Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 762: Khoan, câu này nghe là lạ

Dần dần, nhiều Thánh Tử ra khỏi kho báu bí mật, bọn họ đều chán chường, dường như rất muốn chết.
Bọn họ không thể chấp nhận chuyện đã xảy ra trong kho báu bí mật.
Bị người đánh, cướp bóc, đây là chuyện con người nên làm sao?
Cuộc sống vốn đã đau khổ, khó khăn có một kho báu bí mật mà đi một chuyến uổng công, súc sinh!
Bọn họ nhìn người đi ra, rất muốn tìm kẻ đó đánh chết cho rồi, nhưng nhìn một vòng không tìm được, chẳng lẽ đối phương biết bay?
Trưởng lão Long giới đến bên cạnh Ngao Bại Thiên, hỏi:
- Có tìm được cơ duyên không?
- Cơ duyên khỉ khô, trữ vật giới chỉ bị người cướp mất rồi, đào đâu ra cơ duyên?
Lòng Ngao Bại Thiên đau nhói, nếu không phải có tâm thái tốt thì gã đã tức chết.
Trưởng lão Long giới nói:
- Đừng giấu diếm, Long giới chúng ta dám làm dám chịu, không giả tạo như mấy người này.
Ngao Bại Thiên chỉ vào mặt mình:
- Trưởng lão thấy sắc mặt của ta giống giấu diếm không?
Trưởng lão Long giới hơi khó tin:
- Cái này . . .
Không thể nào, nghĩ sơ cũng biết chuyện này không thể xảy ra, sao có thể bị người cướp trữ vật giới chỉ được? Thực lực của Ngao Bại Thiên tuy không phải mạnh nhất trong số người vào kho báu bí mật nhưng cũng thuộc hàng đỉnh cao, sao có thể bị người cướp trữ vật giới chỉ?
Phượng Tiên Tử đi ra, cũng bị trưởng lão hỏi thu hoạch, nhưng nhìn vẻ mặt mờ mịt của nàng thì trưởng lão ngạc nhiên, hơi lo lắng không biết xảy ra chuyện gì.
Những trưởng lão thấy tình huống này đều cau mày.
- Chuyện quái quỷ gì, sao đều mang biểu tình này? Đừng nói là ở bên trong đã bàn bạc với nhau giấu cơ duyên, không nói cho ai?
- Rất có thể. Ngươi xem Thánh Tử của Long giới nói bị người cướp trữ vật giới chỉ, ta rất muốn biết là người tài năng nào, cướp của người khác thì thôi đi, cướp đồ của Thánh Tử Long giới? Rõ là lừa chúng ta.
- Đừng sốt ruột, Thánh Tử của Ngũ Đế Ma tông, Bạch Tà Vân sắp đi ra, chờ xem hắn nói thế nào. Hắn là Thánh Tử mạnh nhất nơi đây, nếu . . .
Người này mới nói một nửa bỗng trợn to mắt ếch, dường như thấy thứ gì khủng bố.
- Sao mới nói một nửa rồi im lặng vậy?
Người này giơ tay, lắp bắp như thấy quỷ:
- Ngươi nhìn kìa . . .
Bạch Tà Vân trần truồng đi ra trong ánh sáng, hai tay che thân dưới, vẻ mặt sốt ruột nói:
- Mau lấy đồ cho ta! Lấy đồ cho mặc!
Bạch Tà Vân rít gào, không còn vẻ bình tĩnh của Thánh Tử mạnh nhất.
Thiên địa một mảnh yên lặng, tĩnh lặng không tiếng động, mọi người xoe tròn mắt.
- Khó coi quá!
- Còn ra thể thống gì? Đường đường là Thánh Tử của Ngũ Đế Ma tông mà trần truồng đi ra, ài, đồi phong bại tục!
Đột nhiên một lão nhân Thánh Địa tức giận lên tiếng:
- Ngũ Đế Ma tông các ngươi có cần làm vậy không? Chỉ vì ẩn giấu cơ duyên? Người ta đi ra đều giả bộ không lấy được cơ duyên, tạm không nhắc tới, Ngũ Đế Ma tông các ngươi quá ác, lõa thể đi ra, không một mảnh vải. Mọi người ở đây có ai không biết thiên kiêu đi vào lần này thì Thánh Tử Bạch Tà Vân của Ngũ Đế Ma tông các ngươi là mạnh nhất!
Các trưởng lão Thánh Địa lớn gật gù, nói có lý, giả tạo đến đáng sợ, giả tạo đến vứt bỏ chỉ số thông minh, hoàn toàn xem họ là đồ ngốc.
Trưởng lão Ngũ Đế Ma tông tiến lên hỏi tình huống, tuy khó hiểu nhưng bọn họ tin tưởng Bạch Tà Vân sẽ không bỏ tiết tháo, vì giấu cơ duyên mà lõa thể ra ngoài.
Trưởng lão hỏi:
- Thật sự xảy ra chuyện?
Bạch Tà Vân mặc đồ vào, gật đầu nói:
- Ừ, xảy ra chuyện, được cơ duyên bị người trộm mất, không biết là ai làm.
Bạch Tà Vân rất tức giận, rất muốn tìm ra người kia, nhưng không biết là ai làm, nên bây giờ tâm tình của gã rất bực bội.
Lâm Phàm bước ra kho báu bí mật:
- Ra rồi.
Lần này thu hoạch phong phú, tạm được, có điểm, có giá trị khổ tu. Nhưng hắn vẫn nhớ người bí ẩn kia, người mời hắn đến đây là ai?
Ngao Bại Thiên kích động chạy lại hỏi:
- Huynh đệ, thu hoạch của ngươi thế nào?
Gã mất mát nặng nề, chẳng những mất cơ duyên còn bị người lấy trữ vật giới chỉ, là gã tan nát cõi lòng.
Lâm Phàm trả lời:
- Tạm được.
Làm đệ tử Viêm Hoa tông tất nhiên phải biết điệu thấp, không thể quá cao điệu, tuy hắn được nhiều cơ duyên nhưng chỉ có thể trả lời là tạm được.
- Ủa? Thánh Tử nhà ta đâu?
Trưởng lão Khôn Nguyên động nhìn một vòng nhưng không thấy bóng dáng Lưu Võ, hỏi người khác đều bảo là không thấy, làm trưởng lão hơi luống cuống.
Đừng nói là gặp chuyện ở bên trong rồi.
Mấy trưởng lão thế lực lớn kinh kêu:
- Thánh Tử nhà ta cũng không đi ra.
- Còn có Thánh Nữ nhà ta!
Thiên kiêu khác đều đi ra, chỉ riêng nhà bọn họ là không thấy đâu, đừng nói là bên trong xảy ra chuyện gì rồi. Hoặc có người ở đây ra tay cướp giết Thánh Tử nhà họ.
Bạch Tà Vân bỗng thấy trữ vật giới chỉ trên ngón tay Lâm Phàm, hỏi:
- Sao ngươi vẫn còn trữ vật giới chỉ?
Gã thầm cảnh giác, cảm giác chuyện xảy ra bên trong có lẽ liên quan đến người này.
Lâm Phàm ngước đầu lên, liếc qua gã:
- Đương nhiên trữ vật giới chỉ của ta vẫn còn, chứ chẳng lẽ ở trên người của ngươi?
- Không thể nào! Trữ vật giới chỉ của tất cả chúng ta đều mất, chỉ có ngươi là còn, ngươi nói xem điều này có nghĩa là gì?
Bạch Tà Vân cho rằng chuyện xảy ra với họ chắc chắn liên quan tới người này.
Ngao Bại Thiên vốn gai mắt Bạch Tà Vân, đứng ra bênh vực:
- Bạch Tà Vân, ngươi nói vậy là sao? Ý của ngươi là huynh đệ của ta cướp trữ vật giới chỉ của ngươi? Nói câu này ít nhất phải có chứng cứ, không thể vì ngươi là Thánh Tử của Ngũ Đế Ma tông thì có thể vô pháp vô thiên! Ta nói cho ngươi biết, Ngao Bại Thiên này không nhịn đâu!
Ai sợ ai? Tuy gã không đánh lại đối phương nhưng Long giới không kém hơn Ngũ Đế Ma tông, thậm chí mạnh hơn nhều. Nên Ngao Bại Thiên không ngán đấu võ mồm, có giỏi thì qua cãi tay đôi.
Đám Thánh Tử xì xầm nhỏ to. Bọn họ không cam lòng, trữ vật giới chỉ của họ bị cướp nhưng của tiểu tử này vẫn còn, bảo là không có gì đen tối mới kỳ.
- Bạch Thánh Tử nói đúng, trữ vật giới chỉ của chúng ta đều mất, tại sao hắn vẫn còn?
- Đúng vậy! Theo ta thấy không chừng chuyện này liên quan đến hắn thật.
Bạch Tà Vân nhìn Ngao Bại Thiên chằm chằm, nói:
- Chuyện này không liên quan gì đến ngươi. Hiện nay các thiên kiêu vào kho báu bí mật đều bị cướp mất trữ vật giới chỉ, chỉ có mình hắn còn mang theo, ngươi nói chuyện này không liên quan đến hắn, thấy có hợp lý không? À, ta nhớ một việc, đó là khi chúng ta tỉnh lại từ trong ngộ đạo, ngươi nói hắn không ở bên cạnh, biến mất tăm, ngươi giải thích thế nào?
Lâm Phàm hết sức bình tĩnh. Trí tuệ của tên này hơi cao, nhìn thấu vấn đề này, thật hiếm có.
Ngao Bại Thiên lườm Bạch Tà Vân:
- Huynh đệ, ngươi hãy nói cho hắn biết khi đó ngươi đã đi đâu?
Cái tên Bạch Tà Vân đúng là vô sỉ, Ngao Bại Thiên không quan tâm ai lấy trữ vật giới chỉ, tóm lại gã chỉ muốn chống đối với Bạch Tà Vân.
