Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 760: Đầu trâu ca cố lên

- Cái thứ gì đây?
Lâm Phàm nhìn chằm chằm vòng xoáy màu đen dưới chân, hình như kết nối với chỗ khác.
- Yên tâm, ta không hối hận.
Vòng xoáy chấn động, cắn nuốt hắn.
Rắn to hai cánh cực kỳ bình tĩnh, đinh ninh đối phương mạnh miệng, đợi đến chỗ đó rồi, nó biết nơi đó khủng bố biết bao, có lẽ hắn ở lại không được bao lâu sẽ hối hận.
Rắn xanh nhỏ bò lại gần, buồn bã tuyệt vọng nói:
- Phụ thân, trái cây của nhi chỉ còn một trái.
Đó là trái cây của nó, nó luôn ngồi canh tại chỗ vì chờ trái chín, nào ngờ chớp mắt trái cây bị kẻ ác cướp mất, chỉ chừa một trái.
Rắn to hai cánh dịu giọng nói:
- Nhi tử yên tâm, lát nữa nhân loại kia sẽ ngoan ngoãn đưa trả, còn xin lỗi ngươi.
Rắn xanh nhỏ thấy vui vẻ hơn:
- A!
Nó bò lên cây, dừng lại cạnh trái duy nhất còn sót lại. Nó phải bảo vệ trái cây cuối cùng, không thể đụng phải kẻ ác kia nữa.
Rắn xanh nhỏ cảm thấy một trái không đủ ăn, muốn xin thêm:
- Phụ thân, có thể chia một ít trái cây của phụ thân cho nhi không?
Rắn to hai cánh trả lời dứt khoát:
- Không thể!
Lâm Phàm bị vòng xoáy màu đen hút vào, hắn không biết thứ này sẽ đưa mình đi đâu.
Khi tầm mắt rõ ràng trở lại, Lâm Phàm phát hiện chỗ này có lẽ là vùng đất bí ẩn khác trong kho báu bí mật. Hoàn cảnh xung quanh hơi phức tạp, trong không khí có mùi rất khó ngửi, còn có bong bóng đỏ thẫm lơ lửng.
- Ha ha ha!
- Có sinh linh đến! Đây là nhân loại, lâu lắm rồi không gặp. Tiểu tử lại đây, để bổn tọa ăn ngươi.
- Con rắn xanh đó muốn nhờ cậy chúng ta hù dọa đối phương sao? Mơ đẹp quá.
Các giọng nói âm trầm từ bốn phương tám hướng truyền đến, nếu người khác nghe được sẽ sợ đến bể trứng.
- Các ngươi là ai? La lớn gọi nhỏ, mau chạy ra đây để ta nhìn xem.
Phía trước không một bóng người, trống rỗng, nhưng giọng nói như vang bên tai.
- Tiểu tử, ngươi quá càn rỡ, người lớn trong nhà không dạy ngươi khi đến chỗ chưa biết phải ra vẻ đáng thương sao?
Lại vang tiếng giọng nói, ồm ồm, trầm thấp, như đại ma đầu tuyệt thế nói chuyện.
- Giả vờ con khỉ! Các ngươi đừng giả thần giả quỷ, nhanh chóng hiện ra nguyên hình, để bản phong chủ nhìn xem các ngươi là thứ gì!
Lâm Phàm nhảy từ vách đá xuống, chân đạp mặt đất, ngước đầu lên. Bốn phía trống trơn, nhưng hắn cảm giác có thứ gì tồn tại, rất quỷ dị, không biết là cái gì.
Xung quanh tĩnh lặng.
Đột nhiên tiếng ồn rộ lên.
- Thứ cuồng vọng! Chưa từng thấy thứ ngông cuồng như ngươi, xem ra không hiện thân không được. Các vị, đi ra gặp mặt, cho tên này biết sự khủng bố của chúng ta!
- Hay, đang có ý này!
Hư không dao động, màn sáng hình tròn từ trên trời giáng xuống mặt đất.
Một, hai, có hơn mười màn sáng.
Cảnh tượng trước mắt biến đổi, không còn trống rỗng nữa, trong từng màn sáng đều có một sinh vật to lớn.
Một yêu thú mình người đầu trâu, tay cầm búa to, đôi mắt to bằng đèn lồng nhìn Lâm Phàm chằm chằm, phát ra khí thế cực kỳ kinh người:
- Tiểu tử, ngươi sợ chưa?
Lâm Phàm ngước đầu. Con trâu này cao cỡ ngàn trượng, vết máu loang lổ trên búa, cái chuôi làm bằng đầu, hơi bị kinh người, hắn chưa bao giờ gặp con trâu to như vậy.
- Ha ha ha!
Bên cạnh đầu trâu có nhiều màn sáng khác, bên trong đều có yêu thú khủng bố, hình dạng khác nhau, có thể gọi là quái vật trong quái vật.
Tất cả ánh mắt cùng nhìn Lâm Phàm như xem một con kiến.
- Tiểu tử, ngươi nhìn thấy chưa? Có biết chúng ta là ai không?
Có tổng cộng mười hai màn sáng, trong mỗi màn sáng có một con yêu thú khủng bố.
Những yêu thú này khác với yêu thú bên ngoài, trông giống một loại sinh vật, tuy bị màn sáng ngăn lại nhưng khí thế rất kinh người.
Lâm Phàm đáp:
- Biết, ngươi là trâu chứ gì.
Hắn đã bị đối phương gợi lên lòng tò mò, hắn thật sự rất muốn biết chúng nó có lai lịch thế nào, vì sao bị nhốt trong màn sáng.
- Câm mồm! Ngươi dám nói ta là trâu!? Nhớ kỹ, ta là Bình Thiên Ma Ngưu Vương!
Giọng của Bình Thiên Ma Ngưu Vương ồm ồm như sấm nổ, siêu kinh người.
Lâm Phàm bĩu môi:
- À, thì vẫn là trâu thôi.
Lâm Phàm đánh giá xung quanh, nơi này không có sinh vật khác, chỉ có mười hai yêu thú sinh sống. Xem tình huống thì chúng nó bị phong ấn không ra được, nếu không thì đã chẳng nói nhảm nhiều với hắn, vừa lên đã làm thịt hắn rồi.
- Này trâu, cây búa của ngươi khá quá.
Lâm Phàm thích cây búa kia, rất bá khí, oách hơn Lang Nha Bổng và nồi của hắn. Đặc biệt là cán búa xương khô, oách ghê gớm, có tia sáng tối lấp lánh, tuy không chói lòa nhưng rất bắt mắt.
Bình Thiên Ma Ngưu Vương âm u nói, khoen trên mũi đung đưa leng keng:
- Hừ! Với con kiến như ngươi thì một búa đủ chém ngươi thành tro tàn.
- Này con trâu gia súc kia, đừng láo, chóp mũi xỏ khoen to chắc vì lúc trước cày ruộng, không biết ngươi đạp phân cho may mắn làm sao biến thành lớn như vậy, thần kỳ.
Lâm Phàm đang tìm cách lấy cây búa của con trâu này, đã đến đây thì không thể bỏ qua như vậy, nếu không kiếm được ít thứ tốt sẽ rất có lỗi với bản thân.
Bình Thiên Ma Ngưu Vương gầm lên:
- Đồ khốn kiếp, ngươi nói cái gì!?
Hiển nhiên Bình Thiên Ma Ngưu Vương rất giận, vỗ vào màn sáng.
Xèo xèo!
Màn sáng rung rinh, hình thành một sợi xích sấm sét quất mạnh vào người Bình Thiên Ma Ngưu Vương.
Bình Thiên Ma Ngưu Vương bị quất run rẩy, thịt nát be bét.
Mắt Bình Thiên Ma Ngưu Vương đỏ ngầu, rất muốn chém chết Lâm Phàm:
- Tiểu tử kia, ta nhất định sẽ bầm thây ngươi ra vạn mảnh!
Đám yêu thú xung quanh thấy Ngưu ca táo bạo như vậy thì rất bất đắc dĩ. Bị nhốt lâu như vậy dù là ai cũng sẽ nóng nảy, nhưng Ngưu ca nóng tính hơn tất cả, người bình thường không thể so sánh.
Lâm Phàm sửng sốt:
- A!
Khi Bình Thiên Ma Ngưu Vương chạm vào màn sáng sẽ bị quất, hắn nảy ra một cách hay.
- Này trâu, nhìn ta!
Bình Thiên Ma Ngưu Vương nhìn về phía Lâm Phàm, một ánh nhìn làm nó hoàn toàn điên cuồng, lỗ mũi to phun ra khí thể màu trắng, lông tóc toàn thân dựng đứng.
Đám yêu thú khủng bố ngẩn ngơ.
- Lão Ngưu làm sao vậy? Hình như rơi vào trạng thái cuồng bạo.
- Không biết nữa, trừ lúc chúng ta vừa bị trấn áp là nó từng điên cuồng giống vậy ra, sau này rất bình thường mà?
- Nguy rồi, hắn đang liều mạng!
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Bình Thiên Ma Ngưu Vương điên cuồng va chạm màn sáng, cơ bắp phình to như ngọn núi nhỏ, từng đấm đánh vào màn sáng, lực lượng táo bạo khủng bố kinh người.
Lâm Phàm cảm giác nếu mình đi vào màn sáng, rất có thể sẽ bị đối phương vô tình nghiền chết.
Xích sét hiện ra trong cột sáng quất mạnh lên người Bình Thiên Ma Ngưu Vương, thịt văng tung tóe. Dù thân thể của nó cứng rắn cũng khó cản nổi sợi xích sắt sấm sét quất.
Bình Thiên Ma Ngưu Vương vẫn va chạm, không chịu ngừng lại, dường như quyết giết Lâm Phàm bằng được.
- Chuyện gì vậy? Sao Ngưu ca táo bạo thế? Quá dữ dội, bị quất thịt nát bấy thế mà không dừng tay.
- Chuyện gì xảy ra? Có chuyện gì đó là lạ, tiểu tử này đã làm gì ngưu ca?
- Lão Ngưu, ngươi điên rồi, mau ngừng lại! Cứ va chạm như vậy thì ngươi không muốn sống nữa sao?
Bình Thiên Ma Ngưu Vương cầm búa chém mạnh vào màn sáng, màn sáng rực rỡ mà khủng bố bắn lên cao sinh ra tiếng nổ kịch liệt.
Màn sáng rung rinh nhưng sau đó ổn định lại.
Lâm Phàm chờ đợi:
- Ghê gớm, cứ đụng từ từ, để xem ngươi có thể kiên trì tới khi nào.
Lâm Phàm thích cây búa kia, muốn lấy nó, xem như được ít lợi khi tới đây.
Không biết sợi xích sét kia làm bằng gì, người làm ra được thứ như vậy không phải người thường. Có lẽ mười hai con yêu thú khủng bố đã làm chuyện gì đó nên bị bắt nhốt tại chỗ này.
Bốp!
Binh!
Người Bình Thiên Ma Ngưu Vương đã đẫm máu, thịt nát bấy, cực kỳ thê thảm, nhưng sức mạnh vung búa không hề yếu bớt, từng nhát búa mạnh mẽ hơn nữa.
- Nghịch thiên, thật nghịch thiên, ta biết ngay Ngưu ca không phải kẻ đầu đường xó chợ, mòn mỏi lâu như vậy rốt cuộc không chịu nổi, định cứng đấu cứng.
- Ta không muốn nói đâu nhưng lát nữa hắn sẽ tiêu đời, cứ tiếp tục như vậy sẽ bị quất chết.
- Ngưu ca cố lên! Đánh nát màn sáng, cứu chúng ta ra ngoài!
- Đụng đi, đụng tiếp đi! Ngươi chết chẳng sao, miễn cứu chúng ta ra ngoài là được. Ngưu ca, hãy tin tưởng vào chính mình, ngươi làm được!
Đám yêu thú gầm rống, bơm hơi. Hành vi bá đạo của Ngưu ca làm chúng nó phục sát đất, biểu cảm không sợ sống chết, không cau mày đã làm chúng nó chịu phục.
Đây mới là trâu trong trâu, bá chủ trong trâu.
Là đầu trâu ca mạnh mẽ, táo bạo nhất trong Thập Nhị Yêu Thần.
Lúc này người Bình Thiên Ma Ngưu Vương đẫm máu, xích sét thay đổi sách lược, không quất nữa mà trói nó lại, không cho đụng chạm nữa.
Bộp!
Búa to rớt xuống đất cái rầm.
- Đóng Hữu Sắc Nhãn Tình!
Lâm Phàm đóng Hữu Sắc Nhãn Tình lại, nhấc chân lao thẳng về phía cây búa, màn sáng thì không thể ngăn hắn lại được.
Khoảnh khắc Hữu Sắc Nhãn Tình bị đóng, Bình Thiên Ma Ngưu Vương gào rú thảm thiết, nước mắt rơi như mưa:
- Đau chết mất, đau chết mất!!!
Toàn thân Bình Thiên Ma Ngưu Vương đau đớn muốn xỉu.
- Ai nói cho ta biết đã xảy ra chuyện gì?
Bình Thiên Ma Ngưu Vương phát hiện mình bị trói, không thể nhúc nhích một đầu ngón chân, thế là sao?
- Ngưu ca, mới rồi ngươi quá dữ dội, tuy thất bại nhưng tinh thần không sợ đó làm chúng ta phục sát đất.
- Đúng vậy! Ngươi không sợ bị quất, cầm búa quyết chém đứt phong ấn, rất bá khí. Không nói nhiều, sau này ngươi là đầu trâu ca mạnh nhất trong lòng chúng ta!
Các Yêu Thần khác ngạc nhiên đến ngây người, rất khủng bố.
Bình Thiên Ma Ngưu Vương phát hiện con kiến xông vào định cướp báu của mình, nó tức giận quát:
- Tiểu tử, ngươi làm gì!?
Lâm Phàm bình tĩnh trả lời, lấy đi cây búa:
- Lấy đồ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận