Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 772: Từ buổi tối đến trời sáng, ngươi chết bao nhiêu lần

Nhưng rất đáng tiếc, mười giây sau, xác chết bị phong ấn vẫn bỗng dưng biến mất.
Trước bao cặp mắt nhìn, xác chết không phải tan rã từ từ mà biến mất như chưa bao giờ xuất hiện.
Ngao Luyện ngây người:
- Sao có thể như vậy?
Biến mất ngay trước mắt gã, không tìm thấy dấu vết, chuyện này rất đáng sợ.
Tộc nhân Long giới trợn mắt há hốc mồm nhìn, bọn họ chưa từng thấy cảnh tượng như thế, nếu không nhìn tận mắt còn tưởng là gặp quỷ.
Ngao Bại Thiên phát hiện ánh mắt của tộc thúc hơi kinh dị, gã rùng mình kêu lên:
- Tộc thúc, ta cũng không biết! Ta không quen thân với hắn, chỉ gặp ở kho báu bí mật, ta không biết chút gì về hắn, việc này không nên trách ta!
Ngao Bại Thiên uất ức, chuyện quái quỷ gì vậy, ở bên ngoài quen một huynh đệ bằng nhựa, chỉ hơi thấy người sang bắt quàng làm họ chút xíu, dù sao thực lực của đối phương rất mạnh, có thể nghiền áp Bạch Tà Vân. Sau này cúi đầu không thấy ngẩng đầu gặp, làm quen một chút, lỡ sau này gặp lại ở đâu đó có thể nói vài câu, không xem như xa lạ.
Nào ngờ huynh đệ bằng nhựa này dữ dội như thế, giết thẳng vào Long giới bọn họ, mở miệng đã đòi công pháp mạnh nhất Long giới, còn nói rất đương nhiên.
Giao dịch, lấy từ nay về sau không đến Long giới làm điều kiện đổi lấy công pháp mạnh nhất.
Hắn nghĩ như thế nào? Đầu óc bình thường một chút đều biết chuyện này không thể nào, càng khiến người nghe xong muốn xỉu.
- Ta lại tới!
Đột nhiên một luồng sáng từ phía xa bắn tới, tốc độ rất nhanh, lên đến cực độ, không khí liên tục nổ.
Ngao Bại Thiên trợn to mắt nói, đã sợ đến ướt quần:
- Trời ạ, lại đến!
Huynh đệ bằng nhựa này suy nghĩ kiểu gì mà dây dưa không dứt, hắn muốn gì?
Tộc thúc sẽ không đưa công pháp mạnh nhất Long giới cho người ngoài.
Dù thực lực của đối phương cường đại đủ để nghiền áp Long giới bọn họ thì cũng sẽ không giao công pháp ra, bởi vì Long giới là cao ngạo, dù chết trận cũng không cúi đầu trước người khác.
- Đồ khốn kiếp!
Mặt Ngao Luyện đỏ rần, máu trong người đang sôi sục, không phải máu nóng sôi trào mà là bị chọc tức sắp nổ.
Ngao Luyện chớp mắt ra tay, muôn vàn tia sáng đâm xuyên hư không, bay thẳng tới tên kia.
Người Lâm Phàm bị tia sáng xuyên thủng, nhưng miễn còn có thể nhúc nhích thì hắn sẽ không bỏ cuộc, vẫn chộp hướng tháp to, hắn muốn tạo áp lực lớn cho Long giới.
Tuy cường giả Long giới nghiền áp hắn sướng tay nhưng hắn không sợ chút nào, nghiền áp một lần, mười lần không là gì, mấy trăm, ngàn lần mới chỉ là khởi động.
Đối với Lâm Phàm thì mạng của mình bây giờ là thứ rẻ tiền nhất.
Ngao Luyện ra tay:
- Còn dám đi!?
Một chưởng vỗ về phía Lâm Phàm.
Ầm!
Lâm Phàm bị đập nát.
Ngao Bại Thiên không muốn nói chuyện, huynh đệ bằng nhựa của gã lại bị đập chết, sợ là không lâu sau sẽ trở lại nữa.
- Tộc thúc, việc này hay là . . .
Ngao Bại Thiên định nói gì nhưng bị tộc thúc ngắt lời:
- Ngươi câm miệng cho ta!
Ngao Bại Thiên bị nạt, lòng lạnh lẽo. Việc này thật sự không liên quan gì đến gã, vì sao nói mãi không tin? Chứ không lẽ gã dẫn đối phương vào? Hiểu lầm lớn!
Nhưng xem tình hình bây giờ khó giải thích rõ hiểu lầm này.
- Các ngươi nói xem hắn còn đến nữa không?
- Không biết nữa, các ngươi cũng thấy tên kia bị tộc thúc một bàn tay đập nát bấy, rõ ràng chết rồi thì sao đến nữa?
- Ngao Bại Thiên, tên kia rốt cuộc là ai?
- Các ngươi hỏi ta thì ta biết hỏi ai? Ta thật sự không quen biết nhiều với hắn, chỉ mới gặp mặt một lần.
Ngao Bại Thiên rất muốn chết, gã đã giải thích rõ ràng, thật sự chỉ gặp mặt một lần, xem như huynh đệ bằng nhựa, vì sao không ai chịu tin?
Phía xa, Lâm Phàm lại phục hồi, tinh khí thần đến đỉnh.
Muốn lấy công pháp mạnh nhất trong Long giới đúng là hơi khó, nhưng hắn không e dè, thời gian dư dả, hắn không tin đối phương sẽ dây dưa mãi với hắn.
- Ta lại đến!
Một câu làm vô số người giật thót, không nói nên lời.
- Trời ạ, đến thật rồi, tên kia bất tử sao?
- Không thể nào! Không ai bất tử được. Rốt cuộc hắn là ai? Vì sao đối đầu với Long giới chúng ta?
- Quá đáng sợ, tộc thúc không xử đối phương được.
Mọi người khe khẽ thì thầm, họ đã bỏ xuống mọi hoạt động, lo nhìn chằm chằm bóng dáng ở phía xa.
Tộc thúc giết đối phương lần thứ nhất, bọn họ cảm thấy hưng phấn, đại triển uy phong của Long giới bọn họ.
Sau đó bọn họ chết lặng, chỉ muốn biết tên này là ai, hắn dùng cách gì.
Lòng Ngao Luyện sôi trào lửa giận:
- Đồ khốn kiếp!
Giết rồi lại tới nữa, phong ấn cũng vô ích, thế thì trấn áp hắn, nhốt trong Long giới.
Ngao Luyện rất mạnh, khi ra tay khí thế hùng hồn, ánh sáng vàng phủ lên hư không. Những tia sáng vàng như có linh tính, không giết Lâm Phàm mà muốn trói hắn lại.
Ngao Bại Thiên nhìn:
- Tộc thúc định hàng phục hắn đây mà.
Những tia sáng này đều là gân rồng, khi cường giả trong Long giới tọa hóa thì thân xác sẽ được chôn, nhưng sẽ bị rút gân rồng ra, trân trọng cất chứa.
Muốn được gân rồng cần có thực lực mạnh mẽ, còn phải có địa vị cao thượng trong Long giới mới được giao cho.
Bộp!
- Thứ này hơi quỷ dị.
Lâm Phàm cảm giác thân thể bị trói lại, hắn mở Hữu Sắc Nhãn Tình ra.
Ngao Luyện lơ lửng giữa hư không chợt rùng mình, lao nhanh về phía Lâm Phàm, bộc phát ra lực lượng càng cường đại, khủng bố hơn, khoảnh khắc nghiền hắn nát vụn.
Ngao Bại Thiên ngẩn ngơ:
- Trời ạ, tộc thúc làm vậy để làm chi?
Gã không biết vì sao tộc thúc làm như vậy, rõ ràng trói huynh đệ bằng nhựa lại mà sao chớp mắt đã như nổi điên giết người?
- Xảy ra chuyện gì?
Ngao Luyện bừng tỉnh, trong một thoáng gã bị lạc thần trí, đầu óc trống rỗng. Ngao Luyện nhìn xuống dưới, có một đống thịt, người đã bị gã đập chết?
Ngao Luyện không tin được, sau đó cục thịt biến mất trong mắt gã.
- Ta lại tới!
Lâm Phàm lại giáng lâm, khiến tộc nhân Long giới hãi hùng.
Kết quả giống nhau lại diễn ra.
Chốc lát sau.
Giọng nói khiến tộc nhân Long giới quen thuộc lại vang lên.
- Ta lại tới!
Lần này đến lần khác, dây dưa không ngớt, không bao giờ bỏ cuộc.
Tất cả tộc nhân Long giới ngước đầu nhìn hư không, chốc lát sẽ có luồng sáng từ trên trời giáng xuống tổ địa Long giới bọn họ, lao về phía tháp to.
Trời đã sáng, các tộc nhân Long giới không nhúc nhích, luôn ở yên tại chỗ xem, bọn họ nhìn mệt mỏi, giai đoạn trước giật mình, đến sau cùng chết lặng.
Đầu óc của họ trống rỗng, không hiểu tình huống này là sao, đối phương làm như vậy vì mục đích gì.
Ngao Bại Thiên run lẩy bẩy:
- Trời ơi, huynh đệ bằng nhựa này chết ít nhất đã hơn một trăm lần.
Ở trong mắt Ngao Bại Thiên thì huynh đệ bằng nhựa muốn đấu với Long giới bọn họ tới cùng.
Ngao Bại Thiên hét lên:
- Huynh đệ, đừng chơi nữa! Bỏ đi, ngươi mau đi, Long giới chúng ta không chọc gì ngươi, cần chi như vậy?
Ngao Bại Thiên phải lên tiếng, dù hắn có nghe lọt hay không nhưng ít ra chứng minh việc này không liên quan đến gã.
Trong lòng Ngao Bại Thiên khao khát, không biết huynh đệ bằng nhựa tu luyện thần thông gì mà sao chết nhiều lần như vậy vẫn trở về được. Nếu gã học được thì nghịch thiên rồi.
Lâm Phàm mở miệng nói:
- Vì Long giới các ngươi không chọc vào bản phong chủ nên bản phong chủ mới không phá hoại. Vẫn câu cũ, chỉ cần hoàn thành giao dịch, còn muốn chấm dứt mà không trao đổi thì không thể nào!
Giọng điệu của hắn vẫn như lúc đầu, không nóng nảy, không nặng nề, vẫn tinh thần phơi phới.
Còn vị tộc thúc trước mắt thì mặt nhăn như táo bón, đối với hắn thì còn chưa đủ. Một ngày không được vậy hai ngày, hai ngày vẫn không thành công thì nửa tháng.
Mục tiêu của Lâm Phàm rất rõ ràng, đó là tìm công pháp mạnh nhất.
Nếu rút thăm trúng thưởng có thể rút trúng công pháp tốt thì hắn đã không làm chuyện này, không còn cách nào, vận may không tốt nên đành làm như vậy.
Giọng Ngao Luyện run run:
- Ngươi càn quấy . . .
Ngao Luyện đã chết lặng, quên mất mình ra tay bao nhiêu lần, gã nghĩ đủ cách nhưng vô dụng.
Gã là tộc thúc của vô số người trẻ tuổi Long giới, nhưng bây giờ không giải quyết được con kiên nhỏ dám đến Long giới gây sự, tim gã đau.
Lâm Phàm khuyên:
- Huynh đệ, hãy suy nghĩ kỹ về giao dịch, đồng ý giao dịch đi.
Ngao Luyện hét to, sau đó lại tấn công:
- Nằm mơ! Người ngoài sao có thể học công pháp của Long giới ta!
Tiếng nổ không ngớt.
Từ buổi tối đến trời sáng, Ngao Luyện không chợp mắt chút nào, luôn canh giữ trước tháp to. Mỗi lần gã giết tiểu tử này xong, chốc lát sau hắn lại xuất hiện trước mắt mọi người.
Ngao Luyện chỉ biết ra tay đánh, không có cơ hội nghỉ ngơi.
Không gian sâu trong Long giới, các đại nhân vật trò chuyện.
- Ài, tiểu tử này hơi quái, các ngươi có nhìn thấu bản chất của hắn không?
- Không nhìn thấu, thần thông này kinh người, khó hiểu. Từ ngày hôm qua đến hôm nay vẫn không ngừng nghỉ, khổ cho Ngao Luyện.
- Hưm, các ngươi thấy sao? Nếu không có câu trả lời sợ là việc này không chấm dứt được.
- Trả lời? Trả lời cái gì? Long giới ta sừng sững bao lâu không ngã, không ai dám chọc, bây giờ một tiểu tử tới cửa đòi công pháp mạnh nhất Long giới, dễ dàng đưa cho hắn vậy sao? Không thể nào, dù Long giới bị hủy diệt cũng quyết không cúi đầu!
- Nói cũng có lý, tâm cảnh của Ngao Luyện hơi sụp đổ, hay là để ngươi thay thế, luôn chặn lại tiểu tử này?
- Ta vốn có ý này, nhưng biết rõ tâm cảnh của Ngao Luyện không tốt mới cần tôi luyện, vừa lúc mượn cơ hội này cho hắn tôi luyện tâm tình thật tốt.
Một đám lão quái vật Long giới không ra tay, ngẫu nhiên phân tích tình huống hiện trường.
Bọn họ muốn nhìn thấu nhưng không được, họ sống lâu như vậy đã thấy bao nhiêu thần thông, đã thể nghiệm đủ thứ thuật quỷ dị, nhưng hôm nay bọn họ chịu phục.
Tiểu tử này chết cũng không chết được, làm họ tăng thêm kiến thức.
Bạn cần đăng nhập để bình luận