Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 779: Nào, để gia gia yêu các ngươi

Lâm Phàm kéo lão sư qua một bên:
- Lão sư, có kiểu an ủi người như vậy sao?
Giọng của tiểu cự linh rất lớn, bọn họ cách gần như vậy suýt rách màng tai.
Thiên Tu tràn đầy tự tin nói:
- Như thế nào? Nếu không an ủi như vậy chứ an ủi kiểu gì? Phải khóc mới khá hơn. Hồi vi sư còn trẻ, các sư đệ gặp chuyện buồn vi sư toàn để bọn họ khóc một chút là thấy thoải mái ngay, tin tưởng vi sư đi, chắc chắn không sai.
Lão đồng tình nhìn tiểu cự linh, đúng là đứa nhỏ tội nghiệp.
Tộc nhân đều chết rồi, chắc nó buồn lắm.
Tiểu cự linh đối diện Thiên Tu, lau nước mắt to bằng nắm tay:
- Gia gia, đa tạ người an ủi ta.
Hai sợi nước mũi chói lọi rũ xuống, lắc lư trên đầu Thiên Tu, tính nguy hiểm rất cao, sơ sẩy một cái sẽ bị tưới.
Thiên Tu run nhẹ, mắt nhìn chằm chằm hai sợi nước mũi, cười hiền lành:
- Hài tử, không sao, đều sẽ trôi qua. Sau này hãy yên ổn ở lại đây, nếu gặp kẻ thù kia thì chúng ta sẽ báo thù giúp ngươi.
Tiểu cự linh gật đầu:
- Vâng!
Động tác hơi mạnh, nước mũi đánh về phía Thiên Tu.
Thiên Tu hết hồn, tim đập nhanh, nhấc chân biến mất tại chỗ, né qua một bên, nếu bị đánh trúng thì kinh người.
- Đứa nhỏ đáng sợ quá!
Sau đó Lâm Phàm kêu Địa Linh Địch Địch, nhờ họ dựng nhà cho tiểu cự linh, vị trí nằm gần tông môn.
Lâm Phàm rất muốn hỏi tiểu cự linh rằng công pháp truyền thừa còn không? Nhưng người ta mới bị diệt tộc đã hỏi thẳng như vậy là hết sức bậy, ít ra có chút lương tâm đều biết không thể làm vậy.
Các đệ tử tông môn biết có to con muốn làm hàng xóm với mình, ban đầu bọn họ rất cảnh giác, vì hình thể của đối phương quá lớn.
Sau đó biết to con thật ra tuổi nhỏ xíu, chủng tộc bị người tiêu diệt chỉ còn lại một mình, bọn họ rất đồng tình nó.
Nhiều đệ tử to gan mà tốt bụng mang theo quà đi làm quen với đối phương, muốn an ủi nó.
Lâm Phàm trở về Vô Địch phong, ở một ngày rồi vào bế quan, sáng tạo công pháp.
- Oa! Ta cảm động quá, đa tạ các ngươi an ủi ta!
Phía xa truyền đến tiếng gào khóc của tiểu cự linh, giọng lớn đến đinh tai nhức óc, xuyên mây gõ đá, vang vọng nguyên Viêm Hoa tông. Giọng của tiểu cự linh thật đáng sợ, nếu tu luyện âm công thì vô địch thiên hạ rồi.
Lâm Phàm tự hào:
- Ài, các sư đệ, sư muội trong tông môn rất tốt bụng.
Được hắn dẫn dắt, hướng dẫn các đệ tử tông môn có trái tim chính nghĩa.
Hắn vào mật thất, bắt đầu sáng tạo công pháp.
Hắn có hướng dẫn sáng tạo công pháp tiên giai lâu lắm rồi, nhưng mãi không thành công, điều này làm hắn rất bất đắc dĩ.
Lâm Phàm lấy ba thanh kiếm ra cắm ngược dưới đất, cúi đầu nói:
- Trùm Tam Thanh linh thiêng, Lâm Phàm này dù ở dị giới nhưng chưa từng quên các người. Hôm nay các người nói xem có thể cho ta thành công không? Nếu không thể thành công thì nói một tiếng cho ta biết.
Lâm Phàm chờ giây lát, không có hồi âm.
- Tốt, không nói ta không thể thành công tức là có thể.
Lâm Phàm ngồi xếp bằng, tâm tình sung sướng. Hắn lấy sổ nhỏ, bút ra, bắt đầu tu luyện.
Chốc lát sau, Lâm Phàm cảm giác toàn thân trướng căng, hơi thở hỗn loạn chạy trong người, tiếng bùm bùm không ngớt, đó là kinh mạch đứt đoạn.
Đẳng cấp công pháp càng cao thì sáng tạo càng khó khăn hơn.
Lâm Phàm lấy búa ra, một nhát búa giải quyết chính mình.
Mười giây sau, tinh thần phơi phới vùi đầu vào sự nghiệp sáng tạo công pháp.
Sáng sớm, mặt trời mới mọc, mây tía bay tới bao phủ bên trên Viêm Hoa tông, cửa đá mật thất bị đẩy mở.
- Lừa đảo, dối trá, lừa người thành thật!
Lâm Phàm không vui, trùm Tam Thanh lừa hắn, không thể thành công thì nói một tiếng, không nói gì hại hắn tưởng sẽ thành công.
Đã chết một đêm, trừ tăng chút giá trị khổ tu ra chẳng có gì khác.
Lâm Phàm đi dạo trong tông môn, nhìn xem, làm ấn tượng sâu thêm. Đã đến lúc ra ngoài tích lũy điểm.
Tiện nhân Liễu Nhược Trần đã xuất hiện, hoặc là hắn tìm nàng hoặc nàng tìm đến hắn, nên cần tăng thực lực lên, tốt nhất không cần dùng vận rủi cuồn cuộn vẫn đánh nát đứa nhỏ theo bên nàng, thế mới sướng.
Vành tai Lâm Phàm nhúc nhích, có đệ tử đang nói bí mật nhỏ.
- Hôm qua làm ta cười bể bụng, Vương sư huynh đi an ủi tiểu cự linh, chọc người ta khóc chảy nước mắt nước mũi, ngươi đoán thế nào? Nước mũi của tiểu cự linh rơi xuống trúng ngay Vương sư huynh, bao trọn cả người sư huynh, khó khăn lắm mới ra được.
- Không thể nào! Tàn nhẫn vậy sao?
- Thì thế đó.
Lâm Phàm nghe lén, không ngờ các sư đệ trong tông môn trúng chiêu. Khi tiểu cự linh khóc rống hắn sẽ cách thật xa, dù sao quá nguy hiểm.
Nước mũi to đó trơn trượt, rơi xuống người sẽ rất khó chịu.
Lâm Phàm đến Thiên Tu sơn phong.
Thiên Tu biết đồ nhi lại muốn ra ngoài bung lụa thì đứt dây thần kinh:
- Đồ nhi không thể ở trong tông môn một thời gian sao? Vừa trở về lại đi ra ngoài?
Đồ nhi bảo bối của lão sao càng lúc càng tăng động, trước kia tuy thường ra ngoài nhưng không thường xuyên như vậy.
- Lão sư, không thể ở nhà, lão sư không cảm giác áp lực rất lớn đang bao phủ trên người chúng ta sao? Lão sư còn nhớ khi vực ngoại giới chưa dung hợp, một ả đàn bà thối đánh hai sư đồ chúng ta trước mặt vô số đệ tử không? Lão sư nói xem có thể nhịn được không? Ai nhịn chứ đồ nhi không thể, phải ra ngoài tu luyện, tăng cao tu vi. Vậy nên lão sư, hãy cho đồ nhi nửa năm, một năm tăng tu vi, sau này đồ nhi không ra ngoài nữa.
Lâm Phàm nói kích tình phấn khởi, đổ ra những chuyện từng mất mặt.
Thiên Tu thấy rất xấu hổ, vội xua tay nói:
- Đi đi, đi đi, nhưng đồ nhi hãy cẩn thận, đừng khiến vi sư quá lo lắng.
Thiên Tu không yên lòng, mỗi lần ra ngoài là thêm một phần nguy cơ, lão không muốn đồ nhi xảy ra chuyện.
- Biết rồi lão sư, nhìn xem ta hoạt bát như vậy, sao có thể bị ai làm thịt. Đồ nhi đi đây, khi về sẽ mang theo quà cho lão sư!
Hắn nói xong bay lên cao, xé rách hư không, biến mất trong thiên địa.
Thiên Tu ngước đầu nhìn, buông tiếng thở dài, sau đó ánh mắt nghiêm túc.
Thiên Tu biết Liễu Nhược Trần ghi hận đồ nhi bảo bối của mình, giờ nàng có năng lực như vậy, chắc chắn sẽ không tha cho đồ nhi. Lão trầm tư, phải tranh thủ tu luyện, tuyệt đối không cho đối phương tổn thương một cọng lông tơ của đồ nhi.
Lão bộc phát ra khí thế làm lão sư.
- Ai dám động vào đồ nhi của lão phu thì lão phu lột da kẻ đó!
Khí thế cường đại, viễn cổ, mênh mông.
Đám người Hỏa Dung ngước đầu nhìn về phía ngọn núi của sư huynh, khí thế vừa rồi khác với khí thế trước kia của sư huynh, khủng bố hơn.
- Điểm, điểm, ta cần điểm!
Hiện giờ Lâm Phàm cần điểm nhất, đã có công pháp rồi thì nên thăng cấp Phù Đồ Nghịch Long Pháp lên viên mãn.
Nhưng công pháp này làm hắn rất thắc mắc, Phù Đồ ý nghĩa liên quan đến phật, không lẽ Long giới dính dáng gì đến phật?
Lâm Phàm cảm ứng tờ giấy vàng rực, liên lạc với đối phương:
- Tri Tri Điểu, ở đâu có nhiều yêu thú nhất? Cho địa điểm.
Đây là thế lực lớn khủng bố mà còn rất bí ẩn.
Người xét duyệt của Tri Tri Điểu bất đắc dĩ nói:
- Tông sư, gần đây ngươi lại làm biếng.
Khó khăn mới gặp một soạn giả cấp tông sư, nhưng hơi lười, mỗi lần đều cách mấy ngày mới đăng tin, làm người ta sốt ruột chết.
Lâm Phàm nạt nộ:
- Làm biếng con mắt! Bản phong chủ không tu luyện, suốt ngày viết vẽ, sao không thấy các ngươi cho bản phong chủ ích lợi gì? Trao đổi đồ thì đắt chết!
Hắn muốn kháng nghị nhà tư bản như quỷ hút máu này.
- Đừng tức giận, có gì từ từ nói. Tông sư mới hỏi ta chỗ nào có nhiều yêu thú, ta muốn biết ngươi cần yêu thú đẳng cấp tu vi cỡ nào? Yêu thú cũng chia nhiều loại . . .
Lâm Phàm nói:
- Phải mạnh, trung bình cỡ Thông Thiên cảnh, càng nhiều càng tốt.
Lâm Phàm phát hiện mạng lưới tình báo của Tri Tri Điểu rất rộng, vực ngoại giới dung hợp đến bây giờ hình như cái gì Tri Tri Điểu cũng biết.
Lặng im giây lát, rất nhanh bên Tri Tri Điểu truyền tin đến:
- Tông sư, có một đơn cầu cứu, nhận không? Là một tông môn phát tin cầu cứu. Tông môn của họ bị một Yêu Chủ theo dõi, hiện giờ đã bị bao vây, xin giúp đỡ, hơn nữa thù lao không tệ, nữ nhi của tông chủ gả thấp.
- Mau nói địa điểm cho bản phong chủ.
Lâm Phàm cần yêu thú nhất, hắn tạm thời không đi chọc một số thế lực lớn. Có yêu thú thì giết trước, yêu thú tốt hơn con người, không e ngại sống chết, sống theo đàn, không như người biết chạy lung tung, đập rất phiền.
Hắn biết địa điểm, không quá xa, với tốc độ của hắn chỉ mất hai ngày là đến nơi.
Lâm Phàm cười toe:
- Các yêu thú, ta đến đây!
Lâu rồi không chém yêu thú, làm hắn nhớ muốn khóc.
Còn về Cự Linh tộc bị diệt, hắn rất tiếc thương, đã chết bao nhiêu người, biết bao người mạnh, nếu tất cả đổi thành điểm, hắn không dám tưởng tượng được bao nhiêu.
Nhưng Cự Linh tộc lương thiện chính nghĩa, có nghĩa khí, chắc chắn hắn không thể xuống tay, hắn vẫn còn giữ vững điểm giới hạn.
Vèo!
Tiếng xé gió vang vọng, Lâm Phàm hóa thành luồng sáng biến mất.
Sơn mạch liên miên, đưa mắt nhìn sơn mạch như con rồng lớn nằm dưới đất, quanh co khúc khuỷu, liên miên không ngừng.
Nhưng Lâm Phàm thấy trên những sơn mạch có nhiều yêu thú, có con to ít nhất trăm trượng, ngàn trượng, có hai cánh khép lại, sừng sững trên sơn mạch, ánh mắt hung dữ trừng một tòa tông môn duy nhất ở phía xa.
Màn sáng bao trùm tông môn ngăn cản thế công của một số yêu thú.
Lâm Phàm lấy búa ra, từ trên cao đáp xuống:
- Các yêu thú, gia gia của các ngươi đến đây!
Hắn sẽ không buông bỏ một con yêu thú nào, dù nó rất yếu cũng không bỏ.
Lâm Phàm đáp xuống rìa sơn mạch, định một đường xông pha thẳng tới tông môn kia.
Rầm!
Vang tiếng nổ điếc tai, mặt đất nứt vỡ hình thành hố to, bụi bay mù mịt.
Hắn bùng nổ hết sức, vận chuyển công pháp, định mở chiêu lớn giết từ đuôi lên đầu.
Bùm bùm bùm bùm bùm!
Thân hình của hắn trướng to, áo rách toạc, cơ bắp căng phồng, cơ thể to lớn toát ra hung uy khủng bố.
Bầy yêu thú xung quanh hung dữ trừng con người đột nhiên xuất hiện, nhe răng trợn mắt đe dọa.
Lâm Phàm bẻ cổ, vung búa, ngoắc tay, rất là sung sướng:
- Nào, các số điểm, để gia gia yêu các ngươi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận