Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 775: Một hơi nhét hết qua

Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn: TruyenYY
---------------------
Vùng đất xa xôi ở Long giới, nơi này cách hơi xa chỗ tộc nhân sinh tồn.
Đá to san sát, một căn nhà gỗ nằm gần đó.
Ngao Luyện đáp xuống tảng đá to, nhìn nhà gỗ ở phía xa, chậm rãi lại gần:
- Đúng là hơi xa.
Có một đứa trẻ ở trong sân nhà gỗ đọc lịch sử phát triển của Long giới, một nữ nhân ăn mặc đơn giản đang cày cấy gần đó.
Nữ nhân đột nhiên ngước đầu lên nhìn bóng người từ xa lại gần, chợt rùng mình, bước nhanh đến gần đứa trẻ, nhẹ giọng nói:
- Vào nhà đi.
- Dạ.
Đứa bé mặt non nớt nhưng trong mắt chính chắn không giống tuổi.
Nữ nhân nghênh đón, cung kính nói:
- Tộc thúc.
Ngao Luyện gật đầu, khẽ ừ, không nói tiếp mà nhìn về phía nhà gỗ:
- Ta muốn mang hắn đi bái một người làm sư.
Nữ nhân nghe vậy mừng rỡ hỏi:
- Tộc thúc, trong tộc muốn bồi dưỡng hài nhi của ta? Có thể cùng sống với tộc nhân khác?
Mặt Ngao Luyện lạnh băng nói:
- Không phải, hắn sẽ bái người của vực ngoại giới khác làm sư, đây là mệnh lệnh lão tổ ban xuống, không được chống đối. Ngươi nên biết các ngươi có thể ở lại Long giới đã là các lão tổ ban ơn lớn lao, lần này có lẽ là cơ hội cho hắn.
Trông như Ngao Luyện không thích hai mẫu tử, thật ra trong lòng không nỡ làm vậy.
Nữ tử cúi đầu đáp:
- Đa tạ tộc thúc.
Nàng biết đây là tộc thúc khai ơn.
Lâm Phàm đang trò chuyện với lão tổ, đề tài đủ loại.
Nhưng lão tổ muốn biết nhất là tiểu tử này tu luyện thần thông gì, mấy lần lòng vòng hỏi nhưng đều bị hắn lấy đủ cớ quái đản đánh lạc hướng.
Lão tổ cười hỏi:
- Lâm phong chủ còn trẻ đã có tu vi cỡ này, thật sự rất lợi hại. Không biết tông môn của Lâm phong chủ ở chỗ nào?
Lão tổ không hiểu nổi vì sao Minh Hoàng lão tổ đồng ý giao công pháp mạnh nhất Long giới cho đối phương, lão tổ nghĩ nát óc cũng không ra.
Còn bảo là kết duyên lành, với thực lực của Long giới bọn họ còn cần người ta trợ giúp sao?
Lâm Phàm nheo mắt nói:
- Làm chi? Muốn nghe ngóng tông môn của bản phong chủ để về sau tới cửa thảo phạt phải không?
Tông môn bị nhìn gai người, sao ánh mắt kia tiện quá.
- Không thể nào! Long giới sẽ không làm chuyện như vậy. Muốn biết tông môn của Lâm phong chủ để tương lai có cơ hội giao lưu, liên lạc tình cảm ấy mà.
Trong bụng thì nhủ thầm tiểu tử này nói chuyện khó nghe, chưa từng thấy ai ăn nói vô duyên như vậy.
Nhưng thôi, lão không để bụng.
Ngao Luyện từ xa lao đến, trong tay xách một đứa bé. Đứa bé bị xách lơ lửng, tuy hoảng loạn nhưng nó cắn chặt môi không phát ra tiếng hét.
- Sao là tiểu tử này?
- Hừ, khinh thường cùng là tộc nhân với tiểu tử này, mất hết mặt của Long giới chúng ta.
- Sao nữ nhân kia không đến? Cùng nam nhân nào không biết sinh ra đứa con, không có huyết mạch. Sau này nghiệt chủng này kết hợp với tộc nhân thì chẳng phải là ô nhiễm huyết mạch của Long giới rồi?
Mũi của Lâm Phàm rất linh, nhưng lỗ tai càng thính hơn, hắn nghe rõ những tiếng xì xầm.
Lão tổ hắng giọng, liếc qua đám tộc nhân nhiều chuyện:
- Khụ khụ khụ!
Nói cái quỷ gì, thảo luận chuyện đó ngay trước mặt người ta, có đầu óc không vậy?
Lão tổ bị bất ngờ, vì sao Ngao Luyện mang tiểu tử này đến? Nhưng không quan trọng, chỉ cần nhanh chóng giải quyết chuyện trước mắt là được.
Lão tổ nói dối mà mặt không đỏ chút nào:
- Lâm phong chủ thấy sao? Đây là trẻ con của Long giới chúng ta, tuy đã bốn tuổi nhưng tổng thể không tệ, tạm thời chưa tu luyện, là ngọc tốt.
Tiểu tử này sống bên rìa Long giới, cho nó sống đã là ơn đức lớn của Long giới.
Chuyện này phải nói từ năm, sáu năm trước, khi vực ngoại giới chưa dung hợp, Long giới chỉ có long tộc bọn họ. Không ngờ một ngày nọ có người của vực ngoại giới khác đến, bọn họ không hay biết, một nữ nhân trong tộc chứa chấp y.
Sau đó xảy ra chuyện kết hợp, tộc nữ sinh một đứa bé trai.
Bé trai không có chút huyết mạch long tộc, ngàn vạn năm qua lần đầu Long giới gặp chuyện như vậy.
Vì bảo đảm sự thuần khiết huyết mạch Long giới, các tộc nhân quyết định giết đứa trẻ và kẻ vượt biên kia, để cắt đứt tai họa ngầm.
Nhưng kẻ vượt biên tự sát bảo vệ con, hy vọng Long giới tha cho con của mình một mạng.
Cuối cùng các lão tổ lên tiếng bỏ qua, phân phối đứa bé và tộc nữ sống ở ngoài rìa, suốt đời không được tiếp xúc với Long giới, càng cấm đứa bé tu luyện.
Lâm Phàm gật đầu nói:
- Ừm, không tệ, rất tốt, bản phong chủ thu.
Hắn thích kiểu như vậy, không được người thích, hắn càng muốn bồi dưỡng đối phương thật tốt cho người ta mở to mắt xem.
Lão nhân nở nụ cười, nhìn đứa bé nói:
- Còn không mau lại đây bái sư.
Lâm Phàm ngoắc tay:
- Đại đệ tử lại đây, dập đầu ba cái với vi sư, sau này trên trời dưới đất, nếu ai dám khi dễ ngươi thì vi sư sẽ đánh cho tên đó xịt phân ra!
Tuy lời nói thô tục nhưng chất chứa tình yêu lớn.
Đứa bé đứng im không nhúc nhích, không hé răng.
Sắc mặt lão tổ khó chịu, giơ tay lên:
- Thằng nhãi này, mau lên!
Lão mới làm động tác đã bị Lâm Phàm nạt:
- Ngươi muốn làm gì? Bản phong chủ hỏi ngươi muốn làm gì đồ đệ của bản phong chủ? Ngươi đừng tưởng bản phong chủ tạm thời không đánh lại ngươi là có thể ức hiếp đệ tử của bản phong chủ ngay trước mặt, ép quá là bản phong chủ chơi chiêu lớn, ngươi đừng hối hận!
Lâm Phàm chỉ vào lão tổ, không thèm nể mặt.
Ở chung với lão sư lâu, hắn có chút phong phạm làm lão sư.
Đó là mặc kệ như thế nào đều phải cứng rắn, không làm được cũng phải được, không thể mất mặt trước mặt đệ tử.
- Ta %#%% . . .!
Lão tổ muốn cãi lộn với Lâm Phàm, nhưng hậu bối đều có mặt ở đây, lão phải làm tấm gương tốt trước mặt hậu bối. Nhưng cái tên này không nể tình, nạt nộ lão trước mặt người khác, sao nhịn được?
Nhưng lão tổ không có cách nào, phải ráng nhịn.
- Lâm phong chủ hiểu lầm.
Lâm Phàm cười, rất mong đợi:
- Ừ, hiểu lầm thì tốt. Đưa công pháp mạnh nhất cho bản phong chủ trước, cuộc giao dịch này cũng hoàn thành tốt đẹp.
Hắn đang thiếu công pháp, giờ lấy về thì có thể kéo dài thật lâu.
Còn vấn đề cứ học tập công pháp của người khác thì không tốt, đối với Lâm Phàm chuyện này không là vấn đề, xếp đầy nội tình là được hết.
Lão tổ buông tiếng thở dài:
- Ài.
Với thái độ vừa rồi của tên này thì còn lâu lão mới đưa, rất có thể trở mặt luôn, nhưng Minh Hoàng lão tổ đã lên tiếng, lão biết làm sao được?
Nếu ngỗ nghịch sẽ bị Minh Hoàng lão tổ mắng là không thèm để y vào mắt, vậy thì bi kịch.
Lão tổ giơ tay lên, một miếng ngọc thạch hiện ra trong lòng bàn tay, đây là công pháp mạnh nhất của Long giới, cũng là nền móng đứng vững gót chân của họ, Phù Đồ Nghịch Long Pháp.
Từ xưa đến nay truyền thừa đã lâu, lần đầu tiên giao cho một người ngoài, ngẫm lại thật là bất đắc dĩ.
Lâm Phàm cầm ngọc thạch trong tay, rất là vừa lòng.
Lão tổ cười hỏi:
- Lâm phong chủ, nếu đã thu hắn làm đồ vậy có phải sẽ mang về tông môn không?
Đối với lão tổ nếu tiểu tử này rời đi xem như chuyện tốt, dù sao Long giới không cho phép người huyết mạch lẫn lộn tồn tại.
Long giới bọn họ sừng sững không ngã chẳng những vì có công pháp cường đại, một nguyên nhân chính là huyết mạch của họ luôn thuần khiết.
Lâm Phàm híp mắt, lấy làm lạ hỏi:
- Mang đi đâu? Tuy hắn là đồ nhi của bản phong chủ nhưng nơi này là quê nhà của hắn, sao có thể rời khỏi? Hay các ngươi ghét bỏ đồ nhi của bản phong chủ?
Lão tổ cười nói:
- Không, hỏi cho biết thôi.
Trong lòng lão tổ muốn chửi thề, quá đáng hết sức, thực lực không mạnh nhưng hắn lấy đâu ra can đảm chống dậy lòng kiêu ngạo như vậy?
Dù giết mãi không chết nhưng hắn cũng không cần hùng hổ vậy chứ.
Lâm Phàm kéo đứa bé chạy đi xa, tạm cách xa đám người kia:
- Đồ nhi, qua đây với vi sư. Các ngươi đừng nghe lén!
Lão tổ thở dài, nghe trộm khỉ mốc, thực lực như vậy làm sao dạy đệ tử được, nếu không phải thần thông bất tử kia rất quỷ dị thì họ sợ gì hắn?
Các tộc nhân xung quanh xì cười.
Mới rồi bọn họ sợ gần chết, nếu hài tử của họ bị chọn trúng thì đúng là bị sao quả tạ chiếu, giờ thấy nghiệt chủng được chọn, bọn họ thở phào.
Phía xa.
Lâm Phàm nhìn đứa bé:
- Đồ đệ, ngươi tên là gì?
Đứa bé cúi đầu, không trả lời, biểu tình chân chất nhưng khuôn mặt vẫn rất đáng yêu.
- Không nói hả? Thôi, tên chỉ là danh hiệu, không quan trọng. Nếu vi sư đã thu ngươi thì sẽ không đổi ý, ngươi chưa tu luyện cũng tốt, để vi sư xem có cái nào thích hợp ngươi. Ài, phiền quá, công pháp vi sư tu luyện có vài môn có thể cho ngươi, còn có một số công pháp không tệ, nhưng lúc trước không lọt vào mắt lão sư của ngươi, nếu biết trước đã để lại cho ngươi rồi. Cho vài môn công pháp trước.
Lâm Phàm điểm trên đầu đồ đệ, rót vào một số công pháp không có di chứng như Bạo lực Lang Nha Bổng, Chỉ Lực Chân Giới Công, Cổ Giới Kim Cương Pháp Thân.
- Đồ nhi đừng coi thường những công pháp này, đều là ngạnh công lợi hại, tu luyện thân thể rất tuyệt. Ngươi cầm Lang Nha Bổng, đây là binh khí lão sư luôn mang theo, nhưng hiện tại không cần, tặng cho ngươi chơi. Chờ chút, để ta lục xem có đan dược nào không, mỗi thứ lấy một ít. Lão sư của ngươi không có gì nhiều nhưng đan dược là nhiều nhất, một đống đủ thứ này nọ, bình thường không dùng được, mang trên người trưng chơi.
Từng bình đan dược bị lấy ra, đều là trấn lột từ mấy thiên kiêu, bảo khố của một số tông môn, khá nhiều.
- Ủa?
Lâm Phàm phát hiện đan dược trong tay tiểu tử này đột nhiên biến mất, nhìn kỹ không thấy trữ vật giới chỉ, biến đi đâu rồi?
Lâm Phàm hỏi:
- Sao ngươi làm được? Thứ mới cầm đã cất đâu rồi?
Đứa bé ngẩng đầu lên nhìn Lâm Phàm:
- Ta có thể bỏ đồ vào trong người.
Lâm Phàm cầm tay đồ đệ tra xét:
- Ghê gớm, trong người tự thành thứ nguyên hư không, tuy không lớn nhưng rất tốt, tuyệt lắm, rất có thiên phú.
Lâm Phàm cảm thấy đệ tử này thật tuyệt, sau này ra ngoài lấy đồ trực tiếp bỏ vào người, vậy là cực kỳ bí ẩn.
Lâm Phàm để lại một đống đồ, mấy thứ này không có ích gì với hắn nhưng rất có ích cho đồ nhi.
Hắn vuốt đầu đứa bé:
- Đồ nhi, ngươi phải nhớ con người ở trong nghịch cảnh mới lớn lên được, ngươi biết lúc trước lão sư làm sao vượt qua được không? Nói cho ngươi biết, khoảnh khắc mình sinh ra là bắt đầu bi ai, từ nhỏ đến lớn luôn bị người khi dễ, gặp đủ chuyện khốn khổ, nhưng lão sư vượt qua hết, có bản lĩnh đầy mình như bây giờ. Bởi vậy lúc này chịu cực khổ không đáng gì, ngươi phải kiên cường. Mấy người đó rất ghét ngươi thì ngươi phải tự cường, chăm chỉ tu luyện, tương lai thực lực cường đại vả mặt đần của họ, cho họ hối hận những gì mình từng làm. Ngươi còn nhỏ, vi sư sẽ tạo một mục tiêu nhỏ cho ngươi, trước tiên trở thành chủ Long giới, sao? Có lòng tin không?
Thổi phồng một đống, những lời hắn nói dẫn dắt đồ nhi mới thu lên con đường lệch lạc.
Đứa bé há to mồm nhìn lão sư trước mắt mình, dường như không phản ứng lại, sau đó hai đầu gối quỳ xuống đất, dập đầu lạy ba cái.
- Lão sư, ta tên Hạo Vũ, đồ nhi nhất định sẽ cố gắng!
Hạo Vũ phát hiện lão sư này không giống người khác, đang khích lệ nó.
Lâm Phàm ưỡn ngực, giơ tay tính sờ râu, nhưng không có râu, hắn hơi lúng túng.
- Ừm, rất tốt. Sau này chăm chỉ tu luyện, và giữ kín những đan dược này, tu luyện có trục trặc gì thì dùng đan dược này. Còn không đủ khí huyết thì dùng đan dược kia, trạng thái tinh thần không tốt hãy dùng đan dược nọ.
Lâm Phàm giới thiệu rõ ràng mọi thứ, trừ mấy môn có di chứng ra, còn lại hắn đưa hết cho đồ nhi.
Có mớ đan dược và công pháp chắc không thành vấn đề.
Bạn cần đăng nhập để bình luận