Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 780: Để bản phong chủ chém chết ngươi

Tiếng gầm rung trời.
Con người khiêu khích kích thích tức giận trong lòng chúng nó.
Thực lực của yêu thú không thấp, ít nhiều đều có linh trí, nhưng dù có linh trí cũng vô ích, thú tính khó sửa, gặp loại da mỏng thịt mềm như Lâm Phàm chắc chắn khiến chúng nó thèm ăn.
Lâm Phàm vẫy tay:
- Rống cái gì, mau nhào vô!
Cây búa trong tay hắn phát ra tiếng gầm, rời khỏi Bình Thiên Ma Ngưu Vương, nó đã tìm được chủ nhân mới.
Một con yêu thú đầy vảy giáp, đầu như cọp, bốn vó thô khỏe mọc móng vuốt sắc bén từ mé bên gầm rống xông lên, giơ vuốt bén vỗ về phía Lâm Phàm.
Lực lượng lay động núi, không gian nổ bùm bùm, móng vuốt lóe tia lạnh lẽo, có thể xé mọi sinh vật thành mảnh nhỏ.
Xoẹt!
Một vệt sáng búa vụt qua rồi tắt.
Thân thể yêu thú giống cọp đông lại giữa không trung, răng rắc, đầu vỡ ra kéo dài đến phần đuôi, đống thịt rơi lộp bộp, nhuộm đỏ mặt đất.
Lâm Phàm cầm búa bình tĩnh đứng:
- Đừng đánh lén, sẽ chết rất thảm.
Một nhát búa chém ngọt xớt.
Điểm tăng lên.
Tu vi của yêu thú không tệ, nhìn thoáng qua tuy không đồng đều nhưng có Truyền Kỳ, Đại Thánh, Chí Tiên.
Lâm Phàm cầm búa, cười tươi, mắt lấp lóe tia sáng hưng phấn:
- Đến đây!
Bùm!
Hắn biến mất tại chỗ, lao vào bầy yêu thú.
Hiện giờ đang ở vòng ngoài, chiến đấu cường đại đều ở bên trong.
Con yêu thú mới thấy là đầu lĩnh, to hơn ngàn trượng, đôi cánh như thép phát sáng, cực kỳ sắc lạnh, nhìn liền biết là yêu thú cường đại.
Muốn giết phải chọn yêu thú dữ dằn nhất.
Nhưng con kia cách khá xa, tạm thời không vội, trước tiên chém yêu thú xung quanh đã.
Phụt!
Xác yêu thú nổ, bị chém thành hai nửa, máu phun ra như suối, nhuộm đỏ mảnh sơn mạch này.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Một con yêu thú to lớn xông lên, chân đạp sơn mạch rầm rập, nền đất nứt vỡ. Nó hung tợn gầm lên, răng nhọn trong khoang miệng thò ra ngoài, lóe tia sáng lạnh chói mắt.
- To con nhưng chưa chắc lợi hại.
Lâm Phàm xẻ một con yêu thú, ngoái đầu nhìn yêu thú kia, hắn giơ cao búa chém tới.
Hắn sẽ không bỏ số điểm, ai ngăn cản hắn kiếm điểm thì chuẩn bị tinh thần chịu chết.
Yêu thú to con toát ra hơi thở hung tàn, nó gầm lên, huơ nắm đấm, quyền phong mạnh mẽ hình thành gió bão, không gian không chịu nổi bị nghiền nát.
Lâm Phàm định một nhát búa chém chết con này, nhưng giờ hắn siết chặt nắm tay, dùng lực lượng mạnh nhất trực tiếp đấu cứng với nó.
Bùm!
Hai đấm va chạm, hắn là chú lùn trước mặt yêu thú, nhưng nắm tay nhỏ mà lực lượng lớn.
Răng rắc!
Yêu thú to con hét thảm, cánh tay bị gãy, lực lượng kinh khủng bùng nổ, cánh tay của nó nổ tung, máu nhuộm trời xanh.
Yêu thú to con mở miệng nói:
- Ta nhận thua.
Nó không còn vẻ hung tàn lúc trước, lùi lại, cánh tay đứt chảy máu ròng ròng, cực kỳ thảm thương.
Lâm Phàm rống to:
- Nhận gì mà nhận! Yêu thú không có chuyện nhận thua!
Hắn giơ búa chém yêu thú to con, xẻ từ đầu xuống chân.
Khoảnh khắc thịt tách lìa, vì yêu thú quá lớn, thịt quá nhiều nên rơi như mưa.
Lâm Phàm nhanh chóng né tránh, hắn không muốn bị máu nhuộm đỏ. Khi hắn ngoái đầu nhìn những yêu thú khác, phát hiện chúng nó định trốn.
- Xem ra có chút chỉ số thông minh, biết cái gì nguy hiểm, nhưng rất tiếc.
Mở Hữu Sắc Nhãn Tình ra.
Bầy yêu thú bị khiêu khích, mắt đỏ thẳm lao vào Lâm Phàm, bộ dạng như thể không nuốt chửng hắn quyết không bỏ qua.
Lâm Phàm nhe răng cười:
- He he!
Hắn thích chiến đấu như vậy.
Thân hình vạm vỡ tỏa ánh sáng chói mắt, hắn giơ búa xông vào bầy yêu thú, chém giết.
Cảm giác này quá sung sướng, điểm tăng lên khiến người lâng lâng.
Nếu chém chết hết yêu thú ở dãy núi này thì thu hoạch sẽ rất phong phú.
Tiểu Huyền Thanh tông.
Thực lực tổng thể của tông môn này tạm được, nhưng sau khi vực ngoại giới dung hợp thì không lên hạng được.
Tông môn nhỏ như vậy vốn không hấp dẫn ánh mắt của người khác, tiếc rằng sau khi vực ngoại giới dung hợp, Tiểu Huyền Thanh tông sừng sững trong sơn mạch trong dãy núi này.
Trong sơn mạch tồn tại một Yêu Chủ thực lực cường đại, nó chinh chiến sơn mạch, thu phục yêu thú, mục tiêu cuối cùng là Tiểu Huyền Thanh tông.
Lúc này, trong Tiểu Huyền Thanh tông, các đệ tử nhìn chăm chú vào hư không. Các cường giả trong tông lo giữ đại trận hộ tông, vận chuyển đại trận giết yêu thú xung quanh.
Bùm bùm bùm bùm bùm!
Yêu thú nhỏ chưa mở linh trí bất chấp tất cả đụng vào đại trận hộ tông, khi va chạm với đại trận, yêu thú nhỏ bị lực lượng tạc nổ, chớp mắt thành đống máu loãng.
Nhưng các cường giả Tiểu Huyền Thanh tông từng giây từng phút phải chịu đựng áp lực rất lớn.
Những yêu thú nhỏ liều mạng va chạm sinh ra trùng kích không thể coi thường.
Một yêu thú loài chim ba đầu xoay quanh trên bầu trời Tiểu Huyền Thanh tông, lông chim màu đỏ phát sáng.
Giọng yêu thú chim ba đầu sắc nhọn, hình thành sóng âm không ngừng oanh kích bên trên:
- Chống cự chỉ vô dụng, mở đại trận hộ tông ra, sẽ tha cho các ngươi một mạng, nếu không chúng ta sẽ san bằng Tiểu Huyền Thanh tông các ngươi!
Các cường giả Tiểu Huyền Thanh tông mặt đỏ rực:
- Thực lực của con súc sinh này mạnh thật!
Nếu không phải có nhiều đệ tử ở sau lưng thì bọn họ đã sớm lao ra ngoài đấu tưng bừng với súc sinh đầy lông này.
Ức chế, rất ức chế.
Một mãng xà lớn một sừng quấn người, nâng thân rắn lên, đôi mắt đỏ rực nóng bỏng nhìn những vật nhỏ ở bên trong:
- Hồng Anh, nói nhiều với đám châu chấu nhỏ đó làm gì, trực tiếp phá đại trận hộ tông, nuốt hết bọn chúng là xong!
Lưỡi đỏ thường thè ra chứng tỏ nó rất sốt ruột.
Hồng Anh giương cánh đập mạnh:
- Gấp gì, cứ từ từ.
Gió to đánh vào đại trận hộ tông, đại trận rung rinh như sóng gợn lăn tăn.
Một cường giả Tiểu Huyền Thanh tông tiêu hao quá lớn:
- Phụt!
Y đã liên tục mấy ngày không nghỉ ngơi, hơi thở trong người sớm hỗn loạn, nay bị oanh kích thì không chịu nổi hộc ngụm máu, mặt trắng bệch.
Con súc sinh này quá mạnh, bọn họ luôn phòng thủ đã sớm ở vào thế yếu, nếu ra ngoài chém giết thì đâu mệt như vậy.
Nhưng đóng đại trận hộ tông lại sẽ gặp hậu quả không dám tưởng tượng, ai bảo vệ đệ tử tông môn? E rằng đều thành thức ăn dưới sự tàn bạo của đàn yêu thú.
Một cường giả biểu tình nghiêm túc nói, ăn vào một viên đan dược, sắc mặt khá hơn nhiều:
- Chúng ta đã đăng trên Tri Tri Điểu xin giúp đỡ, sẽ có người đến giúp chúng ta chứ?
- Ai biết, cảm giác khả năng không quá lớn. Vực ngoại giới dung hợp, không ai cam nguyện mạo hiểm vì người khác.
Các cường giả vẻ mặt ủ rũ, nặng nề. Bọn họ đăng tin cầu cứu trên Tri Tri Điểu để thử vận may, nhưng trong lòng biết khả năng có người đến cứu viện là rất thấp, hoặc nên nói là không thể nào.
Đột nhiên một tiếng gầm rú vang vọng thiên địa, mọi người giật mình trợn mắt há hốc mồm.
Cùng với tiếng hét thảm, một ngọn núi phía xa nổ tung.
Hồng Anh the thé hỏi:
- Có chuyện gì?
Ba cái đầu vụt ngoái lại, ba đôi mắt đỏ máu nhìn chằm chằm phía xa.
Một con yêu thú bị chém đứt nửa người, ruột lòng thòng bên ngoài, máu chảy đầm đìa, rất là buồn nôn.
- Hồng Anh đại nhân, cứu mạng!
Hồng Anh lạnh lùng hỏi:
- Chuyện gì xảy ra?
- Có người giết tới, cầm cây búa từ rìa sơn mạch chém thẳng tới chỗ này, chúng ta không ngăn hắn tiến tới được, siêu khủng bố!
Con yêu thú này sợ hãi, dù bị chặt đứt nửa người vẫn cố nhanh chóng trốn khỏi hiện trường, nó không muốn ở lại lâu thêm.
Hồng Anh nghe vậy đạp mạnh xuống, giẫm chết con yêu thú kia:
- Phế vật, làm Yêu Chủ mất mặt.
Phía xa vọng lại tiếng gầm rống:
- Yêu thú, các ngươi mau lại đây cho bản phong chủ! Bản phong chủ muốn giết hết các ngươi!
Tiểu Huyền Thanh tông mừng rỡ.
- Có người đến trợ giúp chúng ta!
Bọn họ không ngờ đăng tin trên Tri Tri Điểu, thật sự có người đến.
Lâm Phàm cầm cây búa, giết đến khuôn mặt điên cuồng. Hắn chưa bao giờ nghĩ sẽ chém sướng tay, chém kinh thiên động địa như vậy, trong người nóng hừng hực lửa.
- Cứu mạng!
- Trời ơi, khủng bố quá! Người này là ai vậy, sao tàn nhẫn như thế!
Bầy yêu thú chạy trốn như điên, chúng nó hãi hùng.
Yêu thú chưa mở ra linh trí, hành động bằng thú tính, một số yêu thú tu vi cao, mở ra linh trí thì cắm đầu trốn, không dám ở gần ác ma người đẫm máu.
Cây búa vung lên là có yêu thú bị phân thây, tình cảnh thảm liệt khiến người sợ.
Lâm Phàm mở Hữu Sắc Nhãn Tình ra, càn quét:
- Tất cả trở lại cho ta!
Bầy yêu thú gào rú, câu này làm chúng sợ đứng tim. Chúng nó đã thấy nhiều đồng loại vì câu này mà quay đầu chạy về, không chút dấu hiệu báo trước, hoàn toàn liều mạng với đối phương.
Lâm Phàm bẻ cổ:
- Đến rất tốt!
Cây búa bị máu nhuộm đỏ rung ù ù, có vẻ rất phấn khởi.
Rầm!
Lâm Phàm đạp đất, thân hình lướt ngang, giơ cao búa bắn ra tia sáng rực rỡ chém mạnh về phía yêu thú.
Phập!
Đơn giản, nhẹ nhàng như xắt rau, không chút trúc trắc, ai cản là kẻ đó chết.
Nhìn số điểm, tim Lâm Phàm đập nhanh. Nhiều quá, đây mới là kỳ ngộ, mấy cái vùng đất mạo hiểm, cấm địa so với kỳ ngộ này thì không bằng cả phân.
- Hồng Anh, ta đi nuốt hắn!
Mãng xà một sừng hóa thành luồng sáng lao về phía Lâm Phàm, sau đó rít lên:
- Đồ khốn kiếp, dám giết hết đám thuộc hạ của ta, thật là gan to bằng trời!
Mãng xà một sừng gầm lên, thân hình to lớn khoác vảy giáp dày tỏa tia sáng kim loại, cơ thể to lớn vô cùng kinh người, thân thể cao mười thước của Lâm Phàm so sánh với nó chỉ như con kiến.
Lâm Phàm ngẩn ra, sau đó ngước đầu lên, mắt sáng rực:
- Trùm đến rồi!
Hắn giơ búa lên cao, rống to bay lên, xông về phía trước.
- Rắn to đừng chạy, để bản phong chủ chém chết ngươi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận