Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 770: Chúng ta làm một giao dịch

Thiên Tu mở mắt ra, vừa tỉnh lại từ tu luyện, truyền âm với bóng người đi xa:
- Đồ nhi, mới trở về được vài ngày lại sắp ra ngoài? Thật ra không cần gấp gáp như vậy, cứ vững vàng.
Đồ nhi rất hố, khiến lão sư như lão mặc cảm không bằng. Hồi lão còn trẻ tuy cũng thích chạy nhảy nhưng không lang thang như vậy.
Thiên Tu nhìn chồi cây tiên trước mặt, cây được lão chăm bón lại tỏa sáng sức sống. Quan trọng là chồi cây tiên có vài phong ấn phong tỏa căn nguyên, nhưng được Thiên Thụ giúp đỡ dần gỡ bỏ phong ấn.
Thiên Tu giơ tay lên, chồi cây tiên bay lên, xoay tròn bắn về phía Vô Địch phong, rơi xuống đất cắm rễ, mắt thường không thấy nhưng Thiên Tu cảm giác rễ cây lan tràn vào sâu trong ngọn núi, quấn chặt đất bùn chỗ sâu nhất.
Lực lượng hùng hồn từ sâu tận lòng đất vươn lên, cành lá chồi cây tiên kêu xào xạc, mỗi lần đung đưa sẽ có đốm sáng li ti rơi rụng.
Vô Địch phong loáng thoáng có chút khác, nhưng biến đổi hơi nhỏ, không cẩn thận cảm ngộ sẽ không nhìn ra.
Thiên Tu nghiêm túc nghĩ:
- Thứ đồ nhi mang về thật là không đơn giản.
Đây là cơ duyên kho báu bí mật mà đồ nhi nói, chuyên dành cho thiên kiêu, nay xem ra đúng thật.
Thiên Tu vỗ đùi, tiếc đứt ruột:
- Nguy rồi, lỗ to!
Lúc để các sư đệ lựa chọn thì lão không mấy bận tâm, mặc cho họ tự lựa, với tính cách không chút ngượng tay của họ bây giờ chắc chắn sẽ chọn thứ tốt.
Thiên Tu than thở:
- Ôi chao, hối hận quá!
Nhưng bây giờ biết làm sao, không thể nào bắt họ ói ra.
Lão ngẫm nghĩ, đành bỏ qua.
Với mớ cơ duyên còn dư, Thiên Tu phân phối cho một ít trưởng lão bình thường, đệ tử nội môn nhất phẩm, dư một chút đều chứa trong tông môn, chờ có đệ tử nào giỏi xuất hiện sẽ tặng cho.
Nói theo lời của đồ nhi là không thể tiếc những chuyện này, gặp hạt giống tốt phải nhanh tay vun đắp, cũng không phải thứ quý giá gì, nếu thiếu thì sau này còn có nữa, đừng nâng niu như của quý.
Đạo Thiên Vương là người duy nhất ở lại tông môn đã lời to, gã luôn khổ tu, đặc biệt sau khi vực ngoại giới dung hợp, cảm giác khi tu luyện đầu óc thông suốt, không khó bước vào Bán Thần.
Đặc biệt khi Đạo Thiên Vương nhận được cơ duyên thì cảm giác này càng mãnh liệt hơn.
Thiên Tu bất đắc dĩ lắc đầu nói:
- Ài, mười phong chỉ có đồ nhi và Đạo Thiên Vương còn ở, phong chủ khác đã đi đâu mà mãi không về? Tông môn bây giờ giàu như vậy, đi ra ngoài liều mạng làm gì.
Tư chất của họ mạnh nhất, nếu có những cơ duyên này, đừng nói Thần cảnh, dù là Truyền Kỳ cảnh cũng có thể được đến trong thời gian ngắn, nhưng bây giờ không có người để tặng cơ duyên.
Một góc vực ngoại giới, trong sơn động.
