Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 774: Hài tử cố tranh một hơi, hôm nay không thể đi ra

- Sao chậm quá vậy?
Lâm Phàm đang chờ, nhưng tộc thúc Long giới đi hơi lâu, làm hắn hơi bất mãn.
- Huynh đệ bằng nhựa, hay là tộc thúc của ngươi đã bỏ chạy rồi?
Ngao Bại Thiên phản bác lại ngay:
- Không thể nào! Sao tộc thúc của ta chạy được! Huynh đệ, đừng coi thường tộc thúc của ta, tộc thúc là nam nhi đầu đội trời chân đạp đất trong Long giới, dù lão tổ toàn giới của ta chạy thì tộc thúc cũng không chạy trốn!
Tộc thúc có ý kiến lớn với Ngao Bại Thiên, nên gã phải tầng bốc lên, dù tộc thúc không nghe được nhưng ít nhất gã phải chứng minh thái độ của mình.
Hai bóng dáng từ xa bay tới.
Ngao Luyện nghe tiểu tử kia nói mình bỏ trốn thì lòng bốc lửa, nhưng Ngao Bại Thiên cãi lại vì mình làm gã khá vừa lòng, tuy nhiên nghe đoạn sau là lạ.
Đây là nâng cao té đau, dám bảo lão tổ chạy nhưng gã sẽ không chạy, chẳng khác gì đang nói gã ghê gớm hơn lão tổ.
Ngao Luyện ho nhẹ:
- Khụ khụ!
Tuy nói lời thật nhưng nói trước mặt lão tổ thì tạo ảnh hưởng không tốt.
- Bại Thiên, không được nói lung tung.
- A! Tộc thúc đến rồi, a . . . lão tổ!
Trái tim Ngao Bại Thiên như nổ tung, gã không ngờ lão tổ cũng đi ra, vậy chẳng phải lời gã vừa nói bị nghe thấy rồi?
- Hừ!
Lão tổ liếc Ngao Bại Thiên một cái, ghi nhớ tiểu tử này, thừa dịp bọn họ không hỏi chuyện đời dám nói xấu họ. Xem ra họ bế quan quá lâu, đám hậu bối không thèm để các lão tổ vào mắt.
- Trời ạ, sao có thể như vậy?
Ngao Bại Thiên muốn chết, mới nịnh xong một người lại đắc tội một người, đối tượng đắc tội còn là lão tổ.
Ngao Bại Thiên thà đắc tội tộc thúc chứ không phải đắc tội với lão tổ.
Lão tổ nhìn Lâm Phàm, đánh giá kỹ, bọn họ sớm biết đến hắn nhưng không đi ra, không rõ tiểu tử này dùng cách gì.
Ngao Luyện đứng một bên giới thiệu:
- Vị này là lão tổ của chúng ta.
Chuyện này không liên quan đến gã, để lão tổ giải quyết, dù sao gã sợ rồi, không muốn dây dưa với tiểu tử này nữa.
Đặc biệt là Minh Hoàng lão tổ xuất hiện, xác định nên xử lý thế nào, bọn họ không có quyền tự quyết định.
Minh Hoàng lão tổ uy thế vô song, bố cục bí ẩn, bọn họ không thể suy đoán, nghe theo vô điều kiện mới là thật sự, suy nghĩ quá nhiều sẽ phá hỏng bố cục của Minh Hoàng lão tổ.
Mắt Lâm Phàm sáng rực, ôm quyền cười nói:
- Chắc đã biết cuộc giao dịch rồi? Ngươi là lão tổ của Long giới, thấy sao? Yên tâm, Lâm Phàm này không bao giờ ỷ thế hiếp người, sẽ không để cho ai chịu thiệt. Nên ngươi yên tâm, giao dịch lần này tuyệt đối không để Long giới các ngươi chịu thiệt.
Lão tổ co giật. Nếu không phải Minh Hoàng lão tổ hiển linh thì lão tổ rất muốn một bàn tay đập chết tiểu tử này.
Còn chút da mặt không? Rõ ràng là vứt luôn da mặt rồi.
Lão tổ cười nói:
- Ừ, nói đúng, nói đúng.
Nhưng trong nụ cười chất chứa ý ngươi có thể biết chừng mực không.
Lâm Phàm thản nhiên nói:
- Đúng, lão tổ là người hiểu biết, sao có thể nói không đúng. Giao dịch này thật ra rất có lợi, nếu các ngươi có yêu cầu gì cứ nói.
Lão tổ Long giới có vẻ không đáng ghét, cảm giác rất hiểu lý lẽ.
Lâm Phàm đã chuẩn bị tinh thần đấu cứng với lão tổ Long giới, đánh mấy ngày mấy đêm, nhưng xem tình huống hiện giờ thì hoàn toàn không cần.
Lão tổ do dự một chút, sau đó nói:
- Muốn công pháp mạnh nhất Long giới không phải không thể, nhưng công pháp của Long giới bình thường không truyền ra ngoài. Nhưng xem hơi thở trong người của ngươi hiển nhiên cũng đã tu luyện công pháp của Long giới, không tính là người ngoài. Nhưng ngươi muốn công pháp mạnh nhất, dù là tộc nhân của Long giới ta cũng khó học được.
Ẩn ý trong câu này rất rõ ràng, nâng công pháp mạnh nhất lên tầm quan trọng.
Lâm Phàm gật đầu, người ta nói có lý.
- Nhưng mọi chuyện đều có đặc biệt, Long giới ta có thể sừng sững không ngã không chỉ vì thực lực cường đại, còn vì Long giới được tiếng thơm là cầu gì giúp nấy, cố gắng giúp trong khả năng, nhờ đó dương danh vực ngoại giới, quan hệ với các Thánh Địa, thế lực xung quanh khá tốt, cho nên có thể làm cuộc giao dịch này.
- Nhưng mà, ngươi phải đồng ý một việc.
Lão tổ nói nhưng hai lần làm sự việc biến đổi bất ngờ, tuy nhiên vẫn có hy vọng.
Ngao Luyện đứng một bên mặt đỏ vì ngượng ngùng. Những gì lão tổ nói đều là khoe khoang, nếu đúng là thật thì tốt rồi, quan trọng là chuyện này không thể nào.
Long giới bọn họ và các Thánh Địa, thế lực khác quan hệ không quá hài hòa, tuy không đại chiến nhưng ma sát nhỏ không ngớt.
Lâm Phàm rất vừa lòng:
- Không thành vấn đề, mời nói. Bản phong chủ đã nhìn thấy phẩm chất của Long giới các ngươi, yên tâm, chờ có thời gian bản phong chủ sẽ khen ngợi các ngươi trên Tri Tri Điểu.
Nhìn xem Long giới tốt biết bao, tình huống lúc trước thì Lâm Phàm không ghi nhớ, đó là vì người trẻ tuổi hơi bồng bột, thế hệ trước dễ nói chuyện hơn.
Người vây xem xì xầm, bọn họ không dám tin lão tổ thật sự đồng ý.
Điều này làm họ rất giật mình, không thể tin.
Nhưng không còn cách nào, lão tổ đã đồng ý thì họ có thể làm gì? Chỉ có thể nhìn.
Ngao Bại Thiên ngẩn ngơ. Huynh đệ bằng nhựa nghịch thiên, như vậy mà cũng thành công được, từ khi nào Long giới chúng ta dễ nói chuyện như vậy? Giả tạo.
Lão tổ trầm tư giây lát, sau đó mở miệng làm đám người hết hồn:
- Ngươi không phải người của Long giới, vốn là người ngoài, không thể tu luyện công pháp mạnh nhất Long giới. Nhưng nếu ngươi thu trẻ con Long giới làm đồ đệ xem như có sâu xa với Long giới ta, không xem như người ngoài. Đây là điểm giới hạn của Long giới, cũng là yêu cầu duy nhất của tộc ta.
Các tộc nhân Long giới nghe câu này thì ngây ra, lòng bàng hoàng, không biết ai sẽ bị chọn:
- Không thể nào! Lão tổ muốn trẻ con của chúng ta bái tên này làm sư?
- Trời ơi, hắn mới chỉ là Chí Tiên cảnh, nếu ai bái hắn làm sư thì quá xui xẻo.
- Hưm, may mắn hài nhi của ta còn ở trong bụng chưa sinh ra, vô cùng an toàn.
- Ta bi kịch, hài nhi của ta mới giáng sinh mấy ngày hôm trước, nếu bị chọn thì chẳng phải là hài nhi của ta tiêu rồi?
Lâm Phàm lẩm bẩm:
- Vậy à, thu trẻ con của Long giới các ngươi làm đồ đệ, tuy là các ngươi chiếm lợi nhưng Lâm Phàm này không phải người khó thương lượng, cũng biết rõ câu chịu thiệt là phúc.
Hắn đang suy nghĩ có nên đồng ý hay không.
Lão tổ nheo mắt, tay khẽ run, không phải vì kích động trẻ con trong tộc bái cường giả làm sư phụ, kéo cường giả về cho Long giới. Mà vì trình độ tự kỷ của đối phương làm lão tổ không chịu nổi.
Tên này rốt cuộc từ đầu đến? Còn là con người sao?
Lâm Phàm mở miệng nói:
- Được, không thành vấn đề. Đứa nhỏ nào của Long giới các ngươi muốn bái Lâm Phàm này làm sư?
Lăn lộn đến bây giờ chưa có đồ đệ, ngẫu nhiên thu một người không sao, đương nhiên, treo tên thôi.
- Xin chờ chút, cần phải chọn lựa.
Lão tổ trầm tư, sau đó nói:
- Ngao Luyện, hài nhi của Ngao Liệt hôm nay sắp sinh đúng không? Vậy cho trẻ mới sinh, đại biểu thành ý của Long giới ta đi bái sư.
Lão tổ thấy rõ thực lực của đối phương, tuyệt đối sẽ không giao trẻ em thiên kiêu cho đối phương, phải chọn nhân tuyển thích hợp bái đối phương làm sư, xem như Long giới làm ra hy sinh.
Có người nhanh chóng rời đi, chạy đi xa.
Bên ngoài một hang đá, một nam nhân nóng ruột nóng gan đi qua đi lại. Trong hang động truyền ra tiếng rên đau đớn, thê tử của gã sắp sinh, gã đang rất sốt ruột.
Một nam nhân chạy nhanh lại, sốt ruột hỏi:
- Ca, đã sinh chưa?
Nam nhân vạm vỡ nóng nảy, lòng căng thẳng nói:
- Chưa, tẩu tử của ngươi còn ở bên trong.
Nam nhân vội nói:
- Đừng sinh! Mau kêu tẩu tử nghẹn lại, tạm thời đừng sinh!
Nam nhân nói không rõ chọc giận nam nhân vạm vỡ:
- Ngươi nói bậy bạ cái gì!?
Nam nhân phản ứng lại, trách mình không nói rõ ràng, sau đó giải thích:
- Ca, xảy ra chuyện lớn . . .
Nam nhân kể lại chuyện ở tổ địa, nam nhân vạm vỡ ngây ra, vội chạy vào hang đá, vừa chạy vừa hét to:
- Tức phụ, đừng sinh! Nghẹn lại! Hôm nay không thể sinh, nếu hài nhi bị chọn trúng sẽ bị hủy tiền đồ!
Chốc lát sau, trong hang vọng ra giọng nữ:
- Cái gì? Còn có chuyện như vậy? Thế thì không được, không thể sinh. Hài nhi, cố tranh một hơi, đừng đi ra, thụt về, chờ qua hôm nay!
Nam nhân đứng bên ngoài nghe ca ca và tẩu tẩu đối thoại, gã lau mồ hôi trán, rốt cuộc bắt kịp lúc, xem như đã làm chuyện tốt.
Chợt một bóng người xuất hiện.
Ngao Luyện hỏi:
- Hôm nay nhi tử của Ngao Liệt ra đời, đã sinh chưa?
Ngao Luyện nghe theo sắp xếp của lão tổ đến chọn lựa. Sao có thể để trẻ con Long giới bái người khác làm sư, đặc biệt là huyết mạch hùng hậu, thiên phú tốt thì càng không thể.
Hài nhi sắp ra đời của Ngao Liệt có huyết mạch không quá hùng hậu, có thể chọn.
Nam nhân nói:
- A, tộc thúc? Tẩu tử của ta không phải sinh trong hôm nay.
May mắn gã đến mau, nếu không thì thật sự xảy ra chuyện.
Ngao Luyện cau mày:
- Hưm? Hôm nay không sinh? Không thể nào.
Nếu không sinh thì nên tìm ai?
Rất nhanh, hai người bước ra từ hang động.
Ngao Liệt và thê tử của mình khuôn mặt bình tĩnh chậm rãi đi ra.
Ngao Liệt biết rõ còn vờ hỏi:
- Tộc thúc, sao bỗng nhiên đến đây?
Ngao Luyện nghi hoặc nhìn lại:
- Hài nhi của ngươi không ra đời?
- Chưa sinh, thưa tộc thúc. Hài nhi của ta rất bướng bỉnh, phải ở trong bụng mẫu thân của nó thêm một ngày. Không lẽ có chuyện gì?
Trái cổ Ngao Liệt lên xuống, gã rất căng thẳng. May mắn đệ đệ thông báo nhanh, không thì xảy ra chuyện lớn thật.
Thê tử cũng liều mạng, cứng rắn thụt về, giữ gìn được tương lai.
Nếu hài nhi của mình bái người kia làm sư thì chẳng phải là sẽ bị người cười đến rụng răng, cõng điểm đen cả đời?
Ngao Luyện xua tay:
- Không có gì.
Gã cẩn thận suy nghĩ nên đi tìm ai, chợt nghĩ đến một đứa trẻ, chớp mắt biến mất, đã lao đi xa.
- Phù.
Ngao Liệt ngồi bệch xuống đất, lau mồ hôi trên trán, cảm kích nhìn nam nhân:
- Đệ đệ, ca rất cảm tạ ngươi, ngươi đang cứu điệt tử tương lai của mình.
Nam nhân cười nói:
- Ca không cần nói gì nhiều, sao ta có thể để điệt tử lạc lối. Nhưng công của hài tử là lớn nhất.
Nữ nhân ôm bụng, cười nói:
- Mới nãy hài tử còn đá vào bụng một cái, hình như cũng đang vui.
Bạn cần đăng nhập để bình luận