Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 764: Mạnh nhất phải bị lợi dụng làm cây thương

Nếu đối phương không mạnh thì mình xông lên trước, nếu đối phương cường đại vậy thì lùi lại nhanh, cho cường giả tiến lên trước.
Bọn họ không phải cường giả, trong đám Thánh Tử có mặt thì Bạch Tà Vân xem như Thánh Tử mạnh nhất, một số trưởng lão cũng không đánh lại gã.
Phượng Tiên Tử không nhúc nhích nhưng bà lão ỏ bên cạnh lên tiếng:
- Thánh Nữ, chúng ta cũng nên lên, bắt người này, bắt hắn giao trữ vật giới chỉ ra.
Bà lão rục rịch nhưng bị Phượng Tiên Tử ngăn lại:
- Trưởng lão, chúng ta đừng nhúc nhích, hắn cho ta cảm giác rất nguy hiểm.
Phượng Tiên Tử không có hảo cảm với Lâm Phàm, nhưng cũng không có ấn tượng xấu. Nàng cảm giác người này rất nguy hiểm, có chút chuyện tốt nhất đừng dính dáng với đối phương, nếu không sẽ hối hận không kịp.
Bà lão sốt ruột nói:
- Thánh Nữ, vậy sao được? Nếu để bọn họ chiếm tiên cơ, bắt được hắn trước thì chúng ta sẽ chịu thiệt thòi lớn.
Sao có thể chỉ vì cảm giác nguy hiểm mà không chịu lên? Nếu bị người ta giành bắt được trước thì muốn khóc cũng không kịp. Nhưng thấy Thánh Nữ vẫn không nhúc nhích, bà lão đành kiềm chế, đứng cạnh nàng.
Xích Cửu Sát sửng sốt, tiểu tử này bộc phát ra uy thế rất mạnh, không giống lực lượng thuộc về Chí Tiên cảnh.
Lâm Phàm ngước đầu lên:
- Các ngươi muốn lên thì mau chút, tốt nhất cùng nhau lên, bản phong chủ sẽ đập nát tất cả. Nhớ kỹ, khiêu khích uy nghiêm của bản phong chủ thì phải trả lại bằng mạng sống!
Chiến trường viễn cổ mở ra, uy thế khủng bố bao phủ thiên địa, dị tượng chiến trường khiến người sợ hiện ra trước mắt mọi người.
Đại chiến viễn cổ, xác trải khắp chốn, vô số cường giả ầm ầm ngã xuống đất, đầu bay đi, nếu cảnh tượng kỳ dị này có thật thì sẽ hù chết người.
Bọn họ không biết đây là lĩnh vực gì nhưng trông kinh người, khủng bố hết sức.
Một nam nhân điển trai, biểu cảm lạnh lùng, người phát ra vầng sáng bước ra một bước:
- Càn rỡ! Hãy để Chu Thần Vương này đụng độ với ngươi!
Dưới chân giẫm mạnh, hư không vỡ nát, vết rạn rậm rạp.
Đây là Thánh Tử cực mạnh, chỉ dưới Bạch Tà Vân.
Thông Thiên cảnh đỉnh, thực lực hùng hậu, xem như thiên kiêu trong thiên kiêu.
Chu Thần Vương gầm lên:
- Giết!
Vạt áo Chu Thần Vương phồng lên, dòng khí quấn quanh người, chỉ một cái tựa như chỉ điểm khung trời, khí thế vô tận ập về phía Lâm Phàm.
Lâm Phàm ngẩng đầu:
- Cái thứ gì!
Bùm!
Hắn biến mất tại chỗ, giơ cao tế đàn ném vào đối phương.
Nhiều thiên kiêu vây xem, bọn họ đang chờ đợi đối phương tỏ ra yếu thế, cũng suy đoán xem thực lực của đối phương mạnh cỡ nào.
Chợt có tiếng hét:
- A!
Nhưng không phải tiếng la của Lâm Phàm mà là ngón tay của Chu Thần Vương va chạm với tế đàn, ngón tay nổ nát, mưa máu rơi, vô cùng thê thảm.
Mọi người giật mình kêu lên:
- Cái gì?
Không thể tin được, bọn họ không ngờ Chu Thần Vương thi triển thần thông chỉ pháp nhưng bị đối phương đập gãy ngón tay, sao có thể như vậy?
- Không thể nào!
Đừng nói người ngoài giật nảy mình, bản thân Chu Thần Vương cũng đần mặt ra. Tự gã biết mình mạnh đến đâu, tuy không đánh lại Bạch Tà Vân nhưng thuộc lớp thượng đẳng trong thiên kiêu, vậy mà mới đụng độ đối phương đã bị thương nặng, khiến gã thật khó chấp nhận.
Lâm Phàm dào dạt chiến ý:
- Có gì mà không thể, khoảnh khắc chiến đấu với bản phong chủ thì hoặc là bản phong chủ đánh chết ngươi, hoặc là ngươi đánh chết bản phong chủ, không có lựa chọn thứ ba.
Hắn giơ tế đàn đến gần Chu Thần Vương, đập tế đàn xuống, uy thế khủng bố rất kinh người, rất mạnh tay.
Trưởng lão thế lực của Chu Thần Vương thấy cảnh này thì sợ đứng tim, nếu không ra tay rất có thể Thánh Tử sẽ chết trong tay đối phương:
- Dừng tay!
Trưởng lão thi triển thần thông, một luồng sáng với lực lượng tràn ngập âm lạnh phá không bay đi. Không gian tiếp xúc với luồng sáng lạnh có dấu hiệu đóng băng, rất khủng khiếp.
Lâm Phàm không né, hắn không cần né tránh. Chiến đấu thì phải dốc hết sức ra, chỉ có người tu vi không bằng ai mới chuyên né tránh.
Phập!
Tia sáng lạnh bắn vào eo Lâm Phàm, băng tinh ngưng kết từ phần eo lan tràn, tính đóng băng nguyên người hắn.
- Phiền phức!
Lâm Phàm đã lao đến gần Chu Thần Vương, tay kia chộp miếng thịt bên hông, năm ngón bấu sâu móc miếng thịt ra.
Phụt!
Vòi máu phun ra nhuộm đỏ thiên địa.
- Trời ạ!
Người chứng kiến cảnh này ngạc nhiên đến ngây người. Bọn họ chưa bao giờ nghĩ sẽ có người làm như vậy, đối xử với bản thân tàn nhẫn đến không ngờ, móc nguyên miếng thịt ra, phải biến thái cỡ nào mới tàn nhẫn với bản thân như vậy?
Xích Cửu Sát xem ngây người, cũng bị bất ngờ.
Xích Cửu Sát đã thấy nhiều hạng người tàn nhẫn, nhưng đa số tàn nhẫn với người khác chứ không có ai tự hại mình như vậy. Giờ gã được tăng kiến thức, nếu có bảng xếp hạng thì tiểu tử này tuyệt đối là người tàn nhẫn với chính mình nhất.
Chu Thần Vương kinh hoàng hét to:
- Không . . . cứu ta!
Bùm!
Tế đàn đập xuống, đập gã nát bấy, máu lan đầy đất, cực kỳ tàn nhẫn.
Mười mấy vạn điểm vào tay.
Một trưởng lão mặt đỏ rần, đã rơi vào trạng thái điên khùng, mắt đỏ ngầu muốn liều mạng với Lâm Phàm:
- Ngươi dám giết hắn!?
Lâm Phàm hừ mũi:
- Không giết chứ chẳng lẽ để lại qua mùa đông?
Hắn giơ ngón tay, ngọn lửa rực cháy từ đầu ngón tay rồi lan tràn đến bàn tay, hắn sờ eo.
Xèo xèo!
Thịt bị lửa nướng bắt đầu tụ lại với nhau, máu ngừng chảy, tránh cho chết vì mất quá nhiều máu.
Một số thiên kiêu thấy cảnh này thì giật thót tim, tàn nhẫn dữ vậy?
Bọn họ vốn định đấu với Lâm Phàm, nhưng xem tình huống hiện giờ thì họ sợ, lòng thầm khủng hoảng, không dám tiến lên.
Trưởng lão của Thánh Địa kia hét to một tiếng:
- Ta liều mạng với ngươi!
Ánh sáng bao bọc người trưởng lão, tựa như sao chổi kéo cái đuôi dài xông lên, không gian xung quanh bị chấn tan vỡ, trùng kích rất mãnh liệt, có thể đụng nát tất cả mọi thứ.
Lâm Phàm bẻ cổ, ở trong chiến trường viễn cổ, khi bị thương thì lực lượng của hắn càng mạnh. Năm ngón tay co lại, lực lượng đang ngưng tụ, ánh sáng huyễn lệ vô cùng rực rỡ, chất chứa uy thế khủng bố vô cùng kinh người.
Một đấm đánh ra, không có hiệu ứng hoa hòe, chỉ có lực lượng thuần khiết nhất, một đấm vô cùng đơn giản.
Bùm!
Nắm tay va chạm với đối phương.
Lâm Phàm gầm lên:
- Thực lực của ngươi còn kém hơn Thánh Tử nhà ngươi, lấy cái gì đấu với ta?
Lực lượng càng mạnh ập đến.
- A!
Trưởng lão bị lực lượng khủng bố bao trùm, xương khắp người như bị đè ép vỡ vụn, người bay ra ngoài với tốc độ cực nhanh, ọc từng ngụm máu. Khi trưởng lão rớt xuống đất càng la hét rầm trời.
Cảnh tượng này diễn ra rất nhanh, mọi người giật mình trợn mắt há hốc mồm. Ở trong mắt họ thì thực lực của đối phương quá mạnh, khó mà đối kháng.
Lâm Phàm bá khí nói:
- Còn ai nữa?
Khí thế mạnh mẽ lấy bản thân làm trung tâm khuếch tán bốn phía, tế đàn đập mạnh xuống đất, quét mắt qua từng người.
Sự bá đạo chấn động nhiều người.
Lâm Phàm nhìn Bạch Tà Vân, hơi thở hừng hực:
- Bạch Tà Vân, từ đầu đến giờ chỉ có mình ngươi là nói nhảm nhiều nhất. Ngươi muốn xem trữ vật giới chỉ của bản phong chủ thì lấy thực lực của ngươi ra. Hoặc là ngươi đánh chết bản phong chủ, cướp trữ vật giới chỉ của bản phong chủ, hoặc là xin lỗi bản phong chủ rồi mau xéo, nếu không sẽ đập chết ngươi trên mảnh đất này!
Bạch Tà Vân không nhịn được nữa:
- Ngươi thật càn rỡ!
Đối phương đang leo lên đầu gã nhảy nhót, nếu vẫn nhịn sẽ bị người cười chê.
Lâm Phàm ngoắc tay:
- Ừ, ta rất càn rỡ, mau, qua đây, để ta đập nát ngươi!
Càng nhiều Thánh Tử lùi lại.
Có Thánh Tử cảm giác thực lực của mình tạm ổn, có thể đè Lâm Phàm dưới đất chà chùi, nhưng xem tình trạng của Chu Thần Cương và trưởng lão của gã xong thì tất cả lùi lại.
Bọn họ không đấu lại người này.
Thực lực của đối phương quá mức mạnh mẽ, với tu vi của họ mà xông lên là chết chắc.
Bạch Tà Vân tức run người, gã là Thánh Tử mạnh nhất, chưa bao giờ có ai dám láo lếu với gã như vậy. Nhưng Bạch Tà Vân cũng thấy rõ thực lực của đối phương, không yếu ớt như đã tưởng.
- Bạch Thánh Tử, chỉ có thể nhờ vào ngươi cướp lại trữ vật giới chỉ cho chúng ta!
- Đúng vậy! Bạch Thánh Tử đứng hạng một trăm trên bảng Thiên Kiêu, thực lực thâm sâu, càng đại nghĩa. Tên này quá kiêu ngạo, không để ai vào mắt, giờ còn giết Chu Thánh Tử. Nơi đây không có ai đánh lại hắn, chỉ có Bạch Thánh Tử ra tay mới trấn áp hắn được.
- Đương nhiên rồi, có Bạch Thánh Tử ở đây thì tiểu tử này sao có thể giương oai!
Đám Thánh Tử lao nhao tâng bốc Bạch Tà Vân lên cao té đau.
Đa số người thường sử dụng chiêu cũ này. Ngươi mạnh lắm mà, vậy ta sẽ tâng bốc ngươi lên cao tận trời, khi đó muốn leo xuống cũng khó.
Bạch Tà Vân muốn mắng tới tấp vào mặt đám người kia:
- Ta . . .!
Bọn họ nâng gã lên cao làm gã không thể leo xuống, nhưng Bạch Tà Vân không còn cách nào, dù biết rõ vẫn phải bước vào bẫy.
Bạch Tà Vân bước ra một bước, khí thế mạnh mẽ bộc phát ra từ người gã.
Khí thế mạnh hơn xa đám Thánh Tử lúc nãy, hai bên cách biệt rất lớn.
Xích Cửu Sát gật gù khen:
- Ừm, không tệ, Ngũ Đế Ma tông dạy ra một đệ tử tốt.
Trưởng lão Ngũ Đế Ma tông mừng rỡ, thậm chí hơi tự hào, nhưng câu sau khiến lão nghe khó chịu.
Xích Cửu Sát tiếc nuối nói:
- Nhưng so với những Thánh Tử như Chân Thần thì cách biệt không nhỏ.
Trưởng lão Ngũ Đế Ma tông không muốn nói chuyện, rất muốn nói với Xích Cửu Sát là: Không biết nói chuyện thì câm, nói chi chọc người giận.
Lâm Phàm ngước đầu, mắt bắn ra tia sáng, hai đầu gối gấp khúc:
- Bạch Tà Vân, ngươi muốn lề mề đến khi nào nữa? Ngươi không tới thì ta đến!
Bùm!
Hắn biến mất tại chỗ, khi lại xuất hiện đã ở trước mặt Bạch Tà Vân.
Tế đàn trong tay xé gió đập về phía Bạch Tà Vân.
- Quá kiêu ngạo!
Bạch Tà Vân buộc lòng phải ra tay, tuy bị nhiều thế lực lớn xúi làm chim đầu đàn nhưng gã đành chịu, ai kêu gã mạnh nhất nơi đây.
Bốp!
Bạch Tà Vân giơ tay, ánh sáng rực rỡ bắn ra từ bàn tay cản lại tế đàn.
Lâm Phàm nở nụ cười:
- Hưm?
Thực lực của tên này đúng là không tầm thường, nhưng còn chưa đủ, vẫn còn trò cuồng bạo hơn đang chờ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận