Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 759: Ta chừa cho ngươi một trái được chưa

Ngao Bại Thiên thấy sắc mặt của nữ thần quái dị thì ngực nghẹn lại. Đã xảy ra chuyện gì? Khi nhìn hai bàn tay trắng mịn thuần khiết của nữ thần cầm dây lưng, trái tim Ngao Bại Thiên như bị búa tạ gõ.
Trái tim đang đập bỗng ngừng nhịp.
Biểu tình của nữ thần rất kỳ lạ, nàng đã trải qua chuyện gì?
Không lẽ bị người trộm trữ vật giới chỉ vấy bẩn rồi?
Sức tưởng tượng khủng bố làm biểu tình của Ngao Bại Thiên càng khoa trương, nhìn bộ dáng ngẩn ngơ của Phượng Tiên Tử làm tim gã như bị cắt nát.
Ngao Bại Thiên tiến lên nói:
- Phượng Tiên Tử, việc đã đến nước này rồi, nghĩ nhiều cũng vô ích. Nhưng nàng yên tâm, Ngao Bại Thiên này không phải loại người đó, tuyệt đối sẽ không ghét bỏ nàng, nàng thấy sao?
Ngao Bại Thiên suy nghĩ thật lâu, cảm giác câu này không có vấn đề gì. Nữ thần đang gặp điều tăm tối nhất trong đời, tuy gã là Long Giới Chi Tử nhưng sẽ không ghét bỏ nàng.
Bị đeo nón xanh thôi mà, gã chịu được.
Nhưng nếu để Ngao Bại Thiên biết là thằng khốn nào dám làm bẩn nữ thần của gã chắc chắn sẽ chém đối phương thành mười bảy, tám khúc làm nhân thịt.
Phượng Tiên Tử hoàn hồn, trừng mắt Ngao Bại Thiên:
- Ngươi đang nói bậy bạ cái gì!
Nàng nghe hiểu ẩn ý trong câu nói, càng nghĩ càng giận, đỏ mặt vì tức.
Đám Thánh Tử còn chưa lấy lại tinh thần từ đau khổ mất trữ vật giới chỉ, nghe đối thoại giữa Ngao Bại Thiên và Phượng Tiên Tử thì rất ngạc nhiên, nhỏ giọng giao lưu.
- Các ngươi có nghe thấy gì không? Phượng Tiên Tử chẳng những bị trộm trữ vật giới chỉ còn mất luôn trinh tiết.
- Cái gì? Phượng Tiên Tử đã bị tặc nhân làm bẩn? Là đứa khốn nạn nào làm nhục nữ thần của chúng ta? Nếu bị ta biết chắc chắn sẽ lấy mạng chó của tên đó!
- Các ngươi xem vẻ mặt của Phượng Tiên Tử kìa, hình như rất đau khổ. Theo ta biết thì lần đầu tiên sẽ đau đến xé ruột xé gan, nhưng Phượng Tiên Tử vẫn giữ sự bình tĩnh được, năng lực chịu đựng tâm lý lớn thật.
Một truyền mười, mười truyền hai mươi, đám Thánh Tử nhỏ giọng bàn tán chuyện Phượng Tiên Tử mất trinh, bị kích thích quá lớn.
Ngao Bại Thiên răn dạy, nhìn thẳng mọi người:
- Các ngươi câm miệng lại hết! Phượng Tiên Tử bị giặc làm nhục mà các ngươi còn bàn tán rôm rả như trẩy hội, có thể mang chút thiện ý không? Nếu đặt ở trên người các ngươi thì còn thoải mái được như vậy không? Ta không muốn nghe các ngươi nói xấu Phượng Tiên Tử một câu nào, nếu không Ngao Bại Thiên này tuyệt đối không bỏ qua cho các ngươi!
Ngao Bại Thiên nói xong tràn đầy tình cảm nhìn Phượng Tiên Tử:
- Ta sẽ không để ý.
Phực!
Cột lửa đâm trời bắn ra từ người Phượng Tiên Tử, dường như đã tức điên.
- Ngao Thánh Tử, ngươi năm lần bảy lượt nhục nhã ta, ta và ngươi không đội trời chung!
Phượng Tiên Tử tức hộc máu, nàng không hề mất trinh, chỉ đang bận suy nghĩ.
Ngao Bại Thiên ngây người, rối rít xua tay:
- Phượng Tiên Tử, đừng hiểu lầm, ta hiểu tâm tình của nàng mà, ta không hề muốn vũ nhục nàng.
Đúng rồi, sao mình có thể nói ra Phượng Tiên Tử bị giặc cướp trinh tiết?
Gã vội xua tay nói:
- Phượng Tiên Tử không bị người lấy trinh, các ngươi đừng nói bừa, nếu ai nói nhảm thì ta sẽ cho biết tay!
Bùm!
Khi Ngao Bại Thiên thốt ra câu này thì Phượng Tiên Tử không nhịn được nữa, thoáng chốc ra tay, một con phượng hoàng lửa gào thét lao tới muốn nhấn chìm gã.
Bạch Tà Vân rít gào, tiếng quát như sấm sét:
- Dừng tay lại hết cho ta! Ai có quần áo mau lấy đến cho ta!
Phượng Tiên Tử ngừng lại, liếc qua Bạch Tà Vân, nhưng nhìn một lần rồi không dám xem nữa, rất đồi phong bại tục.
Lúc này hai tay Bạch Tà Vân che thân dưới, mặt trắng bệch, xấu hổ tức tối, vẻ mặt bình tĩnh mọi khi đã tan biến.
Đám Thánh Tử lắc đầu nói:
- Không có đồ, bây giờ trừ đồ mặc trên người ra chúng ta không có dư đồ.
- Đúng rồi, trữ vật giới chỉ đã bị người ta lấy mất, đào đâu ra áo?
Tất cả cố nén cười, tuy trữ vật giới chỉ bị trộm làm họ rất đau lòng, nhưng nhìn bộ dạng của Bạch Tà Vân, không hiểu sao làm người ta muốn cười.
Có Thánh Nữ giả bộ xấu hổ nhưng mắt sáng rực nhìn lén, có người to gan nhỏ giọng tám chuyện.
- Không ngờ chỗ đó của hắn nhỏ vậy, mới nãy thấy hết trơn.
- Đúng rồi, da trắng như vậy, tưởng đâu là nữ hài tử.
Các Thánh Nữ nói nhỏ nhưng bị Bạch Tà Vân nghe hết, gã tức ói máu, thật sự có máu chảy ra từ khóe môi, bị tổn thương rồi. Gã không ngờ sẽ ra nông nỗi này, làm người tan nát trái tim, gã ước gì cho tất cả ngậm miệng hết.
Bạch Tà Vân nói với một Thánh Tử:
- Đưa áo của ngươi cho ta, sau khi ra ngoài ta sẽ cho ngươi một môn thần thông tiên thuật.
Gã không thể ra ngoài như vậy, nếu không đời này vĩnh viễn mang theo vết nhơ, không cách nào rửa sạch.
Thánh Tử bị chọn trúng ngây ra, thực lực của gã không bằng Bạch Tà Vân, có việc có thể lùi bước, nhưng có chuyện không thể nhường nhịn.
Thánh Tử dứt khoát từ chối:
- Bạch Thánh Tử, xin đừng làm khó người ta. Nếu đưa đồ cho ngươi thì ta không có quần áo mặc. Thần thông tiên thuật gì đó thì miễn đi, nếu ta trần truồng, trưởng lão của tông ta sẽ mắng ta chết.
Đùa, nếu lõa thể ra ngoài thì cả đời đừng mơ rửa sạch vết nhơ này.
Hơn nữa gã rất thích thấy bộ dạng này của Bạch Tà Vân, ai kêu cái tên này vênh váo, thường xuyên không thèm để ý tới ai, giờ bị người lột sạch đồ, làm lòng người sung sướng.
Đối với tên trộm kia, gã rất muốn nói một câu: Làm hay lắm.
- Các ngươi . . .!
Mặt Bạch Tà Vân đỏ rực, không biết nên làm sao bây giờ. Không có quần áo, chẳng lẽ cứ như vậy nghênh ngang ra ngoài?
- Ủa? Huynh đệ của ta đâu?
Lúc này Ngao Bại Thiên phát hiện Lâm Phàm biến mất, biểu tình giật mình, cảm giác xảy ra chuyện lớn:
- Mợ nó, tặc nhân đã bắt luôn huynh đệ của ta rồi, có ai trong các ngươi nhìn thấy không?
Mọi người hoang mang nhìn, ai biết huynh đệ của ngươi đi đâu? Bọn họ không thấy.
Bọn họ thầm mừng vì đối phương không giết họ, nếu không thì thật là hối hận không kịp.
- Rõ ràng ngửi thấy mùi yêu thú mà sao không có?
Lâm Phàm theo mùi tìm đến đây, phát hiện không có con yêu thú nào, đúng là gặp quỷ. Nhưng hắn không tin, mũi của hắn nhạy trăm phần trăm, tuyệt đối không sai.
- Đó là cái gì?
Lâm Phàm phát hiện trên một tảng đá đen phía xa lấp lóe tia sáng, có mùi phát ra từ chỗ đó.
Lâm Phàm lao tới gần, muốn nhìn xem có cái gì, còn về nguy hiểm thì không thành vấn đề với hắn.
Khi thấy rõ thứ đó, biểu tình của Lâm Phàm hơi quái dị. Đó là một cái cây, cứng cáp chắc khỏe, rễ mọc trên mặt đất, rất thô, nhưng rễ bấu chặt mặt đất, cho cảm giác không phải loại cây bình thường.
Trên cây có trái, trái màu xanh, to cỡ nắm tay, còn rất non nớt, dường như chưa chín.
- Grit grit!
Một con rắn màu xanh quấn quanh trên thân cây thô, rắn không to, chỉ dài cỡ một thước. Khi nó thấy Lâm Phàm thì dựng đứng người, thè lưỡi, dường như cảnh cáo hắn đừng lại đây, nếu không sẽ cắn chết.
Bộp!
Lâm Phàm tiến lên chộp con rắn xanh, nhìn kỹ:
- Nhỏ như vậy, làm biếng giết quá. Mau biến đi, lãng phí thời gian.
Lâm Phàm ném rắn xanh đi xa, rắn xanh rơi xuống đất lăn mấy vòng, đôi mắt đỏ cực kỳ tức giận, nó vặn vẹo người bò xuống vách núi.
Lâm Phàm lắc đầu nói:
- A, vật nhỏ thật thú vị, nếu lớn một chút có lẽ sẽ chém chết ngươi.
Lâm Phàm không chú ý đến con rắn nữa, hắn nhìn trái trên cành, tỏa ra mùi giống yêu thú, nhưng chưa chín.
Hắn tháo một trái xuống, nhìn nhìn rồi nhét vào miệng, vị hơi đắng, thật sự chưa chín.
Sau khi ăn trái cây, Lâm Phàm có phát hiện kinh người.
+50000000 giá trị khổ tu.
Lâm Phàm ngây người:
- Bà nội nó, thứ này có thể tăng giá trị khổ tu?
Hiện nay giá trị khổ tu chỉ còn hơn bốn ức, không đủ tăng lên tu vi.
Lâm Phàm ngước đầu nhìn trái trên cành, có khá nhiều, chắc đủ để kiếm mười ức.
- Hưm?
Hắn phát hiện có lực lượng chuyển động trong người, làn da cảm giác hơi lạ, hình như sắp thay đổi.
Đây là biến đổi sau khi ăn trái cây lạ.
Lâm Phàm nhanh chóng tự xử.
Mười giây sau, hắn mở mắt ra, tất cả khác lạ biến mất.
- Lợi hại, vào kho báu bí mật này không lỗ vốn chút nào, còn kiếm lời.
Trong lòng Lâm Phàm siêu kích động, nhanh chóng hái trái lạ. Có tổng cộng hai mươi trái, khi hắn cắt xuống trái cuối cùng thì bên cạnh có chất độc phun ra, rơi xuống cành cây, không có biến đổi gì lớn.
Lâm Phàm nhìn lại:
- Rắn nhỏ, ngươi làm gì đó?
Rắn nhỏ mới được phóng sinh đang dựng đứng người, tức giận đến nỗi vảy xanh rung nhẹ.
- Grit grit!
Rắn nhỏ màu xanh nhìn Lâm Phàm chằm chằm, tức đến đau phổi. Những trái cây này đều là của nó, nhưng cái tên đáng giận này cướp đi trái cây của nó, quá đáng đến nỗi không buông tha trái cuối cùng.
- Vật nhỏ, ngươi đừng tức giận, bộ dạng của ngươi như thế này, về nhà ăn vài năm rồi hẵng ra, khi đó ta sẽ ra tay với ngươi. Không phải ta xem thường ngươi, ta thật sự xem như ngươi không tồn tại.
Tâm tình của Lâm Phàm rất tốt, từ sau khi vào kho báu bí mật thì tâm trạng của hắn luôn vui vẻ, thu hoạch phong phú, có thể nói là kinh người.
Đột nhiên mặt đất đen ngòm, có cái bóng to che phủ hắn.
Lâm Phàm nheo mắt, cái bóng hơi to, xem hình dạng giống con rắn.
Lâm Phàm vừa nói vừa quay đầu lại:
- Bằng hữu, người sáng mắt không làm chuyện mờ ám, xuất hiện thì nên ở trước mặt, xuất hiện từ sau lưng làm người ta sợ.
Đập vào mắt là một con rắn to ngàn trượng mọc hai cánh, vảy rắn lóe tia sáng lạnh lẽo, đầu to mà đập xuống thật sự sẽ hù chết người.
Rắn to mở miệng nói:
- Nhân loại, để trái cây lại, đó là để dành cho nhi tử của ta, ngươi không nên lấy.
Lâm Phàm ngước đầu lên:
- Ta đã chừa một trái rồi, ngươi thấy được không?
Tu vi của con rắn to rất mạnh, cảm giác đã vượt qua Thông Thiên cảnh.
Rắn to hai cánh nói:
- Không được, trái cây đó vô dụng với ngươi.
Nó không tấn công trước mà nói chuyện đàng hoàng với Lâm Phàm.
Lâm Phàm lắc đầu nói, cất trái cây vào:
- Không đưa, ta lấy được thì là của ta, không ai được lấy đi.
Khi Lâm Phàm nói ra câu đó thì nhiệt độ bỗng giảm thấp xuống không độ, trong mắt rắn to lóe tia sáng lạnh.
Răng rắc!
Mặt đất dưới chân Lâm Phàm bỗng hiện ra vòng xoáy màu đen, nuốt trọn hắn.
- Nhân loại, khi nào hối hận thì nói cho ta.
Bạn cần đăng nhập để bình luận