Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 758: Thân thể của ta bị . . .

Đá đen bắn ra luồng sáng bao phủ mọi người làm Lâm Phàm không vui.
Chưa trưng cầu sự đồng ý của hắn đã tùy ý phun ánh sáng, đặt ở đâu cũng vô lý hết sức.
- Quấy nhiễu tiết tấu chiến đấu của bản phong chủ, thật khiến người khó chịu.
Lâm Phàm giơ tay che ánh sáng, tìm bóng dáng Bạch Tà Vân. Nhưng ánh sáng quá sáng, tay vươn ra bị luồng sáng che đậy, không thấy rõ mọi thứ xung quanh.
Lâm Phàm kêu gọi:
- Bạch Tà Vân, ngươi đi đâu rồi? Mau chít một tiếng để bản phong chủ đập bể đầu chó của ngươi!
Bốn phía yên tĩnh không tiếng động, yên lặng đến quỷ dị, không biết xảy ra chuyện gì.
Nhưng Lâm Phàm không sợ hãi.
Đột nhiên ánh sáng bao phủ bốn phía rút về đá đen, biến mất, đến đột ngột, biến mất cũng đột nhiên, khiến người hơi kinh.
- Ủa?
Lâm Phàm phát hiện mấy người xung quanh khác lạ. Ngao Bại Thiên mặt không biểu tình đứng đó, ngớ người ra.
Không chỉ mình Ngao Bại Thiên, Bạch Tà Vân và Phượng Tiên Tử cũng vậy, người xung quanh đều không nhúc nhích.
Trong mắt mọi người không có tia sáng, dường như tinh khí thần tan biến, nếu không phải còn hơi thở dao động thì Lâm Phàm cho rằng tất cả đã chết.
Lâm Phàm đi tới trước mặt Bạch Tà Vân, nhìn một lúc rồi vươn tay ra.
Bốp!
Tiếng tát vang rõ to.
Bạch Tà Vân ngẹo đầu, không có phản ứng gì.
Lâm Phàm suy tư:
- Lợi hại, luồng sáng vừa rồi là thứ gì? Sao mọi người đều không nhúc nhích?
Khi ánh sáng bao phủ, hắn cảm giác có người đang lôi kéo thần hồn, nhưng vì bản thân hắn không có phản ứng gì với sức kéo đó.
Lâm Phàm đăm chiêu một lúc rồi hiểu ra:
- Xem ra luồng sáng kia hút thần hồn người vào, khiến thân thể của họ ở lại tại chỗ.
Lâm Phàm ngẩng đầu nhìn đá đen, trừ tỏa sáng mông lung ra không có chỗ nào khiến người ngạc nhiên.
- Tình huống đã như vậy rồi, nếu không hành động thì lãng phí cơ hội lần này.
Đây đúng là cơ hội trời ban, vận phúc buông xuống, nếu không hành động ngay sẽ bị sét đánh chết đi sống lại.
- Nhà ngươi hách với bản phong chủ hả? Nhưng yên tâm, bản phong chủ không giết tay trói gà không chặt.
Lâm Phàm tháo trữ vật giới chỉ từ ngón tay của Bạch Tà Vân.
- Ui chà, bộ đồ khá đấy, vải dệt trông bất phàm, có chút giá trị nghiên cứu, xem như bồi thường mới rồi xúc phạm bản phong chủ.
Lâm Phàm lột sạch đồ của Bạch Tà Vân, không chừa quần cộc, lột sạch sẽ.
Hắn cúi đầu liếc xéo qua, khinh thường cười khẩy nói:
- Nhỏ bà cố.
Người Bạch Tà Vân trắng nõn, có ánh sáng chảy xuôi trên làn da, đây là khi tu vi tăng lên đến cảnh giới nhất định sẽ biểu hiện ra cảnh kinh người.
Lâm Phàm nhìn từ đầu tới đuôi, không thấy có gì ghê gớm.
Nếu Bạch Tà Vân biết chuyện xảy ra hiện giờ chắc sẽ nhảy cẫng lên, phun mấy búng máu, có lẽ tức đến nổ người.
Lâm Phàm đến trước mặt Ngao Bại Thiên. Con rồng này luôn gọi hắn là huynh đệ, nhưng hắn cảm thấy đây là tình cảm mong manh dễ vỡ, nếu thực lực của hắn mạnh mẽ thì chẳng biết con rồng này sẽ làm gì hắn. Có lẽ sẽ giẫm hắn ở dưới chân, đắc ý ngẩng cao đầu, hét to một tiếng: Tiểu tử, thực lực của Long gia gia của ngươi có mạnh không?
Sau đó . . . không có sau đó, trữ vật giới chỉ của Ngao Bại Thiên bị cuỗm đi, bộ đồ còn để lại, xem như bỏ qua cho đối phương một lần, tạm thời chừa lại mặt mũi cho gã.
Dù là tình cảm huynh đệ mong manh dễ vỡ vẫn tính là huynh đệ, nên chừa mặt mũi.
Không nhiều Thánh Tử đến đây, dù ít thì cũng cỡ mấy chục người. Một số Thánh Tử không biết đi đâu tìm cơ duyên, tạm thời chưa tới nơi kỳ dị kho báu bí mật này.
Lâm Phàm đến trước mặt Phượng Tiên Tử, nhìn kỹ, vuốt mặt nàng.
Mềm ghê, mịn màng.
- Ả đàn bà kia, coi như có chút kiến thức, không đấu cứng với bản phong chủ. Xem ra trong vô hình ngươi cảm giác được nếu dám lên mặt sẽ xảy ra chuyện lớn, coi như ngươi may, bản phong chủ sẽ không tự nhiên đánh người.
Sau đó hắn vươn đôi tay thuần khiết không chút vượt rào tình yêu nam nữ sờ soạng khắp người đối phương.
Lấy đi trữ vật giới chỉ.
Lấy lệnh bài gì đó treo bên hông.
- Ưm, thu hoạch khá tốt.
Lâm Phàm vừa lòng nhìn thứ trong tay, cất vào, bước tới chỗ Thánh Tử tiếp theo.
Những người này hiển nhiên bị luồng sáng kia hút mất thần hồn, có lẽ là cơ duyên bao phủ, mang họ đi tung hoành.
Lâm Phàm rất bất đắc dĩ, không ngờ mình bị bỏ lại, cảm giác như bị kỳ thị.
Sau khi lục soát tất cả Thánh Tử, tâm tình của hắn sung sướng vô cùng.
Lâm Phàm nhìn về phía vách đá đen, mắng:
- Nhà ngươi hút người khác đi hết, bỏ lại bản phong chủ, có phải ngươi xem thường người khác không hả? Mau trả lời cho bản phong chủ!
Nhưng vách đá đen lặng im, không có động tĩnh gì, làm Lâm Phàm càng táo bạo, khó chịu hơn.
- Khinh thường người à? Để bản phong chủ xem ngươi cứng rắn cỡ nào!
Lâm Phàm lấy tế đàn ra, bay lên, tốc độ rất nhanh, bùm một tiếng biến mất tại chỗ, khi hắn lại xuất hiện đã đến trước đá đen, giơ cao tế đàn đập mạnh xuống.
Rầm!
Đá đen rung rinh, giữa hai bên bắn ra luồng sáng rực rỡ, tiếng gầm rú đinh tai nhức óc suýt đâm thủng màng tai.
Lâm Phàm vung cánh tay:
- Mợ nó, hơi bị cứng, không đập nát được, không thể nào!
Mới rồi phản xung lực thật mạnh, không biết trong vách đá có thể hút thần hồn là cái gì.
Lâm Phàm đang định tiếp tục đập thì phương xa có tiếng động.
- Grào!
- Yêu thú!
Cánh mũi phe phẩy, hắn ngửi được mùi vô cùng quen thuộc, mùi này chắc chắn là yêu thú, không sai được.
Lâm Phàm phớt lờ đá đen, bỏ chạy đi xa. Cơ duyên nơi này đã bị hắn lấy gần hết, điểm thì còn có thể kiếm thêm.
Lâm Phàm rời đi không lâu sau đá đen lại bắn ra luồng sáng rực rỡ bao phủ tất cả Thánh Tử vào.
- Hưm?
Có tiếng rên cực kỳ thỏa mãn.
Bùm bùm bùm bùm bùm!
Có tiếng hạt đậu nổ. Một số Thánh Tử đang mơ hồ, cảm giác lực lượng trong người nổ tung, tu vi có dấu hiệu tăng lên.
- Đây là cái gì? Sao ta cảm giác như mới đến một nơi kỳ lạ? Có người xuất hiện ở trước mặt ta, thi triển thần thông kinh thiên động địa, nhưng nó quá mức huyền diệu, ta không hiểu thấu, chỉ lĩnh ngộ chút ít.
- Ta cũng vậy, quá mức huyền diệu, không phải chúng ta có thể hiểu biết!
- Có lẽ đây là cơ duyên lớn nhất, nhưng vì quá thâm ảo, tùy vào lĩnh ngộ của mỗi người.
Nhiều Thánh Tử, Thánh Nữ mở mắt ra, trong mắt lấp lóe tia kinh sợ. Cảnh tượng vừa rồi quá chân thật, như đang xảy ra trước mắt mình.
Bọn họ cảm giác thần hồn bị hút đi, trong không gian mờ xám, một bóng dáng chân đạp vì sao, khí thế khủng bố, thi triển một bộ thần thông kinh người, ở trong mắt họ là người khổng lồ khủng khiếp.
Thần thông đó cường đại, ẩn chứa loại đại đạo cực độ, nhưng họ không thể lĩnh ngộ. Có người thiên phú cao ngút trời thì hiểu một chút, nhưng cảm giác não sắp nổ tung, nhiều suy nghĩ trước kia không hiểu thoáng chốc rộng mở.
Bùm bùm bùm bùm bùm!
Trong khi mọi người chìm trong giật mình thì vang tiếng nổ, làm cả đám giật mình nhìn lại.
- Cái gì vậy?
Mọi người trợn mắt há hốc mồm.
Chỉ thấy Bạch Tà Vân của Ngũ Đế Ma tông đứng trần truồng, nhắm chặt mắt, toàn thân tỏa sáng, thân thể cứng ngắc đột nhiên nhúc nhích.
Hai tay gã nâng lên, khí thế cuồn cuộn hùng dũng như sóng triều, như nước lũ tác động bốn phía.
Bạch Tà Vân vô thức gầm lên:
- A!
Gã đạp một bước, trứng nảy gà bay, hoành hành bá đạo, mỗi động tác không có quỹ tích để tìm, ẩn chứa chí lý đại đạo.
Nếu lúc bình thường mọi người sẽ kinh kêu, Bạch Tà Vân là kỳ tài ngút trời, lĩnh ngộ được sâu như vậy.
Nhưng bây giờ cả đám mắt tròn mắt dẹt nhìn Bạch Tà Vân.
Có Thánh Nữ che mắt, hét rầm lên:
- A!
Đáng sợ quá, giữa ban ngày ban mặt mà Thánh Tử của Ngũ Đế Ma tông đứng trần truồng, còn giở trò lưu manh thi triển thần thông, trông hào phóng quá.
Bạch Tà Vân dần tỉnh táo lại.
Thần hồn bị lôi kéo vào nơi huyền diệu, gã thấy người khổng lồ thi triển thần thông, gã chìm vào ánh mắt ngộ đạo, cảm giác mình vào chốn rất huyền diệu.
- Ha ha ha! Cứ hét chói tai đi, có lẽ chỉ có mình mới lĩnh ngộ được thứ đó. Nhưng sao cảm giác người lạnh lẽo?
Bạch Tà Vân mở bừng mắt ra, thấy mọi người ngơ ngác nhìn mình thì bật cười, đang định đắc ý cười toe chợt phát hiện hai tay trần trụi, tim rớt cái bịch, gã cúi đầu nhìn, khuôn mặt bình tĩnh thoáng chốc thay đổi hẳn.
Bạch Tà Vân tự la hoảng:
- A!
Tiếng la kinh thiên động địa, vô cùng thê thảm, khuôn mặt trắng trẻo thoáng chốc đỏ rực.
Ý nghĩ đầu tiên là nhanh chóng mặc quần áo.
Bạch Tà Vân đang định lấy đồ ra từ trữ vật giới chỉ nhưng phát hiện ra hai tay trống trơn, không thấy nhẫn đâu.
Bạch Tà Vân gầm rống, sắp nổi điên:
- Ai trong các ngươi lấy trữ vật giới chỉ của ta rồi?
- Bạch Thánh Tử, ta có áo này, ngươi mặc vào trước . . . gì, trữ vật giới chỉ của ta đâu? Cơ duyên của ta đều bỏ trong đó, đứa khốn nạn nào trộm nhẫn của ta!?
- Mợ nó, ta cũng bị mất, chuyện gì thế này?
- Tiểu tặc kia rất đáng giận, là ai làm ra chuyện này được?
Hiện trường kêu loạn, tất cả Thánh Tử, Thánh Nữ hoảng hốt.
Ngao Bại Thiên muốn chết, trữ vật giới chỉ của gã cũng mất, khi thấy Phượng Tiên Tử đứng im như tượng thì nghi ngờ hỏi:
- Phượng Tiên Tử, bị mất cái gì à?
Phượng Tiên Tử đỏ mặt, trữ vật giới chỉ của nàng cũng bị mất, nhưng quan trọng hơn là quần áo của nàng bị người đụng chạm rồi, vậy tức là thân thể đã bị người ta . . .
Không dám tưởng tượng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận