Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 765: Ta thật sự đã cố gắng hết sức

Khoảnh khắc giao thủ, biểu tình của Bạch Tà Vân nghiêm túc, không còn vẻ coi thường lúc trước. Thực lực của tên này rất mạnh, lúc va chạm Bạch Tà Vân cảm nhận lực lượng khủng bố truyền đến.
Vòng xoáy vận chuyển trong người Bạch Tà Vân ngăn lại lực lượng lạ xâm nhập.
Làm Thánh Tử của Ngũ Đế Ma tông, gã tu hành thần thông tiên thuật tất nhiên bất phàm.
Ngũ Đế Pháp.
Đây là công pháp do năm vị Ma Đế sáng lập Ngũ Đế Ma tông đã dốc hết tâm huyết sáng tạo ra, có lực lượng quỷ thần khó lường. Gã là Thánh Tử mạnh nhất Ngũ Đế Ma tông, tương lai là chưởng giáo, nên được truyền dạy môn thần thông này.
Nhưng công pháp này quá khó tu, đến bây giờ Bạch Tà Vân chỉ mới nhập môn. Nhưng dù mới nhập môn cũng đã có năng lực khiến người khó thể tưởng tượng, tu luyện đến trình độ như Xích Cửu Sát thì ra tay sẽ có uy thế khủng bố, trời long đất lở.
Ngao Bại Thiên hò hét:
- Huynh đệ cố lên, đánh sưng mặt già của tên này!
Gã không ngờ thực lực của huynh đệ bằng nhựa này khủng khiếp vậy, đấu với Bạch Tà Vân mà không hụt hơi chút nào, quá đáng sợ.
Ngao Bại Thiên bỗng ngây người:
- A? Tình huống gì vậy? Hình như đây là công pháp của Long giới?
Gã phát hiện huynh đệ bằng nhựa thi triển chiêu thức ẩn chứa ý vị thần thông của Long giới bọn họ.
Ngao Bại Thiên thầm nghi ngờ huynh đệ bằng nhựa này có liên quan gì với Long giới không, hoặc là con cháu của trùm nào đó trong Long giới?
Đương nhiên đây chỉ là suy đoán của Ngao Bại Thiên, không rõ tình huống cụ thể thế nào.
Lâm Phàm hét to một tiếng:
- Bạch Tà Vân, hãy xem bản phong chủ đánh ngươi thế nào!
Trong chiến trường viễn cổ, hắn có bá thể, mặc cho thế công của đối phương mạnh đến đâu hắn cũng sẽ không lùi lại. Lâm Phàm giơ tế đàn lên đập lung tung vào người Bạch Tà Vân.
Thế công hàng loạt kiểu này là tấn công bậy, bất chấp bản thân, mỗi kích bộc phát ra lực lượng khủng bố kinh người.
Bạch Tà Vân bị Lâm Phàm dây dưa không thoát ra được, nhưng có thực lực cường đại làm chỗ dựa, gã không sợ. Ánh sáng lấp lánh quanh người gã, sau đó bắn ra tia sáng sắc lạnh xé gió bắn đi.
Bạch Tà Vân muốn buộc Lâm Phàm lùi lại để thi triển thần thông.
Nhưng nhìn đối phương không chút lùi bước thì sắc mặt của gã hơi trầm trọng.
Phập!
Tia sáng chém vào người Lâm Phàm, trên người hiện ra nhiều vết thương, máu phun ra.
Có Thánh Tử hét lên:
- Ha ha ha! Hắn không đánh lại Bạch Thánh Tử, sắp thua rồi!
Bọn họ phấn khởi, sự cường đại của Bạch Thánh Tử đã thấm vào lòng người, đặc biệt nhìn Lâm Phàm bị những dòng khí rực rỡ chém làm họ rất hưng phấn.
Làm họ hết hồn, còn tưởng hắn mạnh dữ lắm, nhưng xem tình huống hiện giờ thì chỉ dừng lại ở đây.
Khi cảnh này diễn ra, Bạch Tà Vân cũng cho rằng mình sắp thắng, nhưng ngay sau đó gã phát hiện là lạ.
Đôi mắt đen của Lâm Phàm bỗng lấp lóe tia sáng đỏ:
- Ha ha ha! Sướng quá! Nhà ngươi khác xa Thánh Tử khác!
Máu trên người không ngừng chảy, máu như vật sống quấn quanh người Lâm Phàm.
- Nắm tay mới sướng nhất, cố gắng gượng lâu chút cho bản phong chủ, đừng ngủm quá mau!
Lâm Phàm cất tế đàn, hai nắm tay siết chặt, lực lượng cuồng bạo còn hơn lúc trước, hắn mặc kệ vết thương trên người, điên cuồng đánh về phía Bạch Tà Vân.
- Cái gì?
Bạch Tà Vân ngạc nhiên sững sờ, mắt chất chứa kinh sợ. Gã không ngờ tên này không biểu hiện ra yếu ớt ngược lại càng hung mãnh hơn, sao có thể như vậy?
Cú đấm của Lâm Phàm bộc phát ra uy thế khủng bố đánh vào đầu Bạch Tà Vân, gã giơ tay lên, đánh ra ấn ký, ánh sáng lấp lóe đỡ đòn.
Bùm!
Là tiếng nổ va chạm mạnh, thiên địa rung rinh, sóng khí nóng cháy bốc hơi không khí hình thành khu vực chân không.
Từng đợt sóng lực lượng khuếch tán bốn phía.
- Hai người này bị sao vậy? Lực lượng quá mạnh.
- Sắp không chịu nổi, tránh xa một chút!
- Khủng khiếp quá, không ngờ lực lượng của Bạch Tà Vân mạnh dữ vậy.
Nhiều Thánh Tử nhanh chóng thụt lùi, các trưởng lão cũng không chịu nổi, cảm giác sẽ bị cơn lũ lực lượng cuốn trôi.
Bọn họ kinh sợ thực lực của Bạch Tà Vân mạnh đến thế, khủng khiếp hơn nữa là tiểu tử láo lếu kia, đánh ngang tay với Bạch Tà Vân.
Bạch Tà Vân nhíu chặt mày:
- Nhà ngươi thật là!
Bạch Tà Vân thi triển thần thông, hóa thành luồng sáng đen bay đi xa, nhưng không phải muốn chạy trốn mà là kéo rộng khoảng cách với Lâm Phàm.
Nhưng mặc cho tốc độ của Bạch Tà Vân nhanh cỡ nào vẫn luôn bị Lâm Phàm bám sát phía sau.
Bạch Tà Vân trầm giọng hỏi:
- Rốt cuộc ngươi có lai lịch thế nào? Có thực lực như vậy không thể nào chẳng chút tiếng tăm gì.
Cánh tay thuôn dài lật lại, một tấm lệnh bài to cỡ bàn tay hiện ra.
Bạch Tà Vân thổi một hơi, hơi thở lóe tia sáng mờ tối bao phủ lệnh bài.
Lệnh bài xoay tròn, không ngừng biến lớn, biến thành một tấm bia đá, trên bia lấp lánh tia sáng đen, bộc phát ra uy thế kinh khủng.
Người xung quanh cảm nhận uy thế này thì trán rịn mồ hôi, cảm thấy áp lực lớn.
Bọn họ hết hồn, không ngờ Bạch Tà Vân còn có chí bảo như vậy.
Uy thế này có năng lực hút hồn người, khiến bọn họ khủng hoảng.
Bạch Tà Vân gầm lên:
- Trấn!
Bàn tay đè xuống, bia đá đánh về phía Lâm Phàm, uy thế khủng bố đè nát không gian, không ngừng tan vỡ.
Lâm Phàm ngước đầu lên, nhe răng cười sung sướng, co nắm tay đánh vào bia đá.
Bạch Tà Vân khinh thường nói, nhưng biểu cảm nghiêm túc:
- Không biết tự lượng sức mình, trước Ngũ Đế Ma Bia thì mọi chống cự đều là phí công!
Bạch Tà Vân cảm nhận áp lực lớn từ người Lâm Phàm, đó là áp lực chỉ có khi đối diện cường giả thật sự.
Bùm!
Lâm Phàm huơ nắm đấm, cơ bắp phồng lên sắp vỡ ra, gân xanh nhô cục cục trên cơ bắp, liên tục đấm vào bia đá, lực lượng khủng bố đến cực độ.
Tiếng gầm rú kịch liệt vang vọng.
Lâm Phàm hét to một tiếng:
- Nhà ngươi hoàn toàn không biết gì về lực lượng thật sự, hãy để bản phong chủ dạy cho ngươi cách làm người!
Hai đấm như mưa điên cuồng rơi trên bia đá.
Người bên ngoài thấy hành vi này ngu chưa từng có, nhưng Bạch Tà Vân thì đang chịu đựng áp lực to lớn.
Bạch Tà Vân không thể tin lực lượng của tên này kinh khiếp như thế, đối kháng với Ngũ Đế Ma Bia, ma uy Ngũ Đế không có tác dụng gì với hắn sao?
Nó ẩn chứa ý chí mạnh nhất của Ngũ Đế!
Tuy gã không thể thi triển ra hết nhưng dù chỉ một ít thì người khác không thể nào đối kháng.
Bùm!
Tiếng động này không phải Bạch Tà Vân bị đánh trúng mà là gân xanh trên đôi tay Lâm Phàm đứt, lực lượng khủng bố, hắn dùng nắm đấm va chạm với Ngũ Đế Ma Bia sinh ra lực lượng đã đến cực hạn trong hắn.
Đôi tay chảy máu đầm đìa, dù vậy Lâm Phàm không ngừng lại, càng lúc càng mạnh mẽ hơn, lực lượng ẩn chứa trong hai nắm đấm lên đến cực độ.
Ngao Bại Thiên há hốc mồm, ngạc nhiên đến sững sờ:
- Đùa sao?
Trong mắt Ngao Bại Thiên chỉ có bóng dáng của Lâm Phàm, hình dáng đẫm máu anh dũng chiến đấu làm gã không biết nên nói cái gì.
Ngao Bại Thiên không sợ gì, chỉ sợ người ác với bản thân nhất.
Nhìn xem huynh đệ bằng nhựa này, quá thê thảm, nếu là người bình thường đã chết sớm, nhưng hắn dửng dưng như không có gì.
Kinh khủng, rất khủng khiếp.
Người của các Thánh Địa cũng kinh, cảm giác tiểu tử này không giống như trong tưởng tượng của họ, siêu khủng bố, rất làm người sợ.
Đột nhiên xảy ra kinh biến.
Hai nắm tay của Lâm Phàm đã nhuộm máu, hắn gầm lên đợt cuối, đấm ra. Ngũ Đế Ma Bia răng rắc bể thành mấy mảnh, sau đó hóa thành luồng sáng đen lao vào trong người Bạch Tà Vân.
- Phụt!
Bạch Tà Vân bị trọng thương phun ra vòi máu, mặt trắng bệch.
Gã không tin được, Ngũ Đế Ma Bia bị tan vỡ, trở vào trong người gã tu sửa lại.
Lâm Phàm nheo mắt nói:
- Nhà ngươi có chút năng lực, nhưng cũng chỉ đến đó.
Bùm!
Lâm Phàm biến mất tại chỗ, khi lại xuất hiện đã đến trước mặt Bạch Tà Vân, tung nắm đấm trước ánh mắt khủng hoảng của đối phương.
Bốp!
Bụng của Bạch Tà Vân bị đánh mạnh, tròng mắt lồi ra, phun búng máu, nhưng giây sau gã cắn chặt hàm răng, khẽ rên, giơ tay đánh Lâm Phàm.
Lâm Phàm không né, mặc cho đối phương vỗ trúng người, tuy uy thế mạnh mẽ nhưng không ích gì.
Sau khi mở ra chiến trường viễn cổ thì hắn không sợ ai trong đấu một chọi một.
- A!
Lâm Phàm giơ hai tay đấm vào người Bạch Tà Vân, liên tục đấm vào bụng. Cảm giác lực lượng bùng nổ quá kinh người, hơi thở bao la đến tột độ xuyên thấu qua bụng Bạch Tà Vân, lưng áo không chịu nổi rách toạc.
Cột khí xuyên qua, bắn về phía xa.
Bạch Tà Vân không cam lòng, tuyệt vọng nhắm mắt lại:
- Sao có thể như vậy?
Gã không chịu đựng được nữa, đã lấy hết thực lực ra nhưng vẫn không đánh lại đối phương, người gì biến thái vậy.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Bạch Tà Vân ngã xuống đất, ý thức hôn mê, đã xỉu.
Trưởng lão của Ngũ Đế Ma tông kinh kêu, biểu tình kinh hoàng:
- Thánh Tử!
Lão sợ Thánh Tử bị gì.
Lâm Phàm đứng tại chỗ, ngoắc tay, bình tĩnh nói:
- Còn ai nữa, cùng lên nào.
Mọi người kinh sợ, không ai dám nhúc nhích, bọn họ bị uy thế của đối phương hù sợ.
Đặc biệt là đối phương toàn thân đẫm máu, nếu đổi lại là họ thì chết lâu rồi, dù không chết cũng liệt.
Lâm Phàm cười nói:
- Mới rồi các ngươi muốn xem trữ vật giới chỉ của bản phong chủ mà, sao không xem nữa? Hay cùng xông lên? Cho các ngươi một cơ hội biểu hiện. Nhìn thấy không? Bây giờ bản phong chủ bị thương rất nặng, không chừng ai trong các ngươi xông lên có thể trấn áp bản phong chủ.
Người của các Thánh Địa nghe câu này rất muốn chửi thề.
Rõ là câu cá, tuy trông bộ dạng của hắn hơi thảm nhưng họ sẽ không bị dấu hiệu bên ngoài đánh lừa, mới nãy hắn thảm như thế mà chiến đấu bạo lực, uy mãnh vô cùng, nhìn sao cũng không giống bệnh hoạn.
Giờ phút này tất cả đều đứng im, tuyệt đối không đi lên tìm cái chết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận