Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 782: Có lẽ đây là trận đánh cuối cùng của ngươi

Trong một chỗ sơn động.
Một yêu thú hình người đang ngủ say chợt mở bừng đôi mắt.
Khoảnh khắc nó mở mắt, hơi thở siêu khủng bố thổi quét, như địa ngục hiện ra, khủng bố kinh người.
Đám yêu thú chờ ở bên ngoài cảm nhận hơi thở này thì sợ hãi run bần bật, quỳ rạp dưới đất.
Bùm!
Hang núi nổ, sụp đổ thành phế tích, một luồng sáng đen xé rách hư không bay đi xa.
Sơn mạch là địa bàn của nó, nhưng nó cảm nhận Hồng Anh kêu gọi, kêu gọi tuyệt vọng trước khi chết.
Đám người Tiểu Huyền Thanh tông đã bị cảnh tượng trước mắt làm giật mình.
- Hắn đang đột phá?
- Khí thế mạnh quá, không gian bị đánh nát, đây là bị lực lượng trùng kích.
Bọn họ nhìn chăm chú, khí thế đó quá mạnh, bọn họ cảm nhận khí thế này cũng thấy siêu kinh khủng.
Bộp!
Búa rớt đập xuống đất, Lâm Phàm cầm cán búa, hắn đang chờ, đợi Yêu Chủ Sơn Mạch xuất hiện.
Đối với Lâm Phàm thì đây là lãng phí thời gian.
Cường giả Tiểu Huyền Thanh tông hỏi:
- Hắn đang chờ đợi ai?
Bây giờ không có yêu thú va chạm, bọn họ thở phào, có thể nhẹ gánh rồi.
Bọn họ vì bảo vệ tông môn mà cố chống mấy ngày, suýt tan vỡ, may mắn có người đến cứu.
- Còn phải hỏi, chắc chắn đang chờ Yêu Chủ Sơn Mạch. Nghe bầy yêu thú nói thì Yêu Chủ Sơn Mạch càng mạnh, may mắn lúc trước Yêu Chủ Sơn Mạch không ra tay, nếu không thì chúng ta không chống đỡ đến bây giờ được.
Đám người nghe vậy cũng mừng thầm, nhưng tình huống bây giờ rất tệ.
Ân nhân đến cứu họ có đánh lại Yêu Chủ Sơn Mạch không?
Thiên địa biến đổi, lúc trước còn nắng chói chang nhưng bây giờ âm u.
Phía xa, có uy thế khủng bố ngưng tụ thành thực chất trong thiên địa, có vạn tia chớp từ trên cao rơi xuống, đan vào nhau, nổ đì đùng.
Oong oong!
Sơn mạch đang rung rinh, đá vụn lăn, mặt đất như đồ sứ nứt rạn li ti.
Trong dị tượng này, một tiếng quát khủng bố mà tức giận đến tột độ vang vọng thiên địa.
- Thứ ngu xuẩn, dám can đảm giết các hài nhi của ta, tội không thể tha!
Lâm Phàm bình tĩnh nói:
- Giết thì giết rồi, nói gì can đảm hay không. Mau lại đây nhận cái chết, chém ngươi xong còn bận việc khác, không rảnh dây dưa với ngươi.
Yêu Chủ này rất mạnh, vượt qua Thông Thiên cảnh, nhưng như vậy càng hoàn mỹ, nội tình của hắn đang thiếu chút xíu, không chừng nhờ Yêu Chủ mà hắn tích lũy đủ nội tình.
- Thôi, không lãng phí thời gian.
Lâm Phàm cất búa vào trữ vật giới chỉ.
Bùm!
Hắn biến mất tại chỗ, bay thẳng về phía xa.
Tốc độ rất nhanh, lực lượng cũng rất bá đạo, sức gió cuồng bạo thổi quét bốn phía, sơn mạch rung lắc, đá to lăn, nơi này không yên ổn.
- Ưm, bộ dạng của ngươi hơi khác với yêu thú khác, nhưng không sao, đánh trước rồi tính.
Lâm Phàm đã nhìn rõ đối phương, yêu thú hình người, chỉ có cái đầu là giống yêu thú, răng nanh cong cong thò ra.
Giọng Yêu Chủ Sơn Mạch lạnh lùng hỏi:
- Ngươi là kẻ đã giết hài nhi của ta?
Lâm Phàm đặt tay lên môi suỵt, ra hiệu đối phương đừng nói nhiều, cứ nhào vô đánh thôi:
- Suỵt, đừng nói chuyện, đánh nào.
Bùm!
Người Lâm Phàm xoay tròn kéo theo dòng khí lao xuống, nắm tay bắn ra tia sáng chói lòa đánh tới.
Cách chiến đấu của Lâm Phàm khá đơn giản, nhưng lại rất hữu dụng.
Yêu Chủ Sơn Mạch nổi khùng:
- Muốn chết!
Đối phương một lời không hợp liền đánh, rõ ràng không thèm để nó vào mắt. Yêu Chủ Sơn Mạch phát ra tiếng rít sắc nhọn, hư không vỡ nát hình thành vực sâu đen thẳm, lao về phía Lâm Phàm.
Sơn mạch bốn phía bị cắn nuốt, thực lực của Yêu Chủ Sơn Mạch không giống bình thường, khi ra tay khác với kẻ địch mà Lâm Phàm từng gặp.
Bùm!
Hai bên va chạm bắn ra tia sáng huyễn lệ, nhưng Lâm Phàm cảm giác rõ rệt đối phương còn che giấu thực lực, chưa lấy ra lực lượng mạnh nhất.
Yêu Chủ Sơn Mạch nghiến răng nghiến lợi, hận ý ngập trời:
- Tu vi cỡ như ngươi là tự chuốc nhục!
Yêu Chủ Sơn Mạch đã thấy xác chết ở phía xa, đó đều là đại tướng của nó, càng là hài nhi của nó.
Yêu Chủ Sơn Mạch tức giận tấn công, bộc phát ra lực lượng siêu khủng bố, không gian đung đưa như sóng triều, uy thế ngập trời.
- Nội tình đang tăng lên.
Lâm Phàm cảm nhận rõ ràng nội tình của mình dần tăng nhanh, đây là buff càng chiến càng mạnh phát huy công hiệu.
Ầm!
Hai người giao đấu, lực lượng bùng nổ, sóng gợn xung kích mãnh liệt khuếch tán ra ngoài, âm thanh trầm đục khiến người tức ngực.
Lâm Phàm phun ra búng máu, bị đánh thủng lồng ngực:
- Phụt!
Thực lực cách biệt quá lớn, Chí Tiên cảnh giết Thông Thiên cảnh đã là dấu hiệu nội tình mạnh mẽ. Nhưng Yêu Chủ Sơn Mạch càng mạnh, cảnh giới càng cao, mỗi lần ra tay kéo theo đại thế, Lâm Phàm không cách nào ngăn cản.
Yêu Chủ Sơn Mạch giơ tay lên, hư không ngưng tụ tia sáng đen, một sơn mạch tỏa tia sáng đen ập đến, đập vào người Lâm Phàm.
Răng rắc!
Xương cốt đều gãy, lồng ngực teo tóp, mưa máu rơi nhuộm đỏ mặt đất.
Tiếng va chạm mặt đất, hình thành hố sâu lớn.
- Cách biệt hơi lớn, nhưng không sao, rất sảng khoái. Mở ra chiến tranh viễn cổ!
Lâm Phàm nằm trong hố sâu chợt mở mắt ra, dù xương gãy nhưng hắn cảm giác còn có thể đánh nữa.
Bộp!
Chân đạp mặt đất, hắn nhe răng cười, hóa thành luồng sáng vọt lên cao, lao về phía Yêu Chủ Sơn Mạch.
- Vậy mà không chết?
Yêu Chủ Sơn Mạch không tin đối phương bị trùng kích mạnh vậy mà vẫn khỏe.
Vang một chuỗi tiếng nổ, sơn mạch vỡ nát, mỗi chỗ sơn mạch khi bị lực lượng này đụng chạm đều vỡ vụn ngay.
Người của Tiểu Huyền Thanh tông hết hồn.
- Khủng bố quá, nếu là chúng ta thì không đỡ nổi chiến đấu như vậy.
- Dưới lực lượng như thế rồi dãy sơn mạch này sẽ tan vỡ, may mắn tông môn chúng ta vẫn tồn tại. Tông chủ, nếu người kia thật sự thắng thì sẽ gả thấp thật sao?
Tông chủ khá lớn tuổi, nhìn không chớp mắt:
- Gả, tại sao không gả? Thực lực mạnh như vậy, nếu Tiểu Huyền Thanh tông chúng ta có thể lôi kéo quan hệ sẽ là bùa hộ mệnh cho chúng ta.
Mọi người gật đầu, nói có lý.
Sắc mặt của Yêu Chủ Sơn Mạch càng âm trầm, con kiến nhỏ này đánh mãi không chết, khiến nó rất nhức đầu, cũng thấy tức giận.
Năm ngón chộp, không gian vặn vẹo.
Lâm Phàm sửng sốt, cảm giác thân thể là lạ, xoẹt một tiếng, cơ thể bị cắt đứt, máu phun ra.
Ngay sau đó, lực lượng to lớn bộc phát ra, tất cả khí quan trong người bị nghiền nát, xương cũng hành bột phấn.
- Thủ đoạn mạnh quá.
Lâm Phàm cảm giác mình đã đến cực hạn, hơi thở hết đà, không đủ sức hành động nữa.
- Mau chết đi!
Sinh mệnh tan biến.
Yêu Chủ Sơn Mạch đứng ngạo nghễ trên trời:
- Thứ ngu xuẩn!
Mười giây sau.
Yêu Chủ Sơn Mạch đang định hoàn toàn hủy diệt Tiểu Huyền Thanh tông thì bỗng khựng lại, ngoái đầu nhìn.
Nơi đó có bóng người ngoắc ngón tay với nó:
- Tiếp tục nào, vật nhỏ.
Lời nói của Lâm Phàm tràn ngập khiêu khích.
Yêu Chủ Sơn Mạch hoang mang:
- Sao có thể như vậy?
Rõ ràng đã giết rồi mà sao vẫn còn sống? Toàn thân không có vết trầy.
- Ngươi không đến thì bản phong chủ tới!
Lâm Phàm cảm giác nội tình chậm rãi tăng lên trong người, sắp đến điểm giới hạn, có lẽ chỉ thiếu chút xíu.
Bùm!
Lâm Phàm biến mất tại chỗ, quát to, lực lượng bùng nổ, một con rồng dài quấn quanh người hắn, lao nhanh tới chỗ Yêu Chủ Sơn Mạch.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Hai bên va chạm.
Hiệp thứ nhất, xương nắm tay của Lâm Phàm nát vụn, một khúc xương vai đâm rách da, máu chảy ròng ròng.
Nhưng hắn đã mở chiến tranh viễn cổ, có bá thể, sẽ không lùi bước. Hắn bộc phát tất cả lực lượng ập hướng Yêu Chủ Sơn Mạch.
Trong lòng Lâm Phàm thầm rít gào, nội tình tăng nhanh vùn vụt, đã có thể chạm đến, không lâu sau có thể bộc phát ra thực lực mạnh nhất.
Mắt Yêu Chủ Sơn Mạch lóe tia sáng âm u, ra tay tàn nhẫn:
- Nhà ngươi rất dáng giận!
Chớp mắt người Lâm Phàm đẫm máu, nửa bên cổ bị mất, máu tuôn như suối, nhưng hắn không ngã xuống.
Cảnh này làm Yêu Chủ Sơn Mạch sợ:
- Ngươi rốt cuộc là cái gì?
Tên này rõ ràng là con người nhưng sao sức sống dai như thế? Dù là yêu thú chúng nó cũng không có năng lực này.
Lâm Phàm chỉ cười:
- He he.
Cổ thói quen nghiêng một bên, nắm tay nhiều như mưa rơi, mỗi cú đấm bao gồm lực lượng mạnh nhất, dù là dãy núi cũng sẽ bị đánh nát.
Mắt Yêu Chủ Sơn Mạch bốc lửa, giơ tay lên, ngưng tụ lực lượng khủng bố vỗ mạnh:
- Ngươi đã hoàn toàn chọc giận ta, thứ đáng chết!
Lâm Phàm giơ tay đỡ, nhưng bàn tay nổ nát, hắn hiện giờ chưa đủ sức ngăn cản đối phương bùng nổ lực lượng.
Bùm!
Yêu Chủ Sơn Mạch vỗ chưởng vào người Lâm Phàm, hắn bị chấn ọc bãi máu, nhưng không dao động chút nào.
Lâm Phàm cười, há miệng thè lưỡi ra:
- Hơi thú vị! Lên lên lên!
- Ta . . .!
- A!
Yêu Chủ Sơn Mạch gầm rống, người dâng lên ngọn lửa, đó là lửa giận trong lòng, tuôn trào như núi lửa cuốn sạch thiên địa, không gì ngăn lại được.
Xoẹt!
Lâm Phàm bị phân thây, đầu cũng bị đánh thành máu loãng.
Yêu Chủ Sơn Mạch âm trầm nói:
- Phù, thứ ngu xuẩn, nào, trở ra xem, bản chủ sẽ bầm thây ngươi ra vạn mảnh, khiến ngươi hối hận sinh ra trên đời này! Tới đây!
Yêu Chủ Sơn Mạch rít gào, giọng nói khủng khiếp vang vọng trong thiên địa.
Người của Tiểu Huyền Thanh tông sợ hãi.
- Hắn chết rồi sao?
- Chắc không đâu, lợi hại như vậy sao mà chết được.
Bọn họ cách rất xa, không thấy rõ tình huống bên kia, hơn nữa dòng lũ lực lượng chỗ đó quá đồ sộ, hư không vặn vẹo, không thấy rõ tình hình cụ thể.
Nhưng dựa theo khí thế cuồng bạo thì họ biết chiến đấu bên đó kịch liệt cỡ nào, vượt sức tưởng tượng của họ.
- Ài, ngươi là yêu thú mà sao tàn bạo dữ vậy?
Lâm Phàm không mảnh vải che thân đứng đó, hắn lấy bộ đồ ra từ trữ vật giới chỉ, khoác lên người.
Con ngươi Yêu Chủ Sơn Mạch co rút, ngẩn ngơ:
- Ngươi . . .!
Lâm Phàm tiếp tục ngoắc ngón tay:
- Đến đây, có lẽ đây là trận đánh cuối cùng của ngươi, hãy quý trọng.
Lâm Phàm đã cảm giác được, nội tình sắp tràn đầy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận