Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 771: Lấy lý phục người, mài chết các ngươi

Ngao Bại Thiên xoe tròn mắt, có nhiều lời muốn nói nhưng không biết bắt đầu từ đâu:
- Huynh đệ, ngươi . . .
Huynh đệ bằng nhựa này toàn thốt lời kinh người, khiến gã muốn đứng tim.
Lâm Phàm giơ tay, ra hiệu huynh đệ bằng nhựa ngậm miệng:
- Ngươi đừng nói chuyện, ngươi không tự quyết định việc này được, bản phong chủ muốn trò chuyện đàng hoàng với tộc thúc của ngươi.
Địa vị của Ngao Bại Thiên không đủ, nếu địa vị cao hơn thì Lâm Phàm sẵn sàng giao lưu với gã.
Trái tim Ngao Bại Thiên như bị búa tạ gõ mạnh, không nói nên lời. Nói sao thì gã cũng là nhi tử của Long giới, địa vị khá cao, nhưng giờ bị huynh đệ bằng nhựa nói không quản việc được, khiến gã quá đau lòng.
Lâm Phàm vô cùng nghiêm túc hỏi:
- Như thế nào? Ngươi cảm thấy giao dịch này ra sao? Đưa ngạnh công mạnh nhất của Long giới các ngươi cho bản phong chủ, bản phong chủ rời đi ngay, về sau tuyệt đối không quấy rầy các ngươi, các ngươi lời to rồi, không lỗ vốn.
Cách này xem như hắn nể mặt Long giới lắm rồi, nếu không thì chẳng dễ nói chuyện như vậy.
Nam nhân tóc vàng có địa vị rất cao trong Long giới, Ngao Bại Thiên gặp cũng phải kêu một tiếng tộc thúc.
Gã nhìn Lâm Phàm, nghe Ngao Bại Thiên nói người này là thiên kiêu trấn áp Bạch Tà Vân, vậy chắc thân phận và thực lực không kém. Gã vốn nghĩ nếu người ta tới chơi thì Long giới sẽ chiêu đãi hiếu khách, nhưng bây giờ xem ra người tới không có ý tốt.
Giọng của nam nhân tóc vàng tức là Ngao Luyện rất lạnh:
- Khá to gan, ngươi là người đầu tiên dám đến Long giới gây sự, nhất là không biết trời cao đất rộng, đòi lấy công pháp Long giới, rất giỏi.
Nhiệt độ không khí hạ thấp nhanh, tộc nhân đứng xung quanh cảm giác thân thể lạnh lẽo.
Lâm Phàm cười nói:
- Đa tạ khen ngợi, con người của bản phong chủ không có tài gì nhưng có lá gan. Nhưng bản phong chủ đề nghị ngươi hãy suy nghĩ thật kỹ, cuộc giao dịch này rất có lợi cho Long giới các ngươi. Nếu không phải vì vị này có chút quan hệ với bản phong chủ, chưa chắc bản phong chủ chịu giao dịch với các ngươi.
Ngao Bại Thiên xoe tròn mắt:
- Ta . . .!
Làm be bét đến mức này không lẽ liên quan đến gã? Chẳng lẽ muốn gã nói rằng huynh đệ bằng nhựa, ngươi rất đúng nghĩa bằng hữu, đa tạ ngươi cho Long giới chúng ta chiếm lợi lớn như vậy, chúng ta vô cùng cảm tạ ngươi.
Nếu Ngao Bại Thiên nói như thế chắc sẽ bị tộc thúc một bàn tay đập chết.
Không có chút tính người.
- Quá đáng, tên này thật sự rất quá đáng, tới Long giới chúng ta gây sự.
- Ngao Bại Thiên quen bằng hữu ở chỗ nào vậy? Chẳng chút nể tình, còn tới tận nhà sinh sự, quá đáng hết sức!
- Đúng vậy! Ta nghĩ để tộc thúc bắt lấy hắn thì hơn.
Đám người xì xầm bàn tán, thấy trơ trẽn với hành vi của Lâm Phàm. Đã nói là quê nhà của huynh đệ mà còn đến giao dịch, không, phải nói là cướp bóc.
Hơn nữa cướp thẳng mặt không thèm che giấu.
Ngao Luyện quát tháo:
- Cả gan làm loạn!
Giọng nói hùng hồn hình thành sóng xung kích khuếch tán bốn phía, mắt rồng bắn ra tia sáng lạnh, hiển nhiên đã tức giận.
- Thôi, không nói nữa, nói nhiều cũng vô ích, dùng hành động chứng minh vậy. Về công bình giao dịch thế này, đôi khi các ngươi không thấy rõ chân thật là như thế nào.
Lâm Phàm buông tiếng thở dài, nhìn sang Ngao Bại Thiên:
- Huynh đệ bằng nhựa, công pháp của Long giới các ngươi đặt ở đâu?
- Chỗ đó.
Ngao Bại Thiên bị lời nói của huynh đệ bằng nhựa làm đặc não, bản năng trả lời xong vội bịt miệng, cảm giác mình tiết lộ chuyện gì ghê gớm.
Lâm Phàm ngẩng đầu xem, phía xa có tòa tháp cao thuần khiết sừng sững, nơi ấy tỏa mùi công pháp.
Bùm!
Lâm Phàm giậm chân xông thẳng về phía tháp cao phương xa.
Ngao Luyện vừa kinh vừa giận, không ngờ tiểu tử này dám ra tay thật:
- Muốn chết!
Ngao Bại Thiên hét to:
- Huynh đệ, đừng xúc động! Ta không che chở ngươi được!
Gã đã mắt tròn mắt dẹt, huynh đệ bằng nhựa này quá dữ dội.
Đó là tộc thúc của gã, thực lực cường đại, ra tay là không nể tình, hơn nữa nơi đây là tổ địa Long giới, sao cho phép người lạ càn quấy.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Sức mạnh nặng nề đánh tới, đập Lâm Phàm rớt xuống đất.
- Thực lực của nhà ngươi đúng là rất mạnh.
Lâm Phàm nhìn ra được thực lực của tộc thúc Long giới này siêu kinh người, không phải ai đều có thể đối kháng.
Ngao Bại Thiên hét lên:
- Tộc thúc, xin hãy nhẹ tay!
Nhưng gã mới thốt ra xong nghênh đón ánh mắt khiến người thót tim.
Ánh mắt của Ngao Luyện rất đáng sợ.
- Hừ! Ngươi ở bên ngoài quen bằng hữu kiểu gì mà dám đến phá trong tổ địa!
Nghe câu này Ngao Bại Thiên thấy mình thật oan, liên quan quái gì tới gã? Gã và đối phương chỉ quen biết sơ, xem như tình cảm huynh đệ bằng nhựa, không có tình cảm sâu đậm gì, sao bây giờ tộc thúc cho rằng lỗi là của gã?
Oan chết.
Nếu sớm biết như vậy đã không thèm làm huynh đệ bằng nhựa.
Lâm Phàm lau máu bên khóe môi, tiếp tục lao về phía tháp cổ.
Sắc mặt Ngao Luyện lạnh lùng đến đáng sợ, vỗ chưởng, lực lượng hình thành vuốt rồng to lớn xé gió vỗ mạnh vào người Lâm Phàm, lực lượng khủng bố xuyên thủng thân thể.
- Phụt!
Lâm Phàm phun ra búng máu, té xuống đất, hai tay bấu mặt đất, hắn quát to, nhấc khoảnh đất Long giới lên ném về phía Ngao Luyện.
Ngao Luyện giận dữ quát lớn:
- Phá hoại tổ địa Long giới, tội đáng chết muôn lần!
Mặt Ngao Luyện đỏ rực, người hóa thành luồng sáng đè Lâm Phàm xuống đất.
Ầm!
Tổ địa Long giới rung rinh.
Vô số thần niệm mạnh mẽ càn quét khu vực này, chấn động nơi đây khiến họ chú ý, cũng dẫn tới tộc nhân khác trong Long giới chú ý.
Bọn họ rất là sửng sốt, xưa nay chưa từng thấy có ai dám đến Long giới sinh sự, đây là lần đầu tiên.
Từ giây phút tộc nhân sinh ra đã siêu mạnh, khi lớn lên càng hùng mạnh đến tột độ, thân thể bẩm sinh, cộng với về sau tu luyện đủ để trấn áp tất cả kẻ trộm cắp.
- Hừ, một tiểu tử không biết trời cao đất rộng, hãy để Ngao Luyện ra tay.
Hư không sâu thẳm, đại nhân vật Long giới giao lưu với nhau, không ra tay.
Ngao Luyện xé gió bay tới, đáp xuống cạnh hố sâu Lâm Phàm đập ra, túm hắn lên. Lâm Phàm máu me be bét, hơi thở đã mất.
Ngao Luyện hừ lạnh một tiếng:
- Hừ!
Gã tuyệt đối không nương tay với hạng người đến khiêu khích Long giới.
Khóe môi Ngao Bại Thiên co giật, thộn mặt ra:
- Tộc thúc, thật sự đánh chết rồi?
Huynh đệ bằng nhựa của gã chết dễ vậy sao?
Đột nhiên diễn ra cảnh tượng kinh người.
Xác của Lâm Phàm biến mất, biến mất trong tay Ngao Luyện.
Ngao Luyện mặt biến sắc, người tỏa ánh sáng vàng cảnh giác nhìn quanh:
- Hưm?
Cảnh này diễn ra quá đột ngột, tiểu tử đi đâu rồi?
Ngao Luyện tìm tòi hư không bốn phía nhưng không cảm giác hơi thở của tiểu tử này, không một chút dao động.
Phía xa Long giới, Lâm Phàm tỉnh lại, rất là buồn khổ.
- Người Long giới không thân thiện gì hết, giao dịch công bằng vậy mà cảm giác mình chịu thiệt lớn, còn đinh ninh mình tới quấy rối. Nhưng thôi kệ, ta có thời gian từ từ tiêu hao với các ngươi.
Lâm Phàm quyết định, lần này hắn sẽ chơi tới cùng với Long giới, cho bọn họ sâu sắc hiểu rõ giao dịch này công bằng cỡ nào.
Bùm!
Lâm Phàm bay vọt lên, lao về phía Long giới.
Long giới.
Đám người thảo luận:
- Ủa? Tiểu tử kia làm sao vậy? Rõ ràng xác chết ở đó mà sao biến mất rồi?
- Không biết nữa, bị tộc thúc chộp trong tay, chớp mắt đã mất, các ngươi nói xem có khi nào hắn chưa chết?
- Không thể nào! Ngươi không biết sự cường đại của tộc thúc sao? Tu vi của hắn không lẽ mạnh hơn tộc thúc? Theo ta thấy xác của tên kia đã tan rã.
Đối với bọn họ thì muốn trốn thoát từ tay tộc thúc là chuyện không thể nào.
Đột nhiên một giọng nói vang vọng, làm bọn họ giật mình tái mặt, thầm la thấy quỷ.
- Bản phong chủ lại trở lại! Bản phong chủ không muốn nói nhưng giao dịch này đối với các ngươi chỉ có lời không lỗ. Kiên nhẫn của bản phong chủ có hạn, nhưng bản phong chủ luôn ủng hộ lấy lý phục người, không muốn khiến các ngươi chịu tổn thương, nhưng cũng đừng quá đáng.
Lâm Phàm từ trên trời giáng xuống đất, hai tay chống đất, bùm một tiếng, tro bụi bốc lên, hai chân gấp khúc, hắn như đạn pháo bắn về phía tháp to.
- Cái gì? Hắn lại trở lại!?
Tử đệ Long giới thấy cảnh này đều tái mặt, không tin được.
Bị tộc thúc cướp mất sự sống nhưng bây giờ lại trở về.
Ngao Bại Thiên hoàn toàn bị giật mình:
- Trời ạ, huynh đệ bằng nhựa của ta thi triển thần thông giống hôm đó sao? Chuyện gì thế này?
Gã nghĩ nát óc cũng không rõ chuyện này là sao.
Ngao Luyện nghiêm túc hơn, mắt lóe tia sáng quét người Lâm Phàm, muốn nhìn thấu tiểu tử này:
- Nhà ngươi!
Ngao Luyện đã xách tiểu tử này trong tay, gã chắc chắn cái xác mất hết sự sống rồi, tuyệt đối không thể sống lại, nhưng tình huống hiện giờ làm gã hoang mang.
Lâm Phàm tiếp tục lao nhanh về phía tháp to:
- Người có thể quyết định Long giới nghe kỹ cho bản phong chủ! Bản phong chủ chỉ muốn làm cuộc giao dịch với các ngươi, đưa công pháp ngạnh công mạnh nhất cho bản phong chủ, sau này bản phong chủ không đến quấy rầy các ngươi nữa, vậy thôi.
Ngao Luyện lớn tiếng răn dạy, trong mắt đã phun lửa:
- Nhà ngươi đừng láo lếu, nơi này là Long giới, không phải chỗ cho ngươi giương oai!
- Giương oai? Bản phong chủ còn muốn đi nhỏ đây!
Lâm Phàm lắc người, bay thẳng tới chộp tháp to, tuy chiêu này không dùng nhiều lần nhưng đã từng làm nên có kinh nghiệm cơ bản.
Không đánh lại người ta, vừa không muốn diệt sạch người ta vậy đành dùng cách này, khiến người tan vỡ.
Ngao Bại Thiên hét to:
- Huynh đệ, có thể đừng làm như vậy không? Có chuyện gì từ từ nói!
Huynh đệ bằng nhựa này quá khủng khiếp, gã không chịu nổi.
Ngao Luyện rực cháy lửa giận, lật tay lại tỏa ánh sáng rực rỡ chộp Lâm Phàm. Lực lượng khủng bố nổ chấn vỡ hư không, nghiền áp Lâm Phàm.
Bùm!
Lực lượng đánh vào người Lâm Phàm, đánh hắn rớt xuống đất, không cho hắn cơ hội nào.
Sức mạnh này đủ giết tất cả, đây là lực lượng vượt qua Thông Thiên cảnh.
Ngao Luyện không ngừng lại, cất bước biến mất tại chỗ, khi lại xuất hiện đã xách Lâm Phàm trong tay, gã giơ tay lên, ánh sáng huyễn lệ bao phủ năm ngón tay.
- Phong ấn!
Đây là chỉ pháp phong ấn của Long giới.
- Để ta xem ngươi làm sao trở lại.
Lực lượng bao phủ xác Lâm Phàm vào trong.
Bạn cần đăng nhập để bình luận