Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 777: Thật điếm thúi

Nắm tay mang theo tiếng gió, nhưng khi nghe câu đó thì chợt ngừng lại.
Lâm Phàm vuốt tóc và quần áo, nắm tay của đối phương kéo gió lớn suýt làm rối tạo hình của hắn.
Tiểu cự linh màu vàng quỳ xuống đất, gục đầu, hai dòng sông nước mắt chảy xuống đất, lấp đầy hố.
Tiểu cự linh nhào tới bên chân cự linh màu vàng trăm trượng, ôm chân gào khóc:
- Phụ thân!
Khóc xé ruột xé gan, cực kỳ bi thương.
Lâm Phàm thở dài, bước tới gần tiểu cự linh:
- Ài, bằng hữu, người chết không thể sống lại, hãy nén bi thưng. Rốt cuộc là ai diệt nguyên tộc của các ngươi?
Lâm Phàm suy tư, không nghĩ ra là kẻ nào có năng lực như vậy.
Không lẽ giữa thế lực lớn xảy ra chiến tranh?
Nhưng không thể nào, xem tình huống hiện giờ không giống như chiến tranh xảy ra mà là đồ sát nghiêng về một bên.
Tiểu cự linh quay đầu nhìn Lâm Phàm, mắt ngấn lệ, không cách nào chấp nhận sự thật này:
- Ngươi là ai?
Lâm Phàm lắc đầu, buồn thúi ruột:
- Ta là một người thường đi ngang qua, cảm giác chỗ các ngươi xảy ra chuyện nên đến xem, không ngờ biến thành như vậy, thật là, ài . . .
Giao dịch thất bại, người ta bị diệt tộc rồi thì biết làm sao bây giờ?
Nếu biết trước chắc chắn hắn sẽ đến hỗ trợ, khi đó dùng sức một mình hắn nghiền áp đối phương, dù không đánh lại nhưng có thể mở vận rủi cuồn cuộn ra, cứu Cự Linh tộc.
Khi đó Cự Linh tộc sẽ xem hắn là ân nhân cứu mạng, công pháp lăn ầm ầm vào túi.
Nhưng tình huống hiện giờ thật nguy hiểm, e rằng truyền thừa công pháp mạnh nhất đã đứt đoạn.
Tiểu cự linh cúi đầu, không nói chuyện, hai nắm tay siết chặt kêu răng rắc, rít qua kẽ răng:
- Ta muốn báo thù, báo thù cho tộc nhân của ta!
- Ngươi biết ai làm không?
Lâm Phàm rất muốn biết là kẻ nào ngăn cản giao dịch của hắn, nếu biết chắc chắn sẽ đè đối phương dưới đất.
Dám diệt đối tượng giao dịch được bản phong chủ chọn, muốn chết!
Lâm Phàm vốn muốn hỏi tiểu cự linh có truyền thừa công pháp mạnh nhất không, nhưng hắn không nói nên lời.
Người ta mới bị diệt tộc đã hỏi về công pháp mạnh nhất, còn chút lòng cảm thông nào không?
Làm như vậy rất biến thái.
Hắn là phong chủ của Viêm Hoa tông, càng là lão sư của một đứa trẻ, làm tấm gương cho người, sao có thể làm ra chuyện như vậy.
Tiểu cự linh oán hận nói:
- Ta chết cũng không quên bọn họ. Bọn họ đến, hủy mọi thứ của ta, phụ thân bị bắt nhốt ở chỗ đó, để ta sống tạm. Ta nhất định phải giết họ, xách đầu của họ tạ tội tộc nhân!
Lâm Phàm bất đắc dĩ hỏi:
- Rốt cuộc là ai?
Nói nhiều như vậy nhưng không nói ra đối phương là ai.
Tiểu cự linh lắc đầu nói, mười ngón sắp bấu vào thịt:
- Ta không biết.
Trời ơi!
Lâm Phàm đứt dây thần kinh, nói nhiều như vậy mà như chưa nói, nhưng ngay sau đó tiểu cự linh nói ra một câu làm hắn bất ngờ.
- Tuy rằng không biết bọn họ là ai, nhưng ta vĩnh viễn nhớ kỹ đó là một nữ nhân mang theo một đứa trẻ. Đứa trẻ kia là ác ma, cực kỳ khủng bố. Tộc nhân của ta bị hắn giết, không có đường đánh trả.
Nói đến đây tiểu cự linh lại ngửa đầu khóc toáng lên, nước mắt nước mũi chảy xuống, tình huống này khiến người nhìn cực kỳ đau lòng.
Lâm Phàm kinh ngạc nói:
- Không thể nào! Một nữ nhân và một đứa con nít mà diệt sạch Cự Linh tộc các ngươi? Lợi hại dữ vậy?
Tiểu cự linh không đáp, chợt nhớ ra:
- Ta nhớ ra rồi! Nữ nhân kia từng nói ra tên của mình. Khi đứa trẻ ác ma kia giết phụ thân của ta, nữ nhân đó nói Liễu Nhược Trần này diệt tộc của ngươi không vì lý do gì, đơn giản là muốn diệt . . .
Lâm Phàm kinh ngạc kêu lên:
- Cái gì? Ngươi mới nói gì? Liễu Nhược Trần?
Tiểu cự linh gật đầu, biểu cảm tức giận:
- Ừm! Nữ nhân kia không mạnh, nhưng đứa trẻ ác ma đó quá mạnh, khi ra tay cực kỳ khủng bố. Phụ thân của ta đấu với nó, bị thần thông quỷ dị của nó giết, móc trái tim ra. Ta thấy hết tất cả nhưng lại bất lực.
Tiểu cự linh nói rồi lại có nước mắt chảy ra từ hốc mắt.
- Lợi hại, ả đàn bà này muốn dấy lên gió tanh mưa máu. Mình nên sớm đoán ra, nữ nhân mang theo con nít trừ ả ra còn tổ hợp nào như vậy.
Trong lòng Lâm Phàm chỉ có một mục tiêu nhỏ là giẫm chết Liễu Nhược Trần trong Thánh Đường tông. Nhưng bây giờ không biết Thánh Đường tông ở đâu, nên hắn không còn cách nào, phải tìm được Thánh Đường tông đã.
Việc này tạm gác qua một bên, phải an ủi tiểu cự linh đã.
Khuôn mặt Lâm Phàm nghiêm túc, muốn giúp tiểu cự linh báo thù:
- Nữ nhân kia và đứa bé tội đáng muôn chết, nên bị tru. Ngươi cứ yên tâm, Cự Linh tộc anh dũng thiện chiến, nhưng lòng mang hòa bình, đáng được tôn kính, bây giờ xảy ra chuyện này, ta cũng thấy buồn, nhất định sẽ giúp ngươi giết hai người này.
Tiểu cự linh nhìn Lâm Phàm, cúi đầu nói:
- Vô dụng, bọn họ rất mạnh, liên lụy ngươi vào sẽ mang rắc rối đến cho ngươi.
Mặt Lâm Phàm nghiêm túc hơn:
- Rắc rối? Không có chuyện đó. Kẻ tâm ngoan thủ lạt như vậy không bằng heo chó, người khác nhịn được chứ Lâm Phàm này thì không. Đừng nói gì nữa, hai người này phải bị giết!
Lời nói làm tiểu cự linh rất cảm động, vào lúc thế này mà có người đứng cạnh mình, gã cảm giác toàn thân tràn ngập lực lượng.
Lâm Phàm nói thật lòng:
- Sau này ngươi định làm sao? Nói thẳng một câu, thực lực của ngươi rất yếu, đụng phải hai người họ e rằng ngươi không thể báo thù cho tộc nhân của mình.
Thực lực cỡ như tiểu cự linh thì một bàn tay của hắn có thể đập chết, thậm chí không cần phát thứ hai.
- Ta không sợ, phụ thân nói với ta là ta có Cự Linh thần huyết hiếm có mấy vạn năm của Cự Linh tộc, sau này thành tựu của ta sẽ đến độ cao mà vô số tộc nhân khó với tới. Chỉ cần ta nhẫn nhịn, chăm chỉ tu luyện, tương lai chắc chắn có thể tự tay giết chết bọn họ!
Tiểu cự linh tràn ngập niềm tin, tuy bây giờ chỉ là Chí Tiên cảnh nhưng gã tự tin không lâu sau sẽ càng mạnh, có thực lực giết hai người kia.
- Bên ngoài hiện giờ rất phức tạp, đối phương tiêu diệt Cự Linh tộc các ngươi chắc chắn có mục đích. Với tình huống của ngươi mà lang thang bên ngoài quá nguy hiểm, hay là như vầy, ngươi theo ta về tông, tạm ở lại tông của ta, chậm rãi tăng thực lực lên, cũng hỏi thăm tung tích của đối phương. Nếu gặp phải họ, ta có thể trực tiếp ra tay giết.
Tuy Lâm Phàm đồng tình chuyện đối phương gặp được nhưng vẫn muốn lừa người ta về Viêm Hoa tông.
Huyết mạch của tiểu cự linh hơi kinh người, tuy không biết rõ nhưng Lâm Phàm cảm nhận huyết mạch như ngọn lửa cháy, cho người cảm giác nóng bỏng.
Tiểu cự linh ngạc nhiên nhìn Lâm Phàm:
- Như vậy sao được?
Không ngờ người xa lạ mà tận tình giúp đỡ gã.
Tuy gã nhỏ tuổi trong Cự Linh tộc nhưng không ngốc chút nào, gã không tin có người sẵn sàng giúp không mình.
Tiểu cự linh mới nảy ra suy nghĩ này thì xảy ra chuyện kinh người.
- Sao không thể, chuyện như vậy làm trời giận người oán, Lâm Phàm này thề nếu không giết hung thủ cầm đầu giết hại Cự Linh tộc thì sẽ bị trời giáng sét đánh thành tro!
Hư không chấn động, đó là dấu hiệu lời thề hình thành.
Tiểu cự linh ngây ngốc nhìn Lâm Phàm, òa khóc, mặt lấm lem nước mắt nước mũi. Tiểu cự linh không ngờ người trước mắt sẽ thề với trời vì Cự Linh tộc bọn họ, qua đó hoàn toàn lấy được tình cảm của gã.
Tiểu cự linh cảm động đến không nói nên lời:
- Đa tạ ngươi.
Lâm Phàm nói:
- Tạ cái gì, hễ người có lòng chính nghĩa đụng chuyện như vậy tuyệt đối không nhịn được. Ngươi yên tâm, cứ giao chuyện này cho ta, chắc chắn sẽ trấn áp hai tên kia, báo thù cho Cự Linh tộc. Không tiện ở lại đây lâu, ngươi nhìn xem có thứ gì muốn mang đi thì mang hết.
- Không còn gì, ta chỉ muốn chôn các tộc nhân, để họ yên nghỉ tại đây, không bị phơi thây hoang dã, ngươi có thể giúp ta sao?
Sau khi bi thương đau khổ qua đi, tiểu cự linh dần ổn định lại. Việc đã xảy ra, tiếp tục đau thương chỉ vô dụng.
Lâm Phàm gật đầu nói:
- Được, không thành vấn đề.
Nhưng nhìn xác chết trải rộng hoang dã, hắn cảm giác đây là công trình lớn.
Nhưng mang tiểu cự linh rời đi là lựa chọn không tệ.
Cự Linh tộc chỉ còn một mình gã, nếu vẫn còn nữ giới, có lẽ tương lai còn hy vọng lại tổ kiến Cự Linh tộc, nhưng bây giờ một nam nhân chẳng lẽ có thể một mình sáng tạo ra một dân tộc sao?
Chẳng khác nào người ngốc nằm mơ.
Tiểu cự linh cảm động, lại muốn khóc:
- Đa tạ.
Gặp họa diệt tộc, chỉ còn mình gã sống, vốn tưởng sẽ lẻ loi hiu quạnh, không ngờ vẫn xuất hiện người tốt.
Phụ thân nói đúng, người có tấm lòng lương thiện sẽ toàn gặp điều tốt.
Xác của Cự Linh tộc đều rất lớn, muốn tay không đào hố là không thể nào.
Co tay lại, nền đất thủng hố sâu, sau đó chôn từng xác chết Cự Linh tộc.
Nói theo lời của tiểu cự linh là tuy họ đã chết nhưng nếu xác rơi vào tay người biết luyện khí thì sẽ không còn lại gì, sẽ bị rút xương lột da.
Thật lâu sau.
Lâm Phàm đứng yên nhìn tiểu cự linh chôn phụ thân của mình, lòng rất là cảm khái.
Thực lực vẫn là quan trọng nhất, chứ nếu gặp tình huống diệt tộc thì sẽ bất lực.
Lâm Phàm nhất định sẽ giữ truyền thừa của Viêm Hoa tông, ai dám rục rịch chút gì không tốt với Viêm Hoa tông là hắn bóp chết từ trong trứng nước, không chút nương tình.
- Đi thôi, đừng nhìn.
Lâm Phàm hiểu tâm tình lúc này của tiểu cự linh, nhưng vô dụng, chết mà sống lại, trừ hắn ra những người khác không làm được.
Tiểu cự linh nhỏ giọng nói:
- Có lẽ chân linh của phụ thân ta bất diệt, còn có kiếp sau.
Nhưng loại khả năng này quá nhỏ, không thể nào.
Hai bóng người bay lên trời, rời khỏi đây.
Tiểu cự linh ngoái đầu nhìn tộc địa, lửa giận chôn sâu trong tim, gã thề nhất định phải cho hai tên hung thủ kia biết tay.
Lâm Phàm đang liên lạc với Tri Tri Điểu, Cự Linh tộc bị diệt là việc lớn, nên để người trong tất cả vực ngoại giới biết.
Đương nhiên, cũng có thể thông báo về Liễu Nhược Trần, ít ra cho người khác cẩn thận chút, nếu đều bị nàng giết thì hắn biết đi đâu giao dịch với người ta?
Ngẫm lại đã thấy khó chịu, thật điếm thúi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận