Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 767: Các ngươi thay đổi, tất cả đều là đồ mặt dày

- Đồ nhi lại về rồi à, vi sư thấy mặt mày đồ nhi tươi tắn như thế, nhìn liền biết lại làm chuyện ghê gớm gì rồi.
Thiên Tu đã thói quen đồ đệ bảo bối của mình sau khi ra ngoài sẽ có người bị hại, lão hết sức khuyên nhủ đồ nhi phát huy nhưng nên điệu thấp, không thể chọc quá nhiều chuyện. Chờ về sau quay đầu nhìn lại, người có thù trải rộng các nơi, khi đó nửa bước khó đi, đến chỗ nào đều có kẻ thù thì đau khổ biết mấy.
Nhưng nói cũng vô dụng, đồ nhi chịu nghe lời của lão sao?
Lâm Phàm cười, bước chân nhẹ nhàng:
- Lão sư đúng là hỏa nhãn kim tinh, đồ nhi giấu sâu như vậy mà vẫn bị lão sư nhìn thấu ngay, lão sư không uổng là lão sư.
Thiên Tu nheo mắt, không biết nên nói cái gì. Cần chi hỏa nhãn kim tinh, miễn không bị mù là nhìn ra được. Nhưng đồ nhi tâng bốc mình, lão thản nhiên nhận, tâm tình rất là vui vẻ.
Nếu là người khác nịnh hót còn lâu lão mới vui, cảm giác không có việc gì mà nịnh nọt thì hoặc là trộm hoặc là cướp.
Thiên Tu cười nói:
- Đồ nhi, không nói việc này nữa, trong lòng tự hiểu là được.
Lão rót ly trà cho đồ nhi, thấy đồ nhi đi đường như sắp bay liền biết thu hoạch lớn.
Lâm Phàm ngồi một bên, bưng tách trà lên uống ừng ực, cười tươi, đang định nói chuyện bỗng khép môi lại, hắn thấy có người đến.
- Sư huynh, Tiểu Phàm trở lại rồi?
Mặt già cười toe, thậm chí đổi tên, kêu Tiểu Phàm ngọt như mía lùi, hoàn mỹ kéo gần mối quan hệ. Hỏa Dung nhìn từ xa thấy tiểu tử này thì thầm với sư huynh, còn cười tươi, hiển nhiên có thu hoạch. Căn cứ tình huống mấy lần trước thì không thể bỏ lỡ việc này được.
Thiên Tu ghét bỏ nói:
- Sư đệ đến làm chi?
Lão đang định cùng đồ nhi chia đồ tốt kiếm được ở ngoài, Hỏa Dung sư đệ không mời mà đến, tới không đúng lúc chút nào, e rằng đã có dự mưu từ lâu.
Hỏa Dung mặt dày cười nói:
- Sư huynh, ta đến thăm. Tiểu Phàm ở bên ngoài chắc rất vất vả, ta đến nhìn xem hắn có gặp rắc rối gì không, hoặc có chỗ nào cần Hỏa Dung hỗ trợ không.
Thiên Tu nheo mắt, cảm thán rằng:
- Sư đệ đã thay đổi.
- Ta nào có thay đổi gì, vẫn luôn như vậy.
Hỏa Dung tiến lên, tự nhiên ngồi xuống, mắt nhìn Lâm Phàm chằm chằm, không chỉ môi cười, mắt cũng cười, như đang nói nếu có thứ tốt thì lấy ra cùng xem.
Khô Mộc trưởng lão cũng đến:
- Sư huynh!
Hiếm khi Khô Mộc chủ động ghé chơi, xem tình hình thì mang mục đích tới đây.
Thiên Tu chưa kịp nói gì thì Cát Luyện cũng đến, ngay sau đó là các trưởng lão khác.
Trưởng lão đỉnh cao trong tông môn đều không mời mà đến, mỗi người cười toe.
Nói theo lời của Cát Luyện đối với bọn họ là:
- Đồ nhi của sư huynh trở về, các ngươi không đi là chuyện của các ngươi, nếu ta đi, được món gì thì các ngươi đừng xin xỏ, có xin ta cũng không cho.
Một câu đơn giản làm bọn họ như chim non đói đòi ăn, thấy cơ hội đều lật đật chạy lại, không chừng sẽ được chỗ tốt gì.
- Này này, trưởng lão tông môn bây giờ đều xấu xa vậy sao?
Lâm Phàm nghĩ sơ liền nhìn thấu mục đích đến đây của họ.
Thiên Tu tự trách:
- Đồ nhi, là lỗi của vi sư dạy ra sư đệ như vậy.
Tông môn ngày xưa tốt biết bao, các sư đệ yên phận, ai làm việc nấy, không bao giờ chực cơm. Không biết bắt đầu từ bao giờ đã thay đổi, bọn họ trở nên gian xảo hơn, trông như chờ đồ nhi của lão trở về.
Thiên Tu nói:
- Các ngươi nhìn tông chủ sư huynh xem có giống như các ngươi không?
Phải răn dạy đám sư đệ này, lão chỉ đại điện tông môn ở phía xa.
Hỏa Dung giải thích, trực tiếp trở mặt, vứt bỏ mặt mũi:
- Sư huynh, tâm thái của tông chủ sư huynh đã siêu nhiên, không ai sánh bằng, núi vàng núi bạc xếp trước mặt cũng không dao động. Sư đệ chúng ta tạm thời không đến cảnh giới đó được, nên hơi tục tằng chút.
Bọn họ thấy sư huynh tăng cao thực lực, để tăng thực lực không thể thiếu Lâm Phàm, nếu không có đống tài phú này thì họ không thể đột phá đến cảnh giới như vậy.
Thiên Tu á khẩu, chịu phục:
- Các ngươi . . .
Sao trước kia lão không thấy các sư đệ còn có tiềm chất này? Về già mới bộc lộ ra.
Lâm Phàm cười cười, hắn không để bụng. Hắn lấy cơ duyên đương nhiên hy vọng tông môn lớn mạnh, nếu không thì một mình hắn rất mệt, có trợ thủ cũng tốt.
- Đã đến rồi thì xem cho kỹ, lần này mang đến hàng lớn cho các người, nhớ đừng chớp mắt.
Hắn nói xong giơ ngón tay, trữ vật giới chỉ nhiều như hạt cát lơ lửng trước mặt.
Tất cả là trữ vật giới chỉ của đám thiên kiêu thế lực lớn, bọn họ được cơ duyên trong kho báu bí mật, giờ bị Lâm Phàm cướp lấy, nay đưa ra làm tất cả giật nảy mình.
Thiên Tu ngạc nhiên sững sờ, nhìn trân trân:
- Đồ nhi đã cướp của bao nhiêu người?
Lâm Phàm hít sâu, nhắc khéo:
- Lão sư nói vậy hơi kỳ.
- Đúng đúng, là vi sư nói sai, nhặt được nhiều như vậy, đồ nhi siêu may mắn.
Tim Thiên Tu đập rất nhanh, mỗi lần đồ nhi ra ngoài sẽ mang về nhiều thứ, trước kia bắt đầu từ di dời vùng đất mạo hiểm về, đến bây giờ nhặt nhiều trữ vật giới chỉ, rất khủng.
Lâm Phàm cười nói:
- Lão sư, đồ nhi cũng khó giải thích, đi dạo rồi gặp thôi, có lẽ được trời thương.
Đám người Hỏa Dung mấp máy môi, có nhiều lời muốn nói nhưng một chốc không nói nên lời. Rất kinh người, hơi bị khủng, đã đắc tội bao nhiêu người?
- Tất cả đều là cơ duyên trong kho báu bí mật, không có ích gì nhiều với ta. Các vị trưởng lão nhìn xem, chọn lựa thứ hợp mắt mình, có lẽ sẽ giúp thực lực tiến thêm một bước.
Những trữ vật giới chỉ vỡ nát, tan rã, thứ bên trong không bị hỏng, đều bay ra.
Một luồng sáng rực rỡ bắn lên trời.
Các đệ tử tông môn ngước nhìn Thiên Tu sơn phong, khí thế ở chỗ đó rất kinh người, không phải khí thế khủng bố mà là có bảo bối ra đời, toát ra bảo khí quá hùng hậu.
Các trưởng lão giật mình, đứng ngây người:
- Cái này . . .!
Bọn họ sống hơn nửa đời người nhưng chưa từng thấy nhiều bảo bối như vậy.
Thiên Tu nhắc nhở:
- Sư đệ, chú ý ảnh hưởng, một người chọn một cái được rồi, tham nhiều không tốt.
Nếu là sư đệ ngày xưa thì Thiên Tu không lo, dù sao đều là người có nguyên tắc, nhưng các sư đệ bây giờ đã vứt sĩ diện, nếu không nhắc nhở trước chẳng lẽ hy vọng bọn họ tự biết thành thật?
- Đồ nhi, những thứ này không đơn giản.
Chỉ một cơ duyên đã ghê gớm, giờ một đống tụ lại thì càng khủng, đối với tông môn nào nếu có nhiều cơ duyên như vậy mà không tiến bộ mới thật sự thấy quỷ sống.
- Lão sư, mớ này cũng thường thôi, nhưng bên trong có mấy cây non không tệ, lão sư nhìn xem sao, có thể trồng trong tông môn càng tốt.
Lâm Phàm không để bụng mớ cơ duyên này, tuy có thứ giúp ích cho hắn nhưng đó không phải là cách duy nhất, hắn tăng tiến công pháp, tu vi đi lên thì mọi thứ đều tốt đẹp, chẳng bằng để tất cả lại cho tông môn.
- Lão sư lo việc phân phối, còn một ít có thể cho đệ tử nội môn, thiên phú của họ không tệ, nếu có những cơ duyên này sẽ tiến bộ thêm một bước.
Đệ tử nội môn nhất phẩm đều là đệ tử thiên phú cao, khi tông môn còn nghèo, họ có thể tăng tu vi lên Địa Cương gần Thiên Cương đã rất không dễ dàng.
Một số trưởng lão bình thường còn trẻ đã có tu vi Thiên Cương cảnh.
Hiện giờ tông môn có mấy đệ tử đột phá đến Bán Thần, đa số vẫn kẹt ở Thiên Cương cảnh đỉnh, nếu có những cơ duyên này chắc có thể trong thời gian ngắn lên đến Thần cảnh.
Các trưởng lão có cơ may đột phá tới Truyền Kỳ, Đại Thánh.
Lâm Phàm rời đi, chuyện còn lại do Thiên Tu cầm trịch, lão thấy khao khát nóng bỏng từ trong mắt các sư đệ đối với những cơ duyên.
Hỏa Dung mở miệng nói:
- Sư huynh, hai cái đi.
Dù sao đã vứt mặt, vô sỉ thêm một chút cũng chẳng sao.
Nhưng bị Thiên Tu phủ quyết, hai cái gì, chỉ có một cái.
Vô Địch phong, mật thất.
Lâm Phàm trở về liền tu luyện, đây là thói quen của hắn. Thu hoạch ở bên ngoài không tệ, hai mươi trái cây xanh non yên lặng nằm trong trữ vật giới chỉ, tuy chưa chín nhưng hắn không để bụng.
Hắn lấy một trái ra nhai.
Tăng năm ngàn vạn giá trị khổ tu.
Hai mươi trái là mười ức.
Giá trị khổ tu: 1466050100.
Nút cộng tăng tu vi không phải màu xám, đã sáng tỏ, có thể tăng tu vi.
Nhưng nội tình không đủ, hắn không muốn thăng cấp. Trải qua sự kiện lần này, Lâm Phàm phát hiện xếp đầy nội tình là việc tốt.
Chí Tiên cảnh đỉnh nếu đánh hết sức vẫn có thể đè Thông Thiên cảnh đỉnh xuống đánh bầm dập.
Điểm: 16840015.
- Ài, về sau phải kiếm điểm nhanh hơn, sớm bước vào Thông Thiên cảnh. Kho báu bí mật dù tốt nhưng về kiếm điểm thì còn kém. Thăng cấp!
[Tiêu hao một ngàn sáu trăm vạn điểm.
Thủy Ma Kinh (viên mãn)]
Khoảnh khắc thăng cấp, lực lượng mạnh mẽ đến khủng bố bành trướng trong người hắn.
Răng rắc!
Cơ bắp phình ra, vì lực lượng quá hùng hậu, tế bào điên cuồng cắn nuốt lực lượng chuyển hóa thành nội tình thuần khiết nhất.
- Cảm giác Thủy Ma Kinh viên mãn thật sảng khoái.
Lực lượng quá mênh mông, chuyển hóa thành nội tình, nhưng cách bão hòa còn một chặng đường dài.
Đương nhiên với nội tình hiện giờ thì hắn vẫn có thể tăng tu vi, nhưng đây chưa phải trạng thái mạnh nhất, ảnh hưởng hơi lớn đến đường lui.
Lâm Phàm không muốn giống đám Thánh Tử bình thường, bị người cùng cường giả một đấm đánh bầm mặt.
Lâm Phàm hấp thu hết lực lượng mênh mông, cơ bắp cục cục dần xẹp xuống.
Tờ giấy vàng tỏa sáng, Tri Tri Điểu lại gửi tin.
Tri Tri Điểu thúc giục:
- Tông sư, mấy ngày rồi chưa có nội dung, cũng nên đăng cái mới lên.
Tri Tri Điểu rất xem trọng soạn giả tông sư này, ngẫu nhiên không đổi mới thì không sao, nhưng thời gian dài không viết gì là không được.
Thái độ của Lâm Phàm không được tốt:
- Giục gì mà giục, ta cũng phải ra ngoài tìm tài liệu, ngươi nghĩ những nội dung này là ta trống rỗng thổi phồng ra sao? Đừng gấp, chờ chút.
Tri Tri Điểu thúc giục như đòi mạng, khiến người rất bất đắc dĩ.
Tri Tri Điểu trả lời ngay:
- Rồi rồi, biết biết.
Phải vuốt đuôi tông sư.
Bạn cần đăng nhập để bình luận