Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 763: Sao tiểu tử nhà ngươi láo quá vậy

Nói xong câu này, tâm tình của Lâm Phàm rất là thoải mái.
Tình huống hiện giờ khiến Lâm Phàm rất bất đắc dĩ, không tìm thấy thú vui ngày xưa.
Nhìn xem, người ta bây giờ lôi kéo làm quen lung tung với hắn, có tình huynh đệ bằng nhựa, có thuận miệng nói hắn là người của người ta.
Về sau e rằng càng nhiều người nhận hắn làm phụ thân, tưởng tượng thôi đã thấy hơi khủng bố.
- Hắn vừa mới nói cái gì?
Mọi người kinh sợ. Tên này thật sự là gan to bằng trời, dám nói chuyện kiểu đó với Xích Cửu Sát, không sợ bị đánh chết sao?
Tuy bọn họ đều là người của các thế lực lớn, nhưng không dám lỗ mãng trước mặt Xích Cửu Sát, nếu họ bị giết, e rằng thế lực của họ chỉ la lối hai câu chứ không dám đấu với gã.
Chủ chính đạo Viên Chân và Ma Thần Xích Cửu Sát không qua lại với nhau, hai người đại chiến mấy lần, núi sông bị đánh nát, nhưng phút cuối sẽ bất ngờ ngừng tay.
Nếu chuyện như vậy xảy ra với bọn họ thì sẽ là điều kinh khủng nhất.
Mặt Xích Cửu Sát không biểu tình đứng giữa hư không, rất muốn chửi người. Tiểu tử này không biết cách nói chuyện nghe lọt tai sao?
Xích Cửu Sát nghiến răng:
- Tiểu tử nhà ngươi . . .!
Nếu không phải tâm thái của gã tốt thì đã sớm ra tay.
Có trưởng lão thế lực lớn hỏi:
- Các ngươi không liên quan?
Trưởng lão cảm giác bên trong có vấn đề, Xích Cửu Sát muốn che chở tiểu tử này nhưng hắn không lĩnh tình chút nào.
Lâm Phàm không hề sợ hãi đáp lại:
- Liên quan cái gì, chẳng dính dáng gì với nhau!
Hắn phải nghiêm khắc đánh tan hành vi làm thân lung tung này, tuyệt đối không thể để thói quen này tùy ý lan tràn, phải bóp chết từ trong nôi.
Xích Cửu Sát không nói chuyện, nhưng có truyền âm vang bên tai Lâm Phàm:
- Tiểu tử nhà ngươi có phải đầu óc bị bệnh không? Bổn tọa đề cử ngươi lại đây, cho ngươi cơ duyên, khiến ngươi có thu hoạch, bây giờ còn bảo vệ ngươi ra ngoài thế mà ngươi không lĩnh tình? Thật là cứng cổ không dạy được!
Với thực lực của gã dùng truyền âm sẽ không bị ai nghe được.
Nhưng Lâm Phàm không phải hạng người hèn nhát, hắn giơ tay phát biểu:
- Xích Cửu Sát, đừng truyền âm, có chuyện gì cứ nói thẳng ra, con người của ta không bao giờ muốn nợ nhân tình.
Xôn xao!
Tất cả người thế lực lớn hoang mang, tình huống gì đây?
Sao cảm giác giao lưu của hai người này có vấn đề rất lớn? Hình như một người muốn bảo lãnh, người kia thì không thèm nhận.
Các cặp mắt nhìn qua.
Dù da mặt của Xích Cửu Sát dày đến đâu thì bị nhiều cặp mắt nhìn cũng thấy xấu hổ tức tối.
Lâm Phàm nhìn tình hình xung quanh, nói:
- Nếu không có chuyện gì thì ta cáo từ trước, các vị, có duyên gặp lại.
- Đứng lại, ai cho ngươi đi!
Trưởng lão các thế lực lớn sao chịu để Lâm Phàm rời đi, sự kiện các thiên kiêu bị cướp trữ vật giới chỉ còn chưa giải quyết, không thể để hắn đi.
Có ngọn lửa đốt cháy trong người Lâm Phàm, rất muốn đấu một trận đã tay với đối phương:
- Đám người các ngươi thật khiến người ghét!
Bạch Tà Vân lạnh lùng trừng Lâm Phàm:
- Ngươi muốn đi khỏi đây cũng được, nhưng ngươi phải mở trữ vật giới chỉ ra, chứng minh sự trong sạch của mình, nếu không thì đừng hòng đi!
- Đúng vậy! Ở đây chỉ có ngươi là đáng ngờ nhất!
Giờ phút này, đa số người đứng ra. Tuy Xích Cửu Sát có mặt ở đây nhưng bọn họ đã nghe rõ đối thoại vừa rồi, quan hệ giữa hai người không tốt như đã nghĩ. Dù thực lực của Xích Cửu Sát khủng bố kinh người nhưng không thể khi không xuống tay với họ được.
Bạch Tà Vân ôm quyền nói với Xích Cửu Sát:
- Tiền bối, người này cùng chúng ta vào kho báu bí mật, hắn cướp tất cả cơ duyên và trữ vật giới chỉ của chúng ta. Bây giờ chúng ta chỉ hy vọng hắn giao ra thứ đã cướp, sẽ bỏ qua việc này, không ai truy cứu.
- Đúng rồi, tiền bối nói xem chúng ta sống dễ sao? Khó khăn đi vào kho báu bí mật, muốn được đến một ít cơ duyên, nhưng chúng ta vất vả cực khổ lấy được đồ đều bị hắn cướp mất, trái tim của chúng ta sắp tan nát.
- Hu hu, bi thương vô vàn, thảm nhất trần đời!
Đám thiên kiêu bán thảm, vốn tràn đầy hy vọng đến kho báu bí mật, nhưng bây giờ thì không hy vọng gì nữa, đã tuyệt vọng.
Xích Cửu Sát nhìn mọi người, gã không nghi ngờ sự thật trong những lời này, tuy chưa gặp tiểu tử đó nhiều lần nhưng với phẩm tính của hắn thì miễn bàn, chắc chắn trăm phần trăm là hắn làm.
Gan, rất có gan, dù lúc Xích Cửu Sát còn trẻ cũng không dám chơi kiểu này, cướp hết thiên kiêu, mức độ khủng bố kinh khiếp đáng sợ.
- Các ngươi chờ chút, ta tâm sự với hắn đã. Là ta đề cử hắn đến, ta cần tìm hiểu rõ chuyện xảy ra với các ngươi.
Xích Cửu Sát từ không trung đáp xuống đất, nhấc tay phong tỏa bốn phương.
Xích Cửu Sát nhìn Lâm Phàm chằm chằm:
- Tiểu tử nhà ngươi thật lợi hại, ta đề cử ngươi đi vào kho báu bí mật, xem như cho ngươi được lợi. Ngươi có thừa nhận là mình được nhiều chỗ tốt trong này không?
Tiểu tử này rất quỷ dị, Xích Cửu Sát suy nghĩ thật lâu nhưng không thể nghiên cứu thấu.
Lâm Phàm gật đầu nói:
- Bản phong chủ thừa nhận điểm này, ngươi đề cử kho báu bí mật đúng là tuyệt, thu hoạch rất tốt.
Lâm Phàm không phải hạng người vô lý, được đến chỗ tốt đương nhiên phải nói ra, nếu không nhờ đối phương đề cử thì hắn không thể nào biết nơi này.
Xích Cửu Sát hỏi:
- Trữ vật giới chỉ và cơ duyên của nhóm thiên kiêu ở bên ngoài cũng bị ngươi lấy đúng không?
Lâm Phàm gật đầu, không giấu diếm:
- Người sáng mắt không làm chuyện mờ ám, đã lấy hết.
Quả nhiên.
Gã biết ngay là tiểu tử này làm, khỏi cần suy đoán.
- Được rồi, vậy bây giờ chúng ta giao dịch nào. Ngươi trả trữ vật giới chỉ của ta lại cho ta, ta giải quyết chuyện trước mắt cho ngươi, bảo đảm bọn họ sẽ không truy cứu.
Xích Cửu Sát có năng lực đó. Gã là Ma Thần, tuy luôn hành động đơn độc nhưng ma trên đời đều tôn gã là thần, nên gã không phải chiến đấu một mình. Những chuyện gã làm không thiếu việc này, chỉ cần lấy lại trữ vật giới chỉ được thì chẳng sao.
Lâm Phàm lộ vẻ mặt hoang mang:
- Trữ vật giới chỉ của ngươi? Làm phiền nói rõ ra chút, trữ vật giới chỉ của ngươi là sao?
Hắn không hiểu đối phương nói cái gì?
- Ngươi . . .!
Xích Cửu Sát suýt không nhịn được một chưởng đập chết tiểu tử này, đã lúc này rồi còn giả bộ với gã.
- Tiểu tử, ngươi đừng được một tấc lại muốn tiến một thước, bổn tọa nói chuyện đàng hoàng với ngươi đến bây giờ là vì thấy ngươi là nhân tài, không muốn ngươi chết. Huống chi ngươi lấy trữ vật giới chỉ của bổn tọa nhưng có mở ra được không? Ngươi không mở được, vì vậy tốt nhất là trả lại cho bổn tọa.
Đối với Lâm Phàm thì thứ lấy được, mang theo bên người một thời gian mà không ai tới lấy, vậy chứng minh nó đã là vật vô chủ, thuộc về hắn.
Nên trữ vật giới chỉ của Xích Cửu Sát rõ ràng đã thuộc về hắn.
Lâm Phàm lắc đầu nói:
- À, ngươi nói trữ vật giới chỉ đó hả, không đưa, nó là của bản phong chủ, không phải của ngươi, tự ngươi phải rõ ràng điều này.
Dù phải chết hắn cũng không thừa nhận đồ vật là của ngươi khác.
Hắn lấy bằng bản lĩnh, hơn nữa quang minh chính đại.
Xích Cửu Sát không nhịn được nữa, mạnh giơ tay lên, nhưng khựng giữa chừng không trung, mãi không thể buông xuống.
- Tiểu tử, ngươi có tin là bổn tọa một bàn tay đập chết ngươi không!?
Lâm Phàm thò đầu qua:
- Nào, cứ đập, cho ngươi cơ hội đập chết bản phong chủ.
Vừa lúc hắn muốn rút, đối phương đập chết hắn cũng được, nếu không thì lát nữa hắn lại mất công tự sát.
- Ngươi . . .!
Xích Cửu Sát dám thề là gã chưa bao giờ thấy kẻ nào mặt dày đến vậy.
Tu vi không cao nhưng cuồng thì vô biên, lại không sợ chết, lấy đồ của gã mà không e sợ chút nào, thấy mặt gã vẫn hết sức bình tĩnh, gã thì đã giận điên lên.
- Ta hỏi ngươi thêm một việc, nội dung trên Tri Tri Điểu là ngươi viết đúng không?
Xích Cửu Sát rất bực Lâm Phàm, chuyện đăng trên Tri Tri Điểu ồn ào bị mọi người biết.
Gã và chủ chính đạo Viên Chân lõa thể đối diện nhau, nếu không ai thấy thì không sao, tiếc rằng hôm đó trùng hợp có người thấy, không chỉ một người.
Trên đời này không có bức tường nào không lùa gió.
Nên Xích Cửu Sát phát hiện nhiều người chỉ trỏ mình, còn đồn giữa gã và Viên Chân có mối quan hệ không thể cho ai biết.
