Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 761: Giả vờ, các ngươi cứ tiếp tục giả vờ

Bình Thiên Ma Ngưu Vương vùng vẫy, xích sắt kêu rào rạo:
- Cái tên đáng giận này!
Bình Thiên Ma Ngưu Vương càng vùng vẫy càng có sét chạy dọc sợi xích, điện toàn thân nó lóe ánh lửa.
Bình Thiên Ma Ngưu Vương rống to:
- Hắn đang cướp binh khí của ta, mau thả ta ra!
Cây búa này là binh khí của Bình Thiên Ma Ngưu Vương, sao có thể bị nhân loại này lấy mất.
Bình Thiên Ma Ngưu Vương vẫn không rõ lúc nãy xảy ra chuyện gì, khi tỉnh táo lại đã da tróc thịt bong, máu chảy ròng ròng, nếu không nhờ thể chất đặc biệt thì nó đã chết từ lâu.
Lâm Phàm vươn tay chộp cán búa, chợt có tiếng xèo xèo, thịt trên bàn tay bị ăn mòn, có lực lượng khủng bố va chạm.
Lâm Phàm hơi nghiêm túc hơn:
- Thú vị.
Hắn chưa từng thấy binh khí mà cũng có cảm xúc chống cự, tiếc rằng hắn không chết, càng không có cảm giác đau, không có cơn đau nhói tinh thần, nên cuối cùng vẫn nắm lấy cây búa.
Bình Thiên Ma Ngưu Vương vừa kinh vừa giận, há miệng trâu phun ra tia chớp:
- Buông xuống cho ta!
Bình Thiên Ma Ngưu Vương không ngờ nhân loại này có thể cầm binh khí của nó, rất kinh người.
- Đi!
Lâm Phàm cất binh khí vào trữ vật giới chỉ, nhanh nhẹn rút lui, chạy ra màn sáng.
Nhóm Yêu Thần giật nảy mình, nhìn trân trân.
- Trời ạ, sao tên này làm được vậy? Vì sao phong ấn không có tác dụng gì với hắn?
- Không biết nữa, đến đi không bị ngăn cản, chuyện gì thế này?
Chúng nó ngẩn ngơ, nếu không thấy tận mắt thì không tin nổi chuyện này.
Dù đối phương là nhân loại chứ không phải Yêu Thần cũng không thể tiến vào.
Trong khoảng thời gian viễn cổ này đã có nhiều nhân loại từng vào, nhưng không cách nào đột phá phong ấn. Giờ nhân loại này trực tiếp tiến vào như chốn không người, đến đi tự nhiên, còn cướp vũ khí tùy thân của Bình Thiên Ma Ngưu Vương, rất khó tin.
Đám Yêu Thần nghiêm túc hơn:
- Rốt cuộc ngươi là ai?
Người này tuyệt đối không phải người thường.
Lâm Phàm ngước đầu lên, biểu cảm nghiêm túc hỏi:
- Các ngươi thật sự muốn biết ta là ai?
Các Yêu Thần ngây người. Hơi thở của nhân loại này thay đổi, khác với lúc nãy, trông trang nghiêm hơn.
- Ngươi thật ra là ai? Chúng ta rất muốn biết, ngươi có thể đi vào phong ấn và bình an đi ra thì tuyệt đối không phải người thường.
Lâm Phàm buông tiếng thở dài, tràn ngập cảm giác tang thương:
- Ài, nói ra thì phải bắt đầu từ một ức bốn ngàn sáu trăm vạn năm trước. Thuở ấy thiên địa một mảnh xám tro, ta thấy thiên địa không có sinh khí nên khai thiên tích địa, mở mang một phương đại thế giới. Ta thấy thế gian không có sinh linh, thế là sáng tạo mười hai loài thú hoang. Có trâu, cọp, heo . . . khi đó chúng nó chỉ to cỡ bàn tay, nhưng được ta dốc lòng chăm sóc đã khỏe mạnh lớn lên. Rồi một ngày nọ ta chìm vào giấc ngủ say, tiến vào luân hồi, không ngờ khi tỉnh lại đã thành bộ dạng thế này. Trong vô hình có lực lượng lôi kéo ta đến đây, hình như có thứ gì quen thuộc hấp dẫn ta.
Lâm Phàm khoác lác ba hoa chích chòe, kẻ nào tin kẻ đó là đồ ngốc, chuyên vũ nhục chỉ số thông minh của chúng.
Một con Ma Hầu khoác giáp vàng, lông rực rỡ sắc vàng, lúc này nó biểu tình kích động, hốc mắt ướt lệ:
- Đúng rồi, ta cũng có cảm giác này! Ánh mắt đầu tiên thấy ngươi là ta đã có cảm giác gặp người quen, ngươi là chủ nhân của ta!
Lâm Phàm ngạc nhiên nhìn lại, dường như không dám tin:
- A, ngươi là khỉ con?
Ma Hầu chảy nước mắt ròng ròng:
- Chủ nhân, ta là khỉ con đây!
Nếu không phải có phong ấn thì nó đã lao ra ôm siết Lâm Phàm rồi.
Các Yêu Thần ngây người, chiêu gì thế này? Sao khiến người xem hoang mang quá.
Giây sau chúng nó phản ứng lại, kêu lên:
- Chủ nhân, người là chủ nhân mà chúng ta chờ đợi!
- Oa, ta khóc rồi!
- Ta là heo con đây, ta chờ khổ quá, tan nát tim gan.
Không khí nặng nề thoáng chốc thành đại hội nhận người thân, đám Yêu Thần khóc nức nở tố khổ, kể ra uất ức đã chịu bao nhiêu năm qua.
Ma Hầu lau nước mắt nói:
- Chủ nhân, chúng ta gặp người xấu, hắn muốn bắt chúng ta làm tọa kỵ, nhưng trong vô hình ở trong lòng chúng ta đã có chủ nhân, nên thà chết không đồng ý, cuối cùng bị nhốt ở đây, chỉ vì chờ đợi chủ nhân cứu chúng ta. Chủ nhân, xin hãy phá mở phong ấn, để chúng ta đoàn tụ, sau này chúng ta cùng chủ nhân chinh chiến tứ phương!
Khi nói đến chỗ xúc động Ma Hầu không kiềm được chạm vào màn sáng, bị xích sét quất tơi bời, nó nhe răng trợn mắt nhưng không rên ra tiếng.
Lâm Phàm sững sờ, thầm nghĩ:
- Trời ạ, diễn giỏi vậy?
Trí tuệ của yêu thú này hơi bị cao, da mặt dày kinh người, xem ra không nói thẳng một chút thì không được.
Lâm Phàm nói:
- Tốt, ta chắc chắn sẽ cứu các ngươi ra ngoài. Nhưng trước đó các ngươi mau giao báu vật trên người cho ta, lát nữa ta thi triển thần thông có điểm đặc biệt, sẽ nghiền nát toàn bộ báu vật của các ngươi, bởi vậy hãy giao cho ta bảo quản tạm.
Ma Hầu nói:
- Được, chủ nhân hãy vào lấy.
Lâm Phàm nhìn Ma Hầu:
- Ngươi đặt bảo bối ở mép rìa, ta tự lấy.
Ma Hầu lắc đầu từ chối:
- Chủ nhân vào lấy, ta tự tay giao cho người.
Lâm Phàm hơi phiền, con khỉ này hơi bị thâm, nó muốn lừa hắn vào rồi bóp chết sao?
Chết không đáng sợ, chỉ sợ chết không đáng giá.
Ma Hầu thúc giục:
- Chủ nhân, mau vào nào.
Lâm Phàm bất đắc dĩ nhìn nó, nói thẳng:
- Ngươi đi ra.
Ma Hầu bỗng tức giận quát:
- Tên nhãi ranh, còn phét lác với chúng ta! Hơn một ức năm trước, sao ngươi không lên trời luôn đi. Lại còn mười hai yêu thú, sao ngươi không chết luôn cho rồi! Đồ đáng giận, ta rất muốn một gậy đập chết ngươi!
Ma Hầu không nhịn tên này nổi nữa, nói xạo không biết ngượng miệng, còn lừa chúng nó, tự tìm mắng.
- Tổ cha nó, cái con khỉ đít đỏ! Mới nãy kêu chủ nhân mùi lắm mà, nói trở mặt liền lật mặt, đồ chó! Ngươi chờ đó, cho ngươi quỳ xuống đất van xin!
Lâm Phàm và một con khỉ chửi nhau.
Mười ha con yêu thú ở đây đều là Yêu Thần, thực lực khủng bố, Lâm Phàm chỉ là Chí Tiên cảnh, ở trong mắt chúng nó thì dùng một đầu ngón út là nghiền chết.
Nhưng chúng nó bị phong ấn trong này không ra được, đừng nói là Chí Tiên cảnh, dù tu vi yếu hơn nữa chúng nó cũng đành bó tay, chỉ có thể tốn nước miếng mắng chửi.
Lâm Phàm chơi tới cùng:
- Nào, con khỉ đít đỏ kia, để ta dạy cho ngươi biết cách làm con khỉ hiểu lễ độ!
Không biết chúng nó bị phong ấn ở đây đã bao lâu, nhưng xem tình huống chắc lâu lắm rồi.
Rắn to hai cánh dàn xếp nhi tử xem định ngó chừng nhân loại kia sao rồi, có lẽ đã bị mười hai Yêu Thần hù sợ. Nhưng khi nó xem tình hình bên dưới thì không nói nên lời.
Bình Thiên Ma Ngưu Vương bị xích sắt trói, da tróc thịt bong, vết thương rất nặng, không biết đã xảy ra chuyện gì.
Nhân loại này đang đấu võ mồm với Ma Hầu, chiến cuộc rất kịch liệt.
- Thiên kiêu đi vào đợt này làm sao vậy?
Rắn to hai cánh không thể để nhân loại này ở lại đây, kho báu bí mật sắp đóng, sẽ đưa người này ra, mắt rắn bắn ra tia sáng.
Lâm Phàm đang mắng hăng say với Ma Hầu, hắn định dùng Hữu Sắc Nhãn Tình khiến nó điên cuồng, sau này đi vào lấy đồ của nó.
Nhưng dưới chân của hắn bỗng hiện ra vòng xoáy màu đen giống hệt lúc trước.
- Ngươi chờ đó, lần sau sẽ đến đánh ngươi!
Lâm Phàm không muốn dùng vận rủi cuồn cuộn nghiền áp đối phương, vì mình cũng chẳng chiếm lợi, chẳng bằng giữ lại, không chừng về sau sẽ có thu hoạch.
Ma Hầu gầm rống:
- Ngươi chờ đấy, sau này ta phá phong ấn rồi sẽ tìm ngươi đầu tiên!
Dần dần, Lâm Phàm chìm vào vòng xoáy màu đen, biến mất.
Bên ngoài kho báu bí mật.
Trưởng lão các thế lực lớn đang chờ đợi.
Bọn họ trò chuyện, nói về thiên kiêu của mình, có hơi hướm khoe khoang.
Cũng có những người từng qua giới vực của nhau, thời trẻ muốn giết đối phương, sau này lớn tuổi, tu vi ngang ngửa, họ không nói về quá khứ chém giết mà chuyển sang phồng thiên kiêu nhà mình.
Bọn họ mòn mỏi chờ đợi xem ai chết trước, chỉ cần sống đến cuối cùng là mình thắng.
Có người kêu lên:
- Ra rồi!
Khe hở phát sáng từ trên trời kéo xuống dưới bắt đầu dao động, có bóng dáng hiện ra.
Đám thiên kiêu vào kho báu bí mật tìm cơ duyên đều sắp đi ra.
Mọi người rất mong chờ, không biết thiên kiêu nhà mình được cơ duyên gì.
- Ài.
Người chưa ra đã nghe tiếng thở dài, một Thánh Tử bước ra từ kho báu bí mật, biểu tình hụt hẫng thẫn thờ.
- Hình như là Thánh Tử của Phúc Vân sơn, sao trông là lạ?
- Đúng rồi, các ngươi nói xem có phải vì được cơ duyên to lớn ở trong đó, không dám bộc bộ nên làm bộ ủ rũ không?
Trưởng lão Phúc Vân sơn tiến lên hỏi han ngay, lão cảm giác Thánh Tử nhà mình thật giỏi, biết không nên khoe của, giả bộ tiếc nuối.
Thánh Tử ngước đầu lên, mắt chất chứa tuyệt vọng:
- Trưởng lão, ta . . .
Vào kho báu bí mật uổng công, trữ vật giới chỉ bị người lấy trộm, không biết ai làm.
Trưởng lão Phúc Vân sơn cười vỗ vai Thánh Tử:
- Đừng nói, ta hiểu.
Thánh Tử ngây người, muốn nói cái gì nhưng chưa kịp, lại có người từ bên trong đi ra.
Thánh Tử vừa đi ra liền mếu máo méc:
- Trưởng lão, cứu mạng, ta bị người đánh cướp!
Gã được đến cơ duyên nhưng mất rồi, bị người cướp hết.
Trưởng lão vội tiến lên, giả bộ an ủi. Chuyện này đã bàn từ trước rồi, hễ ra ngoài thì giả bộ không được chi, giấu diếm cơ duyên, an toàn rời đi.
- Lợi hại, những Thánh Địa này âm hiểm thật, vì giấu cơ duyên mà thi nhau nói không lấy được gì, không lẽ cơ duyên tự bay đi?
- Đúng vậy! Nhìn hai người này xem, Thánh Tử diễn khá đạt, nhưng hai lão thất phu diễn quá tài tình, xem người như đồ ngốc.
Lão nhân hói đầu cười nói:
- Ha ha ha! Chờ lát nữa Thánh Tử của ta ra, được đến cơ duyên gì thì nói cái đó, tuyệt đối không che giấu.
Lão thấy ngay Thánh Tử nhà mình đi ra:
- Thánh Tử ra rồi, ta đi nghênh tiếp.
Lão nhân hói đầu lại gần hỏi han, chốc lát sau nghe tiếng lão kêu lên:
- Cái gì? Không lấy được cơ duyên? Ài, thôi, không được thì thôi, lần sau cố gắng hơn.
Các trưởng lão Thánh Địa nhìn nhau, khịt mũi khinh thường.
Tiếp tục giả vờ đi, giả bộ y như thật.
Bạn cần đăng nhập để bình luận