Chiến Hồng Đế rách áo, trước ngực có hai vết thương dài mảnh đã kết sẹo, cuộc sống không được tốt lắm. Giờ phút này Chiến Hồng Đế gặp nguy hiểm, trước mắt có con yêu thú Thần cảnh.
Khí thế của Chiến Hồng Đế rất mạnh, mắt lấp lóe tia sáng. Trong hang có một gốc thần thảo, được yêu thú Thần cảnh canh giữ, nhưng Chiến Hồng Đế phải lấy được nó.
Chiến Hồng Đế hét to một tiếng:
- Giết!
Người Chiến Hồng Đế phát ra tiếng leng keng, lực lượng thiết huyết tuôn trào ra, trường kích rạch phá hư không ngưng tụ ánh sáng chói lòa chém vào con yêu thú trước mắt.
Tuy hiện tại Chiến Hồng Đế chỉ là Bán Thần cảnh nhưng nội tình của gã đủ sức đấu với con yêu thú Thần cảnh, thậm chí có thể chiến thắng.
Qua thật lâu sau.
Chiến Hồng Đế ôm ngực, phun búng máu, nhưng mặt cười tươi, gã bước hướng hang động.
Chiến Hồng Đế đi vào trong, có một cọng cỏ nhỏ màu đỏ mọc ở đó.
Chiến Hồng Đế mỉm cười, rút hết khí thế quanh người vào thân thể:
- Rốt cuộc lấy được, có thần thảo này thì cách Thần cảnh càng gần một bước.
Từ lúc rời tông đến bây giờ Chiến Hồng Đế vẫn chưa về, không phải gã không muốn về mà là trở lại thì sao? Tông môn nghèo, mọi thứ phải tự dựa vào mình, hơn nữa gã còn ghim cái tên đáng giận kia.
Huống chi Chiến Hồng Đế không biết tông môn ở đâu, cũng không rõ mình đang ở chỗ nào, gã đã bị lạc, một người cô đơn hiu quạnh lang thang bên ngoài.
- Không sao, Chiến Hồng Đế này đường đường là phong chủ của Hồng Đế phong, người tương lai sẽ dẫn dắt tông môn đi lên đỉnh, nên chịu khổ ở bên ngoài. Chờ ta tăng tiến thực lực, tích lũy tài phú khổng lồ, phong quang vô hạn trở về tông môn, dù là hắn cũng phải cúi đầu!
Khi tưởng tượng những điều đó, Chiến Hồng Đế ngửa đầu cuồng cười, tiếng cười trút ra giận dữ trong lòng.
Chiến Hồng Đế bứt thần thảo, ăn trực tiếp, gã không thèm giũ bớt đất bùn dính trên thần thảo, sợ thiếu dược hiệu.
Thật ra luyện hóa thần thảo thành đan dược sẽ có hiệu quả càng tốt, nhưng đi ra ngoài thiếu thốn đủ thứ, có lẽ gã ăn gốc thần thảo này là ước mơ xa vời của vô số đệ tử tông môn.
Viêm Hoa tông.
Một đệ tử nội môn nhất phẩm mở miệng nói:
- Lữ sư huynh, ta muốn xin chút đan dược Thần cảnh.
Tu vi của gã đã đến Bán Thần cảnh, đang tiến tới mục tiêu Thần cảnh.
Tông môn hiện giờ có đãi ngộ rất tốt, đệ tử bình thường tu luyện cần đan dược toàn là trước kia không dám mơ. Đan dược mà những đệ tử bình thường dùng nếu đặt ở trước kia là phẩm chất đệ tử nội môn nhất phẩm mới được dùng, hơn nữa đan dược bây giờ cao cấp hơn trước kia.
Tu vi của gã tuy cao hơn Lữ Khải Minh nhưng Lữ Khải Minh là đại tổng quản của Vô Địch phong, quản lý mọi việc trong Vô Địch phong, gã gặp Lữ Khải Minh cũng phải khách khí gọi một tiếng sư huynh.
- Sư đệ tu luyện thật nhanh.
Lữ Khải Minh cười tươi, sau đó nói:
- Ta đi lấy ngay, chờ chút.
Chốc lát sau Lữ Khải Minh vội vàng trở về, cầm hai bình đan dược:
- Mỗi bình đựng mười viên, dùng trong ngoài. Lâm sư huynh nói tu luyện không thể chỉ lo luyện bên trong, không được quên thân thể. Vừa lúc loại đan dược này là lần trước Lâm sư huynh đem về, có hiệu quả rất tốt.
Đệ tử nội môn nhất phẩm cầm đan dược, ôm quyền cảm tạ:
- Đa tạ Lữ sư huynh.
Trước kia đâu dám mơ chạm vào những đan dược này, hoàn toàn không dám tưởng tượng, nhưng bây giờ hễ đến xin là chắc chắn sẽ lấy được, cảm giác quá hạnh phúc.
Tông môn ngày xưa nghèo rớt mồng tơi, nhưng nhìn bây giờ xem, cách biệt một trời một vực.
Đương nhiên, tất cả đều nhờ Lâm sư huynh, nếu không có Lâm sư huynh thì làm gì được như ngày hôm nay.
Đệ tử nội môn nhất phẩm cầm đan dược vui sướng rời đi.
Trong tông môn, những trưởng lão đỉnh cao nay không phải mạnh nhất, nhưng không người nào dám lên mặt, trước kia như thế nào thì bây giờ vẫn vậy.
Lớp trẻ bắt đầu gánh vác giơ cờ tông môn.
Lữ Khải Minh đứng đó, môi treo nụ cười. Vô Địch phong đi lên đỉnh, Địa Cương không đáng gì, có nhiều Thiên Cương xuất hiện, nhiều đệ tử xuất phát đến mục tiêu Bán Thần cảnh.
Có lẽ không lâu sau sẽ xuất hiện hơn một nửa cường giả Thần cảnh.
Nhìn bốn phía tông môn, những vùng đất mạo hiểm đã bị các đệ tử bao vây, mỗi ngày có đệ tử đi vào tôi luyện một lúc rồi về tông nghỉ dưỡng sức, ngày hôm sau vào tiếp.
Dù sao gần kế bên, có người tôi luyện nửa ngày rồi trở về tông ăn cơm trưa.
Lữ Khải Minh cho rằng cho thêm một thời gian thì tông môn sẽ đầy ắp Thần cảnh, Bán Thần không bằng chó.
Long giới là giới vực thực lực khá mạnh trong các vực ngoại giới, bọn họ không phải tông môn mà là nguyên giới vực toàn là rồng.
Ngao Bại Thiên là nhi tử của Long giới, là thiên kiêu nhưng không phải duy nhất trong Long giới.
Tổ địa Long giới.
Tộc nhân trẻ hỏi:
- Ngao Bại Thiên, lần trước ngươi đi kho báu bí mật có thu hoạch gì không?
Bọn họ đều hoang mang, Ngao Bại Thiên không kiếm được gì, còn bị người cướp trữ vật giới chỉ? Bọn họ cảm thấy sao mà nguy hiểm quá vậy, thậm chí không tin nổi.
- Thật, ta lừa các ngươi làm gì? Các ngươi cũng xem nội dung trên Tri Tri Điểu rồi, người đi vào đều bị cướp trữ vật giới chỉ. Ta nói cho các ngươi biết, chúng ta chưa phải thảm nhất, người thảm nhất là Bạch Tà Vân, thảm đến khiến người không đành lòng.
Ngao Bại Thiên ngồi trên ghế đá, uống rượu ngon, kể lại chuyện ngày đó:
- Các ngươi biết không? Bạch Tà Vân bị người lột sạch quần áo, mà chuyện này chưa phải trọng điểm, ngươi biết cậu nhỏ của hắn bao lớn không? Có chút xíu cỡ này.
Ngao Bại Thiên giơ ngón út so sánh, nhưng cảm giác ngón út vẫn còn hơi lớn, bèn so sánh bằng móng tay cái:
- Đúng rồi, to cỡ này này, các ngươi không đi chứ nếu không sẽ sợ chết khiếp.