Lâm Phàm rụt đầu về, ngước lên hỏi:
- Ừ, là bản phong chủ viết, sao vậy?
Vẻ mặt ung dung bình tĩnh làm Xích Cửu Sát tức giận muốn đấm vào mặt hắn, nhưng vẫn cố nhịn.
- Tiểu tử, ngươi không thể viết như vậy. Ngươi có biết làm như vậy là mang đến rắc rối cho bản thân không? Xích Cửu Sát này không quan tâm mấy chuyện đó, nhưng ngươi nên biết Viên Chân đang hận không thể lột da của ngươi ra, vẫn luôn tìm ngươi. Ngươi nói xem nếu bổn tọa cho Viên Chân đi tìm ngươi thì ngươi sẽ làm sao?
Xích Cửu Sát rất có phong phạm của một thế hệ Ma Thần, có thể chịu đựng bất cứ chuyện gì, dù trên đầu hơi bị xanh nhưng vẫn giữ bình tĩnh, không lung lay.
Lâm Phàm thản nhiên nói:
- Hắn hả, tùy ý, nếu hắn tìm đến bản phong chủ thì bảo đảm cho hắn có đến không về.
Câu này làm Xích Cửu Sát nghẹn họng.
- Sao ngươi láo quá vậy? Bổn tọa rất muốn một bàn tay đập chết ngươi. Được rồi, bổn tọa chờ xem ngươi làm sao giải quyết tình huống trước mắt. Nhớ kỹ, nếu hối hận thì đưa lại đồ cho bổn tọa, bổn tọa bảo đảm ngươi bình an.
Nói nhiều như vậy hoàn toàn là tốn nước miếng, đầu của tiểu tử này cứng như đá.
Người thế lực lớn ở bên ngoài ngóng chờ, không biết bên trong đang nói chuyện gì, nhưng việc này nếu không nói rõ ra thì đừng mong chấm dứt.
Bạch Tà Vân cau mày, không ngờ Ma Thần Xích Cửu Sát sẽ đến, nếu Xích Cửu Sát bảo vệ Lâm Phàm thì không ai làm gì hắn được.
Nhưng nếu để Lâm Phàm đi, không nói người khác, bản thân Bạch Tà Vân không chấp nhận.
Xích Cửu Sát bỗng bay lên, cất tiếng nói trước bao cặp mắt thắc mắc:
- Bổn tọa không xen vào việc của hắn, các ngươi tự giải quyết.
Khi lời này được thốt ra, Bạch Tà Vân cười. Gã không biết chuyện gì xảy ra, nhưng miễn là Xích Cửu Sát không xen vào thì gã sẽ bắt buộc tiểu tử kia cho giải thích hợp lý.
Ngao Bại Thiên vội nói:
- Các ngươi làm gì vậy? Huynh đệ, ngươi phải chứng minh bản thân, nếu không sẽ rắc rối to.
Huynh đệ bằng nhựa, tuy Ngao Bại Thiên đứng về phía Lâm Phàm nhưng nếu bảo gã nói câu thật lòng thì gã cũng hơi nghi ngờ.
Bộp!
Lâm Phàm giơ cao tế đàn, mắt rực cháy chiến ý hừng hực:
- Lề mề tới bây giờ làm bản phong chủ mất hết kiên nhẫn rồi, muốn đánh chứ gì, không sợ chết cứ nhào vô!
Bùm!
Hắn bùng nổ sức mạnh, thân hình vươn cao, cơ bắp phình ra, hơi thở màu máu quấn quanh người, mái tóc đen bay rối.
Sóng xung kích khuếch tán bốn phía.
Uy thế làm nhiều Thánh Tử cau mày.
- Tên này mạnh quá, chúng ta lùi lại, để ai lợi hại lên trước.
Trong phút chốc, nhiều Thánh Tử lùi lại, để cường giả lên, còn họ thì lót sau.
Bạn cần đăng nhập để bình luận