Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 76: Để xem chúng mình ai ác hơn

Nhóm dịch: Ẩn Môn
Nguồn: truyenyy.com
---------------------------------------
Liền một mạch như mây bay nước chảy, động tác của hắn không hề có chút ngắc ngứ nào, giống hệt như đã tập luyện qua rất nhiều lần.
Viên Thiên Quân chỉ có thể chạy trốn, lúc nhìn thấy Lâm Phàm trong lòng hắn dâng lên một tia hi vọng. Nếu tên này có thể giúp mình cản lại, mình có thể trốn thoát khỏi nơi này.
Bởi vậy thừa dịp đối phương không để ý, hắn đẩy Lâm Phàm đến trước mặt Bạch Thạch, bắt Lâm Phàm thay hắn ngăn cản hết thảy mọi thứ sắp đến.
Đột nhiên!
Cương phong đánh tới, kinh đến nỗi mồ hôi ướt đẫm lưng.
Viên Thiên Quân quay phắt đầu, đột ngột nhìn thấy bóng đen che trời kia đánh về phía mình, sắc mặt đang vui mừng đột nhiên biến thành hoảng sợ hét lên:
- Không…
Ầm!
Một chùy hạ xuống, tiếng nổ vang lên, Viên Thiên Quân bị nện xuống đất, lút xuống một cái hố sâu.
- Ông mày đã sớm nhìn ra mi chẳng tốt đẹp gì, chờ mi lâu lắm rồi đấy. - Lâm Phàm thở phì phì nói, rồi thong thả nhấc Lang Nha Bổng lên, vung vài phát, vết máu dính ở Lang Nha Bổng rơi vãi đầy đất.
Điểm tích lũy +300.
Còn được, trước kia lúc giết Liễu Phong, điểm tích lũy chỉ tăng 200, Liễu Phong chỉ là cảnh giới Địa cương cấp một, còn Viên Thiên Quân lại là cảnh giới Địa Cương cấp hai. Quả nhiên điểm tích lũy này không dễ kiếm được, dù cho có vượt cấp chém giết điểm tích lũy cũng không có gì thay đổi quá lớn.
Hiện trường một mảnh tĩnh lặng.
Lâm Phàm ngồi xổm xuống, lục xoát người Viên Thiên Quân, chỉ thu được hai bình đan dược:
- Quá nghèo, còn tưởng mi giàu có gì chứ.
Cực kỳ thất vọng.
Lúc này hắn mới nghĩ tới còn người ở đây, hiện tại nên cùng người ta trao đổi một chút.
Lâm Phàm xoay người, vặn cổ răng rắc, nhe ra hai hàm răng trắng sáng:
- Trưởng thôn, các ngươi làm gì ở đây?
Bạch Thạch nhướng mày, không hiểu nổi người trước mặt, nhưng sau đó lại nở nụ cười:
- Lợi hại, quả nhiên lợi hại, đệ tử Viêm Hoa tông người này so với người kia càng ngoan độc hơn.
Lâm Phàm khiên tốn khoát tay:
- Đâu nào, chỉ là ta không thích người khác bán ta mà thôi. Mà trưởng thôn nè, thôn này của các ngươi quả là thâm tàng bất lộ, ta thế nhưng lại không nhìn ra các ngươi đều mạnh như thế.
Bạch Thạch chống gậy đứng đó, cười quỷ dị:
- Thật sự đáng tiếc, vốn không định giết ngươi, mà hóa ra là ta nghĩ nhiều rồi. Lúc nhìn thấy ngươi ta cũng thật lòng muốn giết ngươi đó, khiến ngươi cảm thụ từng giọt máu tươi chảy xuống…
- He he, thích bộ da người này ghê, ta muốn. - Một nam tử dữ tợn tay cầm một bộ da trẻ nhỏ, sắc mặt đầy điên cuồng, gắt gao nhìn chằm chằm Lâm Phàm, giống như vô cùng vô cùng muốn chiếm được.
Lâm Phàm nhíu mày, cũng không phải do nam tử này khiến hắn không được thoải mái, mà trong tay hắn cầm bộ da khiến hắn không thoải mái
- Trong tay mi là… - Lâm Phàm bình tĩnh hỏi, nhưng trong lòng như có ngọn lửa đang thiêu đốt.
- Cái này sao? - Nam tử dữ tợn nâng bộ da trong tay lên, sau đó dán lớp da lên mặt, sắc mặt đầy hưởng thụ - Đây là bộ da ta yêu thích nhất, nha đầu này đáng yêu lắm, ta thích cực kỳ. Ta làm khô từng giọt máu của con bé, đôi mắt to tròn ấy lóe ra nét sợ hãi khiến ta đặc biệt kích động, đặc biệt hưng phấn, nhất là những giọt nước mắt ấy…
- Ngọt vô cùng! - Nam tử dữ tợn bắt đầu phát cuồng, cứ như đang hồi tưởng cảm giác đó tuyệt mỹ tới nhường nào.
- Súc sinh! - Lâm Phàm trong lòng phẫn nộ, một bé loli khả ái chẳng những không biết trân trọng mà lại còn đối đãi tàn nhẫn, thật sự quá súc sinh.
Vốn dĩ còn định đùa giỡn với bọn này một lát, nhưng giờ thì không cần nữa rồi.
Hành hạ loli là tội đáng chết vạn lần.
Có đổi hết tính mạng của bọn chúng cũng không thể chuộc lỗi cho hết thảy những tội ác này.
- He he, trưởng thôn, ta lên trước, bộ da này là của ta. - Nam tử dữ tợn quẳng đại bộ da của tiểu nha đầu đi.
Hai tay hắn dần dần biến thành màu đen, các đầu ngón tay dần dần dài ra, bén nhọn vô cùng, tản ra một loại khí tức âm u.
- Ngươi là của ta, ta muốn tạo một cái lỗ trên yết hầu của ngươi, khiến máu ngươi nhiễm đỏ cả bầu trời.
- U Huyền Huyết Trảo.
Vụt!
Bóng nam tử dữ tợn nháy mắt biến mất tại chỗ, lao thẳng về phía Lâm Phàm mà giết, âm thanh bén nhọn lại quỷ dị vang lên bên tai Lâm Phàm.
- Hê hê, đừng căng thẳng, sẽ được giải thoát rất nhanh thôi.
Sắc mặt Trưởng thôn Bạch Thạch hơi thay đổi, hắn đột nhiên cảm giác được khí tức của Lâm Phàm biến đổi khôn lường, vội vàng hô:
- Thứ Quỷ, lùi lại.
Chỉ là đối với Thứ Quỷ mà nói, đây là con mồi của hắn, ai cũng không thể đoạt.
Trong một chớp mắt, Thứ Quỷ xuất hiện bên phải Lâm Phàm, đầu lưỡi đỏ thắm lè ra, dường như rất thèm muốn thân thể của Lâm Phàm, bàn tay đen thui hướng thẳng đến yết hầu của Lâm Phàm mà đâm.
Lâm Phàm đứng yên tại chỗ chưa hề động đậy, thậm chí xem như không thấy, cánh tay đột nhiên chấn động, bắt đầu khua nhanh như chớp.
Ầm ầm!
- Ngươi quá ghê tởm, lượn đi cho nước nó trong, đừng có tốn thêm một giây nào nữa.
Lang Nha Bổng không biết từ khi nào đã đánh thẳng lên người Thứ Quỷ, đè bẹp hắn trên mặt đất.
Phụt!
Thân thể của Thứ Quỷ run rẩy, máu văng tung tóe, giọng nói khàn khàn suy yếu:
- Không đau một chút nào, quá kích thích.
Lâm Phàm nâng thẳng đứng Lang Nha Bổng lên, nện xuống cái ầm lên tứ chi của Thứ Quỷ, cứ thế nện đến khi máu thịt hắn biến thành một đống hỗn độn.
Tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Lâm Phàm lại nâng Lang Nha Bổng lên, mà lần này là tập trung lên trên đầu của Thứ Quỷ.
- Nói cho ta biết còn kích thích không?
Thứ Quỷ trên mặt lộ vẻ điên cuồng, nhưng ánh mắt lại thấp thoáng nét hoảng sợ:
- Kích thích…
Ầm!
Một chùy nện xuống, đập hắn nát bét.
Điểm tích lũy +90
Có mỗi 90 điểm?
Lâm Pham khinh miệt liếc mắt:
- Phế vất, Tôi Thể tầng chín cũng dám xông ra…
Sau đó hắn hơi ngước mắt lên, vung vẩy Lang Nha Bổng còn dính máu thịt bên trên:
- Tốt, xem ra các ngươi đều cho rằng thủ đoạn của mình rất buồn ói đúng không.
- Vừa hay, ta đối với địch nhân chưa bao giờ nương tay, để chúng ta xem xem, ai so với ai hung bạo hơn, các ngươi thấy được không?
Hiện trường một mảnh tĩnh lặng.
Đối với bọn chúng mà nói, đệ tử Viêm Hoa tông trước mắt này không giống với các đệ tử Viêm Hoa Tông mà chúng từng gặp. Nhất là Thứ Quỷ mới vừa bị giết càng khiến cho bọn chúng dao động.
Không ai trả lời.
Lâm Phàm ngẩng đầu, vác Lang Nha Bổng trên vai, từng bước đi về phía trước, ánh mắt sắc bén:
- Nói cho ta biết, các ngươi cho rằng được hay không?
Bạch Thạch không mở miệng, hắn đột nhiên thấy không hiểu người trước mắt này.
Mà lúc này, một tên tà tu kiềm nén nổi mà nổi giận hét lên một tiếng:
- Được…
Lâm Phàm cười đến rạng rỡ cả khuôn mặt:
- Nếu được, thì ta tới đây...
“Bạo Huyết.”
Ngay tích tắc ấy, bọn chúng thấy đệ tử Viêm Hoa Tông này thay đổi trong nháy mắt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận