Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 756: Đây rõ ràng là pháo rung trời

Bùm!
Lưu Võ đỡ nắm đấm của Lâm Phàm, nhưng lực lượng khủng bố mạnh mẽ xuyên thấu, làm hai tay gã run lên. Lưu Võ thi triển thân pháp, khoảnh khắc kéo rộng khoảng cách với Lâm Phàm.
Thân pháp này là thần thông giữ mạng của Lưu Võ, không biết bao nhiêu lần gã dựa vào nó trốn thoát một kiếp.
- Ta ^&*. . .!
khi Lưu Võ định trào phúng vài câu thì phát hiện đối phương xông lên, tốc độ rất nhanh, bay cái vèo tới gần.
Lâm Phàm co nắm tay, định dùng lực lượng cuồng bạo nhất oanh tạc đối phương:
- Đừng hòng chạy!
Lưu Võ hoảng sợ, hơi ngây người, gã vận chuyển thân pháp, quyền phong xẹt qua gò má, cảm giác đau đớn truyền đến, có máu chảy ra.
Lưu Võ rống to:
- Nhà ngươi rốt cuộc tu luyện công pháp gì? Chỉ biết vung nắm tay thôi sao? Không còn tài gì khác?
Gã sắp đứt dây thần kinh, làm gì có người như thế, người ta chiến đấu toàn là người chưa tới mà uy thế đã đến trước. Còn tên này thì cứng rắn đánh, nắm đấm xé gió, ẩn chứa lực lượng quá khủng bố, khiến người hơi khó chống đỡ.
- Con rùa, ngươi không hiểu, chỉ có lực lượng mới là đường phát triển duy nhất!
Mắt Lâm Phàm ánh lên tia điên cuồng, giơ nắm tay đấm về phía Lưu Võ, uy thế rất mạnh, mỗi cú đấm đánh ra, không khí kề sát làn da sẽ bị chấn động nổ.
Đối với Lưu Võ là bi kịch.
Đụng phải người như Lâm Phầm, tu luyện ngạnh công mải mê đến đầu óc không bình thường, xưa nay đánh lộn không dùng hiệu ứng gì, thịt đấm thịt, dùng lực lượng cuồng bạo nhất oanh kích thân thể của đối phương, do đó tìm ra cảm giác sung sướng khiến người hưng phấn mà thỏa mãn.
Bùm!
Lưu Võ thi triển muôn vàn thủ đoạn, ánh sáng huyễn lệ bao phủ thiên địa, nhưng vẫn bị Lâm Phàm bắt lấy cơ hội đánh trúng bụng.
Lưu Võ cong người như con tôm, mắt lồi ra, phun búng máu.
- Đồ khốn này!
Lưu Võ không tin nổi sẽ bị người đánh trúng, lực lượng truyền đến quá khủng bố, dù là gã cũng khó thể ngăn cản.
Lâm Phàm cười khẩy nói:
- Đừng hoảng, lát nữa mới cần táo bạo.
Hai đấm liên tục oanh kích, một chuỗi tiếng binh bốp, Lưu Võ cảm giác xương toàn thân đứt đoạn, máu sôi trào.
Thông Thiên cảnh đỉnh, nói cao cấp một chút tính là người trời, có thể vận chuyển đại thế thiên địa, là tồn tại cao đẳng.
Không dựa vào các loại thần binh lợi khí thì không ai vượt cấp đánh được, bởi vì sẽ bị thiên uy hùng mạnh nghiền áp, đủ nghiền người tu vi thấp thành thịt nát.
Mới rồi đại thế thiên địa giáng xuống nhưng tên này không có phản ứng gì, dù chỉ cau mày nhẹ cũng có thể chứng minh đại thế thiên địa có chút tác dụng.
Lưu Võ sắp điên rồi, gã rít gào muốn liều mạng với đối phương.
Bộp!
Lâm Phàm bấu đầu Lưu Võ, nhe răng cười nói:
- Đừng chống cự, khi ngươi không thể dùng thân thể thỏa mãn bản phong chủ nghĩa là ngươi đã thua. Mới rồi ngươi cứ hỏi bản phong chủ về pháo hoa, giờ bản phong chủ sẽ tự biểu diễn cho ngươi xem.
Lâm Phàm hơi mong đợi, cũng có chút tò mò, không biết tình cảnh cuối cùng sẽ là bộ dạng thế nào.
Xán lạn như đóa hoa sẽ làm người hân hoan, nhưng chưa đến phút cuối cùng thì không ai có thể bảo đảm.
Lưu Võ vùng vẫy:
- Thả ta ra, ngươi muốn làm gì!?
Lưu Võ cảm giác nguy hiểm bủa giăng, không biết đối phương túm mình lại để làm gì.
Bốp!
Lâm Phàm đấm một cú:
- Đừng nhúc nhích, còn cử động nữa sẽ bị đánh.
Đối phương cứ vùng vẫy ảnh hưởng khả năng phát huy của hắn.
- Ọe!
Lưu Võ ọc ra bãi máu, mắt sắp nổ, gã không chịu nổi lực lượng từ đối phương, tuy cơ thể của gã cũng cứng nhưng sức mạnh của đối phương quá khủng bố.
Dù Mãng Ngưu tộc nổi tiếng về sức mạnh cũng không có lực lượng mạnh mẽ như vậy.
Lưu Võ phát hiện đối phương động sát ý với mình, gã tuyệt đối không cảm nhận sai, giống hệt như khi gã định giết người ta.
- Ca, có gì từ từ nói, đừng đánh, chúng ta đều là người văn minh. Thánh Tử của thế lực lớn tuy hay có xung đột nhưng đều do trẻ tuổi không hiểu chuyện mà ra, không chừng về sau chúng ta sẽ trở thành bằng hữu tốt. Ca nhìn trưởng lão những thế lực lớn xem, thời trẻ họ cũng có mâu thuẫn với nhau, nhưng về già đều ở chung hòa thuận.
Lưu Võ không còn vẻ hung ác, bá đạo lúc trước nữa, đã chịu thua, hy vọng dùng tình yêu cảm nhiễm đối phương mà thả gã ra.
- Ca cũng thấy đấy, không chừng sau này chúng ta già rồi có thể ngồi xuống uống rượu với nhau, chỉ điểm hậu bối. Ca thấy tình cảm như vậy tốt biết bao không?
Lâm Phàm nhìn đối phương, bật cười nói:
- Cái tên này, ngươi nghĩ bọn họ không muốn chém đối phương sao? Chỉ vì thực lực ngang nhau, không ai chém chết ai được nên đành so tuổi thọ, xem ai chết trước, người nào chết trước là tên còn lại sẽ bắn pháo vang dội.
Lưu Võ nghe mấy lời này, tâm tình hơi phức tạp, mặt gã đỏ rần, lạnh lùng hỏi:
- Rốt cuộc ngươi muốn sao? Đừng nói là thật sự muốn giết ta. Ngươi nên biết ta là Thánh Tử của Khôn Nguyên động, nếu ngươi giết ta tuyệt đối không có chỗ tốt gì.
Lâm Phàm không muốn nói nhiều với đối phương, nói một hồi bắt đầu giở giọng uy hiếp, khiến người khó chịu.
Lâm Phàm lấy Thiên Hà Vương Đỉnh ra đặt ở một bên.
Lưu Võ vừa kinh vừa giận, không biết đối phương muốn làm gì:
- Ngươi định làm gì!?
- Dơ quá, phải tẩy sạch chút, không thể ảnh hưởng chất lượng.
Lâm Phàm nhét Lưu Võ vào Thiên Hà Vương Đỉnh, nhấn nước vài lần tẩy vết máu dính trên người.
- Ọc ọc!
Lưu Võ bị sặc nước, mặt đỏ rực, tia tức giận trong mắt như ngọn lửa sắp cháy lan ra ngoài.
Lâm Phàm xem kỹ, rất là vừa lòng:
- Rất hoàn mỹ.
Lâm Phàm vươn tay, hít sâu một hơi, trong khoảnh khắc thần thánh mà trang nghiêm này hắn phải lấy ra trái tim chân thành nhất nghênh đón cảnh mới.
Hắn xem như người ăn cua đầu tiên, tuy không biết cụ thể ra sao nhưng tóm lại có thể thử một lần.
Lưu Võ hét to, đã rơi vào điên khùng, sợ chết khiếp:
- Rốt cuộc ngươi muốn làm gì? Ngươi có phải là kẻ điên không? Bị đần ư? Ngươi muốn làm gì hả?
- Ngươi biết quá nhiều!
Lâm Phàm hét to, vung cánh tay ném Lưu Võ lên cao, sau đó co nắm tay đặt bên hông, lực lượng đang ngưng tụ, ánh sáng huyễn lệ chuyển động.
Ánh mắt của hắn nghiêm túc mà chân thành, giây phút quan trọng đã đến, không thể sơ sẩy chút nào.
- Pháo hoa nam giới tỏa sáng nổ quyền!
Khí dồn vào đan điền, nắm đấm đánh ra, vang tiếng nổ điếc tai, lực lượng khủng bố nghiền áp đánh vào người Lưu Võ.
Lâm Phàm ngước đầu lên, giây phút quan trọng đến rồi, có lẽ cảnh rực rỡ nhất sắp bùng nổ.
Bùm!
Vang tiếng nổ đinh tai nhức óc khắp thiên địa, giống như sét nổ trời, màng tai sắp rách.
- Cái này mà là pháo hoa gì, pháo rung trời thì đúng hơn.
Lâm Phàm bịt tai, cau mày, hơi khó chấp nhận, hắn rất thất vọng. Vốn tưởng sẽ là cảnh tượng rực rỡ, nhưng nay xem ra chỉ như phân chó.
Lâm Phàm cuỗm trữ vật giới chỉ của cả nhóm rồi rời đi.
Không cần ở lại đây lâu hơn, phải đi tìm cơ duyên của mình. Còn những Thánh Tử không có mâu thuẫn thì hắn từ bi tha cho, mọi người cùng ra ngoài lăn lộn, hơi nể mặt chút vậy.
Giờ phút này, đối với đám thiên kiêu tôi luyện trong kho báu bí mật xảy ra chuyện khủng bố.
Một Thánh Tử đang đi đường đột nhiên phát hiện khí thế khủng bố ập đến, làm gã kinh sợ, vì tu vi quá thấp nên bị Lâm Phàm nghiền ép ngất xỉu.
Khi tỉnh lại, Thánh Tử xem xét bản thân sau đó mặt đỏ rực, ngửa đầu gầm rú:
- Trời ơi, đất hỡi! Là kẻ nào cướp cơ duyên của ta!?
Thánh Tử manh áo không đủ che thân, không biết xảy ra chuyện gì, người bị mò lấy hết không chừa một cọng lông.
Tiếng gào thê lương vang vọng kho báu bí mật.
- Khốn kiếp, đừng để ta tìm được ngươi!
Thánh Tử rất đau lòng, tâm tình vui vẻ tiến đến tìm cơ duyên, nhưng giờ bị người hạ gục, lấy hết đồ trên người, không thể nuốt trôi cục tức này.
Lâm Phàm không ngừng đi trong kho báu bí mật, thấy người là xuống tay ngay. Đối với đám thiên kiêu này thì tài sản của họ không cố định, làm Thánh Tử của thế lực lớn, có thể vào đây đều là niềm tự hào của thế lực lớn. Tiếc rằng bọn họ gặp phải Lâm Phàm, tất nhiên không thể giữ tài sản được.
- Trời ạ, ai lấy trữ vật giới chỉ của ta?
- Tổ cha nó, cơ duyên ta mới lấy được đâu? Thằng khốn nào trộm của ta, đừng để ta biết ngươi là ai!
- Đau quá, mông đau quá, đau chết mất.
Trong kho báu bí mật, nhiều Thánh Tử, Thánh Nữ đều gặp nạn, bọn họ không biết đó là ai, không thấy mặt.
Một chỗ cao, Lâm Phàm tháo mặt nạ xuống, lòng lâng lâng. Mặt nạ này là lão sư tặng cho hắn, trước khi vực ngoại giới dung hợp, hắn đeo nó đi ra ngoài bung lụa sẽ không bị tông môn khác phát hiện. Nhưng lúc ấy hắn không dùng nó nhiều, vì vốn không sợ gì.
Lần này cần dùng nó, dù sao khá nhiều thiên kiêu biết hắn.
Lâm Phàm suy tư:
- Đúng là chỗ tốt, cơ duyên ở đây nhiều kinh khủng, cảm giác như chuẩn bị cho người đời sau.
Hắn không nhìn thấu, không biết chỗ này là thế nào. Nhưng không sao, hắn không ham mấy cơ duyên này, dù có ích cho mình thì hắn vẫn không cần, tu luyện phải dựa vào bản thân, nhờ vật ngoài thân sao được?
Đương nhiên hệ thống thuộc về hắn, không tính là vật ngoài thân.
- Ủa?
Lâm Phàm thấy phía xa có động tĩnh, có người ở đó.
- May ghê, đụng tới nhiều người như vậy.
Lâm Phàm mừng rỡ, cảm giác lại có việc làm. Nhưng khi hắn định đeo mặt nạ lên, lao ra hốt một mớ thì phát hiện tình huống là lạ.
Chỗ đó không phải một người mà là một đám người.
Ngao Bại Thiên cũng có mặt.
Hình như họ đang bàn bạc điều gì.
Lâm Phàm lao nhanh đến, linh cảm có bí mật lớn ẩn giấu cần hắn đào móc, có lẽ nhóm người kia phát hiện kho báu lớn, thế thì chuyến này đi vào kho báu bí mật không lỗ vốn chút nào.
- A?
Lâm Phàm đến khiến người chú ý.
Ngao Bại Thiên kinh ngạc nói:
- Là ngươi à?
Gã giơ tay lên:
- Tất cả đừng đánh, là người mình!
Bạn cần đăng nhập để bình luận