Bạch Tà Vân nhìn Lâm Phàm chằm chằm:
- Ha ha, thật ra không cần nói, ngươi muốn chứng minh mình không lấy thì mở trữ vật giới chỉ ra là được.
Gã linh cảm chuyện này chắc chắn liên quan đến Lâm Phàm.
Có điều ánh sáng phát ra từ vách đá kéo thần hồn của họ đến nơi khác, mọi người không ai tránh khỏi, tức là Lâm Phàm có đồng mưu.
- Đúng, Bạch Thánh Tử nói có lý! Ngươi phải chứng minh bản thân!
- Mở trữ vật giới chỉ của ngươi ra, nếu ngươi cướp đồ của chúng ta thì phải trả lại.
- Ta đã thấy lạ rồi, trữ vật giới chỉ của chúng ta đều mất nhưng sao của ngươi vẫn còn, chắc chắn là ngươi ăn cướp!
Trong phút chốc các Thánh Tử thế lực lớn lao nhao ủng hộ Bạch Tà Vân.
Lâm Phàm nhìn đám người:
- Các ngươi kêu la cái gì? Người ta nói gì là tin cái đó, nếu hắn nói là phụ thân của các ngươi, chẳng lẽ tất cả cũng nhận? Nói cho đám nhãi các ngươi biết, ai muốn thấy trữ vật giới chỉ của ta thì giơ tay.
Rào rào!
Đa số thiên kiêu giơ tay lên.
Ngao Bại Thiên khuyên nhủ:
- Huynh đệ, bình tĩnh lại, không thể chọc nhiều người tức giận, đông người như vậy làm sao đánh lại.
Không thể quá cương, cương quá sẽ xảy ra chuyện, dù là gã cũng không cản nổi.
Bộp!
Lâm Phàm ném tế đàn xuống đất:
- Cho các ngươi một cơ hội thả tay xuống.
Ngao Bại Thiên phục:
- Trời ạ, nghịch thiên.
Quá cứng rắn, người ta đông như vậy chẳng lẽ sợ một mình ngươi?
- Càn rỡ!
Bạch Tà Vân bước ra một bước, gió nổi mây phun, khí thế mạnh mẽ bộc phát ra.
Gã dám chắc đối phương lấy trữ vật giới chỉ, nếu không thì . . . không thì . . .
Tóm lại chắc chắn là hắn.
Phía xa truyền đến giọng nói:
- Ai càn rỡ?
Một luồng sáng tích tụ từ xa sau đó bắn tới, chiếu sáng thiên địa.
Mọi người cùng ngước đầu lên nhìn.
Trưởng lão các Thánh Địa cảm nhận khí thế đó đều nhíu chặt mày.
Bóng dáng kia mặc áo giáp, một bước đạp trời, bầu trời hình thành con đường trải dưới chân.
Đối với mọi người tuy bóng dáng kia xa xôi mà khí thế như trời đã bao phủ đến, trán họ ướt mồ hôi, uy thế khủng bố ngưng tụ trong lòng họ.
Có trưởng lão không kiềm được bật thốt:
- Ma Thần Xích Cửu Sát!
Đã biết là ai.
Lâm Phàm đăm chiêu:
- Là hắn?
Sao tên này đến đây? Tiếp xúc duy nhất với Xích Cửu Sát là hắn lột sạch quần áo của người ta, tiện tay cuỗm luôn trữ vật giới chỉ.
Xem ra Xích Cửu Sát đến vì trữ vật giới chỉ.
Đầu ngón tay hắn nhỏ giọt máu bắn về phía xa, sau đó nỗi lòng bình tĩnh lại. Hôm nay dù ông trời có đến cũng đừng hòng lấy được gì từ tay hắn.
Rất nhanh, Xích Cửu Sát đứng trên cao nhìn xuống mọi người, cuối cùng dừng lại trên người Lâm Phàm:
- Hắn là người của ta, ai càn rỡ!?
Khôi giáp trên người Xích Cửu Sát toát ra ma tính và sát ý, gã đứng trên trời, tỏa ánh sáng lấp lánh.
Rào rào rào!
Nhiều Thánh Tử thả tay xuống. Đùa, tuy chưa thấy Xích Cửu Sát ra tay bao giờ nhưng ai chẳng biết sự lợi hại của Ma Thần?
Bọn họ không ngờ tiểu tử này là người của Xích Cửu Sát, sau đó suy đoán hắn và Ma hần Xích Cửu Sát có quan hệ gì.
Chẳng lẽ là sư đồ?
Lâm Phàm ngăn lại, câu này nghe kỳ kỳ:
- Chờ đã! Ngươi mới nói cái gì? Ta là người của ngươi? Ta nói cho ngươi biết, đừng lôi kéo quan hệ bậy bạ, không phải ai cũng có thể làm quen với Lâm Phàm này, bên trong chú trọng nhiều học vấn!
Bạn cần đăng nhập để bình luận