Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 768: Rốt cuộc cứng rắn chống lại kẻ bỏ mạng này một lần

- Ra ngoài đi dạo thôi.
Thủy Ma Kinh tăng lên đến cảnh giới đại viên mãn, đặc tính không tệ, tốc độ tăng nội tình cũng rất đáng sợ, nhưng Lâm Phàm sẽ không thỏa mãn, không đến khoảnh khắc nội tình trướng nứt người thì hắn sẽ không tùy ý thăng cấp.
Lâm Phàm đứng trên đỉnh núi, hít sâu một hơi.
Tri Tri Điểu từ xa bay đến, tờ giấy trong suốt rơi xuống.
- Để ta xem gần đây có việc lớn gì.
Lâm Phàm mở ra xem kỹ nội dung, đọc xong làm hắn muốn chém người.
Việc ở kho báu bí mật bị người phanh phui, các thiên kiêu bị người trấn áp không ngẩng đầu lên được. Nhiều thế lực lớn không tiếc trả giá đắt cũng muốn đăng tin trên Tri Tri Điểu, đều là thanh minh viết bậy bạ, phét lác, các bạn đọc tuyệt đối đừng tin, Thánh Tử của thế lực chúng ta thế này thế nọ, tuyệt đối sẽ không bị người đè không ngẩng đầu lên nổi.
Có thế lực lớn thậm chí lôi Bạch Tà Vân của Ngũ Đế Ma tông ra, bảo là Bạch Tà Vân bị người đè đầu, chà chùi dưới đất chứ không liên quan gì tới họ.
Ngũ Đế Ma tông không ngồi yên.
- Tìm được người đó, sẽ cho một viên thần dược đỉnh cấp. Và Thánh Tử của tông ta bị kẹt tu vi, chưa phát huy ra thực lực mạnh nhất.
Lâm Phàm xem nội dung, bật cười.
Vô sỉ chưa từng thấy, người này đùn đẩy người kia. A khoan, sao không thấy viết Bạch Tà Vân trần truồng, và tin tức về Xích Cửu Sát?
Lâm Phàm cho rằng như vậy là không đúng.
- Ưm, nếu vậy thì nội dung hơi nhiều, mình là đương sự, nếu kể ra sự thật có lẽ họ sẽ muốn giết ta. Nhưng không sao, bây giờ mình xem như một nửa người soạn của Tri Tri Điểu, phải thật sự cầu thị, không thể che giấu, cũng không thể giả dối.
Sau khi xác định bản thảo, Lâm Phàm trầm tư giây lát, nghĩ ra nội dung đầy đủ, bắt tay vào làm.
[Kinh! Vô số thiên kiêu vào kho báu bí mật đã gặp đối xử thảm nhất trần đời, đây là đạo đức sa đọa hay tính người vặn vẹo . . .]
Lâm Phàm rất vừa lòng tiêu đề này, mang cảm giác mong đợi. Cường giả thích hóng chuyện khi thấy tiêu đề như vậy chắc chắn sẽ nhấn vào xem.
Sau đó hắn soạn nội dung, tờ giấy vàng tỏa sáng, bên trên hiện ra nhiều chữ.
Bạch Tà Vân trần truồng, không một mảnh vải, trên người in nhiều dấu đôi tay màu đen.
Thánh Tử Lưu Võ của Khôn Nguyên động chết thảm trong kho báu bí mật.
Phượng Tiên Tử bất hạnh bị . . .
Thời gian trôi qua lâu, soạn nội dung trọn vẹn, truyền thẳng tới chỗ Tri Tri Điểu.
Bên Tri Tri Điểu đang chờ đợi, vị soạn giả cấp tông sư viết rất có sức hấp dẫn, tốt hơn mấy bài viết cũ rích gấp trăm ngàn lần, xem cuộc thảo luận mỗi bài viết là biết.
Nội dung trên Tri Tri Điểu bây giờ đa số người ta chỉ xem chứ không bình luận, không thể hấp dẫn sự chú ý của họ.
Xèo xèo!
Có ánh sáng lấp lóe, người xét duyệt Tri Tri Điểu mặt lộ nét mừng, vội xem xét.
- Tiêu đề tuyệt quá, chỉ xem tiêu đề đã làm người ta muốn xem nội dung bên trong là gì.
Người xét duyệt nhanh chóng xem xét, khi đọc xong nội dung thì ngạc nhiên đến sững sờ. Chuyện này là thật hay giả? Nhưng với gã thì thật hoặc giả đều không quan trọng, bài viết sớm được cho qua.
Gã dự đoán nội dung ngày mai sẽ dấy lên sóng lớn ngập trời.
Lâm Phàm trở về tông môn, không vội rời đi mà ghé các nơi trong Vô Địch phong xem sao.
Đệ tử đang tu luyện trong sơn phong thấy Lâm sư huynh thì siêu hưng phấn, đều ngừng tu luyện, nhìn Lâm sư huynh. Đây là thần tượng của họ, tuy ít khi gặp nhưng càng vì vậy khiến họ cảm giác Lâm sư huynh bí ẩn và cường đại.
Oong!
Vô Địch phong đột nhiên rung rinh, một thân thể ếch xanh to lớn hiện ra. Mắt ếch xanh nhắm, chân sau khoanh ngồi, sống lưng thẳng, dòng khí màu xanh vờn quanh người ếch to, trông hơi kinh người.
Lâm Phàm tò mò lẩm bẩm:
- Thanh Oa nghịch thiên?
Đã một thời gian hắn không tìm Thanh Oa, không rảnh quan tâm nó, nhưng xem tình huống thì hình như có chút vấn đề.
Các luyện đan đại sư của tông môn thấy cảnh này đều ngây ngẩn, sau đó vui mừng hò reo:
- Oa Sư vô địch, Oa Sư giỏi nhất!
- Oa Sư, ngươi là thần trong lòng chúng ta!
Các luyện đan đại sư điên cuồng, hoàn toàn sa vào dưới uy nghiêm của Oa Sư.
Đương nhiên, bọn họ thật sự xem Oa Sư là lão sư.
Một ngày làm sư suốt đời làm phụ, tuy Oa Sư là con ếch xanh nhưng sự thật này không thể ngăn cản lòng tôn sùng của họ.
Khi Chân Tiên giới tấn công vào, bọn họ thấy rõ Oa Sư cứu mình, làm họ cảm động sắp khóc.
Các đệ tử tông môn cũng ngây người, dị tượng này rất kinh người, bọn họ chưa từng thấy có ảo ảnh con ếch to như vậy, phát ra uy thế cực kỳ kinh người.
Thanh Oa mở to con mắt cỡ hạt đậu, uất nghẹn càu nhàu:
- Chết tiệt, nếu không phải thân thể ếch quá tệ thì đã không chậm như vậy!
Làm Cửu Hoang Thần Sư, dù là thân thể bình thường thì nó cũng không phàn nàn gì, nhưng xui xẻo làm sao nhập vào người con ếch xanh, có nhiều hạn chế, khả năng nhanh chóng trở về đỉnh quá thấp.
Tuy Thanh Oa có thủ đoạn nghịch thiên, nhưng đôi lúc nghịch thiên tới đâu cũng không nghịch nổi với thân thể kém cỏi.
Thanh Oa đột nhiên cảm giác hơi thở nguy hiểm từ phía sau bao trùm lại.
Kẻ bỏ mạng đến.
Khuôn mặt ếch nghiêm túc bỗng thay đổi, khó khăn nặn hai giọt lệ, vụt quay đầu lại, giọng thê lương hơi khàn:
- Chủ nhân, rốt cuộc chủ nhân nhớ đến Oa Oa! Oa Oa nhớ muốn chết!
Chân sau nhún một cái nhảy lại gần Lâm Phàm.
- Ngươi đang làm gì đấy? Ghê gớm, con ếch nhà ngươi đột phá đến Đại Thánh cảnh, đã uống thuốc à?
Lâm Phàm nhìn kỹ, không ngờ trong người ếch ẩn chứa lực lượng hùng hậu, đây là đột phá đến Đại Thánh cảnh.
Lâm Phàm xách Thanh Oa trong tay, nhìn kỹ, muốn xem thấu nó. Thanh Oa thì xấu hổ kẹp chặt hai chân.
- Chủ nhân, Oa Oa chưa quên sự dạy bảo của người, liều mạng tu luyện, rốt cuộc trời không phụ người có lòng, Oa Oa cuối cùng đột phá đến Đại Thánh cảnh!
Thanh Oa nói phấn khởi, nhưng chỉ có nó biết nếu không liều mạng nhanh hơn, chờ tới lúc đó có lẽ không còn mạng sống.
Sẽ bị khử, chịu khuất nhục vô tận.
Hơn nữa nó có thù với mấy tên đó, muốn chết không dễ vậy, sẽ bị nhục nhã một phen.
Lâm Phàm vui mừng vỗ đầu ếch:
- Thanh Oa, nhìn xem ngươi bây giờ chẳng phải rất tốt sao? Dưới đồ đao của ta thúc giục, tu vi của ngươi tăng lên vèo vèo. Rất tốt, ta rất vừa lòng.
Cảnh này làm Thanh Oa ngây người, thấy kỳ kỳ.
Kẻ bỏ mạng mà khen nó?
Khi không nói lời dễ nghe thì chắc chắn bên trong có vấn đề, nước hơi bị sâu.
Thanh Oa thầm run, nhút nhát nói:
- Chủ nhân, chúng ta có thể nói chuyện đàng hoàng không? Chủ nhân thay đổi làm Oa Oa thấy sợ.
Theo nó hiểu biết kẻ bỏ mạng này thì hắn không dễ nói chuyện như vậy.
Lâm Phàm cười, xách Thanh Oa tới gần trước mắt:
- Thanh Oa, sao ngươi có thể nghĩ vậy được, bây giờ chúng ta đều nói chuyện đàng hoàng. À, hỏi ngươi một việc.
- Chủ nhân hỏi đi, miễn ta biết chắc chắn sẽ nói cho người.
Tuy thực lực cường đại nhưng Thanh Oa không dám nhảy nhót trước mặt kẻ bỏ mạng này, đối phương siêu khủng bố, thực lực kinh người. Nó nhìn thấu lực lượng trong người kẻ bỏ mạng mênh mông như trời sao, sâu không thấy đáy.
- Có ngạnh công không?
Hắn đã tu luyện Thủy Ma Kinh đến viên mãn, trong tay tạm thời không có công pháp tu luyện, hắn không muốn luyện công pháp hiệu ứng khác, chỉ muốn đi con đường bạo lực nhất.
Thanh Oa ngước đầu lên, chớp chớp mắt nhỏ thật đáng yêu:
- Ngạnh công? Ngạnh công là cái gì?
Lâm Phàm và Thanh Oa nhìn nhau, không ai nói chuyện, không khí bỗng chìm trong tĩnh lặng.
Mặt Thanh Oa ngu đần nhưng da mặt xanh chậm rãi rịn một giọt mồ hôi, nó hoảng muốn chết nhưng cố giả bộ bình tĩnh.
Lâm Phàm hít sâu, cố nén xúc động đập chết Thanh Oa:
- Không có gì, không có chuyện của ngươi, tiếp tục tu luyện, ta rất xem trọng ngươi.
Hắn bỏ đi.
Sau khi kẻ bỏ mạng rời đi, Thanh Oa thở phào:
- Phù.
Hù chết người.
Nó nhỏ giọng lẩm bẩm:
- Tuy bây giờ đầu óc của bản oa chính là ếch nhưng không ngốc, kỵ nhất là giúp địch, để ngươi biến mạnh thì bản Oa vĩnh viễn không có đất trở mình.
Thanh Oa hơi đắc ý, mới rồi nó cứng rắn chống đối kẻ bỏ mạng một phen, tuy chỉ là ánh mắt giao nhau nhưng nó không chột dạ chút nào.
Lâm Phàm lắc đầu:
- Con ếch này rất không thành thật.
Nhưng hắn không phật lòng, không khó kiếm công pháp.
Việc kho báu bí mật chưa chấm dứt, vẫn còn dư ba. Thánh Tử của mấy thế lực lớn chưa ra khỏi kho báu bí mật, vậy là chỉ có một khả năng, đó là đã chết.
Nên với những thế lực lớn này dù thế nào cũng phải lôi hung thủ ra.
Tri Tri Điểu hành động, phát tán nội dung mới nhất đến tất cả vực ngoại giới.
Ngũ Đế Ma tông.
Bạch Tà Vân bị thương rất nặng nhưng còn sót một hơi thở, được các loại thần dược an dưỡng đã dần khỏe lại.
Một tờ giấy Tri Tri Điểu rơi xuống.
Bạch Tà Vân kêu sư đệ lấy giùm:
- Đi, đưa cho ta.
Bạch Tà Vân không thể quên tên kia, cực kỳ không cam lòng, tuy gã cố gắng hết sức, tu vi của đối phương không mạnh bằng gã, vậy mà gã bị thua, thật sự rất không cam lòng.
Đệ tử chăm sóc Bạch Tà Vân vội vàng chạy đi:
- Vâng!
Nhưng khi xem nội dung trên Tri Tri Điểu, đệ tử do dự nói:
- Sư huynh, không có tin gì hay, thôi đừng xem.
Bạch Tà Vân trầm giọng nói, không cho phép cãi lại:
- Đưa cho ta.
Sư đệ không còn cách nào khác đành đưa Tri Tri Điểu qua, không dám nhìn sư huynh, lát nữa sư huynh xem nội dung chắc sẽ nổi điên.
- Phụt!
Quả nhiên, không qua bao lâu, Bạch Tà Vân phun búng máu xa hơn mười trượng, cửa phòng bị ngụm máu đánh bay.
- Sao dám viết như vậy . . . sao dám . . .
Trước mắt tối sầm, Bạch Tà Vân ngất xỉu.
Đệ tử kinh kêu, bị hù sợ:
- Sư huynh!
Sau đó đệ tử vội chạy ra ngoài, hét rầm lên:
- Ai đó mau tới, sư huynh hộc máu . . .!
Bạn cần đăng nhập để bình luận