Người xung quanh nghe mùi ngon, sau đó kêu lên:
- Không thể nào! Nhỏ thế?
Cảm giác thật đáng sợ.
Khóe môi Ngao Bại Thiên cong lên:
- Các ngươi nghĩ đây là trọng điểm? Sai, chưa phải trọng điểm, quan trọng nhất là ta thấy sau mông của Bạch Tà Vân có máu . . .
- Oa!
Người xung quanh nghe lời này đều há hốc mồm, như thấy quỷ, biểu tình vặn vẹo dữ tợn.
Bùm!
Ngay lúc này vang tiếng nổ điếc tai.
- Chuyện gì xảy ra?
Mọi người đứng bật dậy, tập trung nhìn kỹ rồi lao đi, muốn xem xảy ra chuyện gì.
Lâm Phàm từ trên cao đáp xuống, bình chướng giới vực của Long giới bị hắn xuyên thấu, hoàn toàn vô dụng.
Hắn đã chuẩn bị sẵn sàng, dùng lại chiêu cũ, mài tới khi nào đối phương đứt dây thần kinh thì thôi.
Lâm Phàm hét hướng bốn phía:
- Long giới, có ai làm chủ được hãy bước ra, có giao dịch cần bàn!
Nhưng mới rồi trùng kích hơi mãnh liệt, bốn phía đều là tro bụi, hắn không thấy rõ tình huống xung quanh.
- To gan! Dám đến Long giới càn quấy!
Một con rồng dài màu vàng từ chân trời bay tới, phát ra ánh sáng vàng lấp lánh, uy thế kinh người đến khủng bố. Thân rồng che trời, chiều dài của Ngao Bại Thiên so sánh thật như kiến kim với kiến lửa.
Rồng vàng biến ra hình người, đáp xuống mặt đất.
Tộc nhân Long giới đều xúm lại, có địch tập, có người đến quậy phá Long giới.
Lâm Phàm thổi tro bụi bốn phía bay đi, bình tĩnh đứng đó. Hắn không ra tay, không có thù với Long giới, chỉ muốn giao dịch.
Nam nhân trung niên mái tóc vàng, đôi mắt rồng vàng nhìn Lâm Phàm chằm chằm, tuy ánh mắt bình tĩnh nhưng giọng nói chất chứa uy nghiêm bá đạo:
- Ngươi là ai?
Ngao Bại Thiên đến gần, trông thấy Lâm Phàm thì ngây người:
- Huynh đệ, ngươi không chết?
Hắn bị Xích Cửu Sát đập thành thịt nát rồi mà, sao vẫn cồn sống?
Ngao Bại Thiên vội vàng chạy lại nói:
- Tộc thúc, vị này là thiên kiêu trấn áp Bạch Tà Vân, huynh đệ mà ta quen ở bên ngoài.
Tộc nhân Long giới ở xung quanh nghe lời này đều rất ngạc nhiên, đây là thiên kiêu đó sao?
Lâm Phàm nói:
- Người này là tộc thúc của ngươi, vậy chắc có thể quản việc được, vừa lúc bản phong chủ có cuộc giao dịch cần bàn với ngươi.
Nét mặt nam nhân tóc vàng hơi giãn ra, hỏi:
- Giao dịch gì?
Lâm Phàm mỉm cười, bình tĩnh nói:
- Ngươi đưa công pháp ngạnh công mạnh nhất của Long giới cho bản phong chủ, bản phong chủ sẽ rời khỏi Long giới, sau này không đến quấy rầy các ngươi nữa, thấy giao dịch này thế nào?
Một câu thốt ra làm tập thể ngẩn ngơ.
Ngao Bại Thiên chợt dừng bước, ngước đầu nhìn Lâm Phàm.
Đừng nói là đầu óc huynh đệ bằng nhựa này bị Xích Cửu Sát đánh hỏng rồi, lời như vậy cũng nói ra được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận