Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 783: Lão sư của ngươi suýt bị ta một đấm đánh chết

Yêu Chủ Sơn Mạch không nhúc nhích, nghiêm túc nhìn Lâm Phàm:
- Rốt cuộc ngươi là ai?
Người này không đơn giản, Yêu Chủ Sơn Mạch thề, đã giết tiểu tử này mấy lần, chưa thấy ai chết rồi sống lại như vậy.
Tuy nó là yêu thú nhưng thuộc loại cao đẳng, biết nhiều thứ.
Nghe đồn có đại nhân vật viễn cổ như Khôi Lỗi lão tổ, điều khiển con rối, luyện chế ra kỳ vật trên cõi đời là khôi lỗi thế thân. Tuy đây chỉ là truyền thuyết nhưng Yêu Chủ Sơn Mạch cho rằng có thật.
Lâm Phàm liếc qua, thuận tiện kèm câu ‘ngươi nói nhảm nhiều quá’. Hắn dứt khoát giơ nắm tay xông lên đánh, chỉ còn thiếu chút nữa.
Bùm!
Hai bên va chạm, dòng lũ lực lượng nổ tung.
Yêu Chủ Sơn Mạch rất mạnh, hiệu ứng hay cơ thể đều cực kỳ mạnh mẽ. Nó không phải yêu thú bình thường, càng giống như Sơn Tiêu.
- Thứ ngu xuẩn, ngươi hoàn toàn chọc giận bản chủ, bản chủ sẽ không nương tay với ngươi!
Yêu Chủ Sơn Mạch muốn giao lưu với đối phương, hỏi han lai lịch, thậm chí về bí mật bất tử. Nhưng đối phương không muốn nói chuyện đàng hoàng với nó, hoàn toàn chọc giận nó.
Người Yêu Chủ Sơn Mạch tỏa ánh sáng đen xuyên suốt thiên địa, một bàn tay đen tựa ác ma từ giữa hư không nặng nề giáng xuống.
Bàn tay to, hơi thở hỗn tạp quấn quanh, khi bàn tay giáng xuống thì thiên địa chìm nổi.
Người của Tiểu Huyền Thanh tông nhìn tình huống trong không trung, trán chảy mồ hôi. Bọn họ cảm thấy tuyệt vọng, chưa từng ngờ đến thực lực của Yêu Chủ Sơn Mạch cường đại đến vậy.
Sau khi dung hợp, bọn họ ở trong mảnh sơn mạch này, ngày gần đây mới tiếp xúc với Yêu Chủ Sơn Mạch, tuy biết nó rất mạnh nhưng không ngờ mạnh tới mức này.
Xem tình cảnh hiện giờ làm bọn họ khủng hoảng, thực lực như vậy nếu tự mình ra tay thì bọn họ không có đường ngăn cản.
Lâm Phàm ngước đầu nhìn lại:
- Lợi hại, nhanh quá.
Hắn không lùi một bước mà bay lên, trực tiếp đấu cứng.
Bàn tay đen giáng xuống, va chạm với hắn.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Nước lũ khủng khiếp bắn đi bốn phương tám hướng, mọi thứ bị cuốn lấy, phá hoại, lực lượng như vậy quá cường đại.
Răng rắc!
Xương toàn thân Lâm Phàm vỡ nát, vì bá thể nên hắn sẽ không lùi bước, càng sẽ không bị đánh bại, bị thương càng nặng càng mạnh hơn.
Lâm Phàm gầm lên, người đẫm máu xuyên thấu bàn tay to, trên người không có mảnh da lành, trầy trụa khắp người, có xương trắng đâm ra, có khúc xương bị nghiền nát. Một cánh tay rũ xuống, máu nhỏ tí tách.
Lâm Phàm cúi đầu:
- A! Đầy!
Lực lượng trong người trương lớn, muốn bộc phát ra. Cánh tay hắn phồng lên, gân xanh dữ tợn, người nóng cháy như lò nước.
Yêu Chủ Sơn Mạch lạnh lùng nói, trong đôi mắt hung ác lóe tia tham lam:
- Tên ngu xuẩn, ngươi còn muốn cố chống chọi đến khi nào? Bản chủ nói cho ngươi biết, ngươi không có cơ hội. Trước khi chưa tìm hiểu rõ về ngươi thì ngươi vĩnh viễn không thể rời khỏi đây!
Tuy Yêu Chủ Sơn Mạch không rõ vì sao nhưng biết chắc hắn có thứ tốt.
Lâm Phàm giơ tay lên:
- Chờ đã!
Khoảnh khắc cảm nhận nội tình khủng bố xếp đầy, thân thể của hắn bắt đầu sôi trào.
Yêu Chủ Sơn Mạch cười phá lên:
- Ha ha ha! Có phải ngươi sợ rồi không? Con kiến ngu xuẩn, nếu sợ thì quỳ xuống ngay, hai tay dâng lên tất cả bí mật của mình!
Yêu Chủ Sơn Mạch bỗng ngừng tiếng cười, phát hiện tình huống không đúng. Tiểu tử người đầy vết thương, hấp hối này toát ra khí thế làm nó kinh.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Gió thổi mây phun, hư không chấn động, sấm sét bủa giăng khắp sơn mạch, dị tượng kinh người đến mức tận cùng.
Lâm Phàm siết chặt hai nắm tay, cười hưng phấn:
- Ta cảm giác mình sắp vô địch.
Nội tình như nhiên liệu không ngừng đốt cháy, càng đốt càng cháy dữ hơn.
- Thăng cấp!
[Tiêu hao mười ức giá trị khổ tu.
Tu vi: Thông Thiên cảnh.]
Lâm Phàm điên cuồng rống to, mắt bắn ra hai luồng sáng vàng đâm vào tầng mây, mây bị khuấy động thành vòng xoáy. Hơi thở kinh khủng bộc phát từ người hắn, hình thành làn sóng xung kích khuếch tán bốn phương tám hướng.
Rào rào!
Khí thế hùng hồn bùng nổ. Yêu Chủ Sơn Mạch giơ tay lên, biểu tình nghiêm túc, bóng người trước mắt như bị sóng lửa bao trùm, cháy hừng hực.
Bộp!
Lâm Phàm nhấc chân đạp xuống đất, tóc bay rối, mặt đất răng rắc tan vỡ thành mảnh nhỏ lơ lửng, đá vụn nổ tung, bị khí thế nghiền áp thành phấn.
Khuôn mặt Yêu Chủ Sơn Mạch kinh hoàng, không tin nổi:
- Ngươi . . .!
Đối phương đột phá, hơn nữa là Thông Thiên cảnh, Yêu Chủ Sơn Mạch đã nhìn ra, nhưng khí thế quá khủng bố.
Lâm Phàm nhe răng cười:
- He he!
Hắn ngẩng đầu, nhìn Yêu Chủ Sơn Mạch chằm chằm:
- Thực lực của ngươi tạm được, nhưng mà . . .
Bùm!
Lâm Phàm biến mất tại chỗ, khi lại xuất hiện thì đấm mạnh vào bụng Yêu Chủ Sơn Mạch.
Ọe!
Yêu Chủ Sơn Mạch cong lưng, hốc mắt lồi ra, phun búng máu.
Lâm Phàm bấu đầu Yêu Chủ Sơn Mạch:
- Hơi yếu, ngươi chịu phục không?
Mắt Yêu Chủ Sơn Mạch lấp lóe tia không dám tin:
- Không thể nào!
Mới rồi nó còn đánh hắn tơi bời, sao đột nhiên thay đổi?
Yêu Chủ Sơn Mạch hét to một tiếng:
- Chết cho ta!
Một bàn tay Yêu Chủ Sơn Mạch tỏa sáng chói mắt vỗ về phía Lâm Phàm, hắn co nắm tay đánh tới.
Răng rắc!
Lẽ ra nên là nắm tay của Lâm Phàm tan vỡ, nhưng giờ thành bàn tay của Yêu Chủ Sơn Mạch vỡ nát thành máu loãng.
Sự biến đổi khiến người không thể chấp nhận.
- A!
Yêu Chủ Sơn Mạch hét thảm, nhưng vẫn tàn nhẫn lao vào Lâm Phàm.
- Cho ngươi giết mấy lần, một vừa hai phải, nghiện giết sao?
Lâm Phàm tát một cái, cổ Yêu Chủ Sơn Mạch xoay tròn, sau đó bị vỗ từ đỉnh đầu xuống.
Phụp!
Đầu của Yêu Chủ Sơn Mạch bị đập lún vào người.
Lâm Phàm không dừng tay, đấm vào ngực Yêu Chủ Sơn Mạch, đầu của nó nổ tung trong lồng ngực.
Tứ chi Yêu Chủ Sơn Mạch rũ xuống, mềm oặt nằm dưới đất.
Lâm Phàm liếc qua, nhấc chân bạo lực đạp.
Bùm!
Xác nổ thành máu loãng, tan biến hết.
- Nên dọn dẹp chiến tranh.
Lâm Phàm đi tới trước, nơi đó có con mãng xà to, chim khổng lồ, nên mang về, dù sao thịt của mãng xà to chắc ngon. Chim khổng lồ càng tuyệt, chân gà này nọ là nguyên liệu nấu ăn ngon, lãng phí đáng xấu hổ.
Người của Tiểu Huyền Thanh tông ngó nhau:
- Kết thúc.
Đánh nhau kịch liệt đã ngừng, bốn phía yên tĩnh, bọn họ nhìn thân hình to lớn hành động, lấy mãng xà to đi, bao gồm xác con chim khổng lồ.
- Ân nhân!
Lâm Phàm đang định tiếp tục tìm nguyên liệu có thể dùng thì nghe có người kêu, hắn ngoái đầu lại:
- Các ngươi là ai?
Tông chủ hơi mong đợi nói:
- Ân nhân, ta là tông chủ Tiểu Huyền Thanh tông, đa tạ ân nhân cứu tông môn của ta trong nước lửa. Theo như đăng trên Tri Tri Điểu, ta đồng ý gả nữ nhi của ta cho ân nhân.
Nếu được vậy thì có thể lôi kéo quan hệ với cường giả, tiền đồ tương lai của tông môn cũng tươi sáng.
Lâm Phàm nhìn đối phương:
- Nữ nhi của ngươi?
Chuyện gì vậy? Không lẽ lâu rồi hắn không bắn pháo hoa, người đời đã quên nỗi sợ đó rồi?
Tông chủ thổi phồng ba hoa chích chòe:
- Đúng đúng, nữ nhi của ta xinh đẹp như hoa, không nói khoác chứ xinh đẹp vô cùng, như tiên nữ.
Lâm Phàm nói:
- Nữ nhi của ngươi chịu được ta sao? Nhìn thể hình rồi hẵng nói, đừng thổi phồng bậy.
Tông chủ sửng sốt, nhìn thân thể to lớn của Lâm Phàm, tim rớt cái bịch. Phải rồi, đối phương to lớn như vậy, nữ nhi của y chịu được sao?
Tông chủ đổ mồ hôi như tắm, cảm giác mình mới mất trí, nói ra lời như thế.
Các cường giả ngó nhau, người ta nói quá đúng, hình thể vạm vỡ như vậy nếu ‘vào’ chắc sẽ bị xé rách thành hai mảnh.
Một số đệ tử Tiểu Huyền Thanh tông ngất xỉu, bọn họ tưởng tượng nếu sư tỷ đi theo nam nhân này thì sẽ rất thảm.
Càng tưởng tượng càng không chịu nổi, ngất xỉu.
Lâm Phàm chợt ngước đầu lên, đấm mạnh vào hư không. Chỗ đó có một luồng đao ý cực kỳ mạnh mẽ chém tới, nửa bầu trời bị đao quang bao phủ, không giống bình thường.
Nhưng đối phương khiêu khích hắn thì đáng đánh, có điều xem đao ý rất quen thuộc.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Đao ý rực rỡ chợt tan rã, phía xa vang tiếng nổ trầm đục.
Người kia hộc máu, bị thương rất nặng.
Một tiếng kêu non nớt trong trẻo, có chút nghẹn ngào:
- Sư phụ . . .
Lâm Phàm ngây người, rất quen tai.
Chân Nguyệt nhìn nơi này, thấy Lâm Phàm đứng đó thì rút đao chém một nhát, muốn khoe thành quả tu hành cho đối phương, cũng biểu hiện trước mặt đồ nhi, để đồ nhi thấy người vi sư từng không địch lại bây giờ có thể đánh ngang tay.
Nhưng trong chớp mắt tình huống đã thay đổi nhanh.
Đường đao bị đánh tan, Chân Nguyệt cũng bị đánh trúng, lực lượng cú đấm kia rót vào người, đánh y hộc máu xỉu.
Sau đó là nhóc con Chân Nhất khóc ré lên.
Lâm Phàm xuất hiện trước mặt hai người, nhìn Chân Nguyệt nằm dưới đất không ngừng hộc máu, không dậy nổi, hắn hoang mang:
- Chân Nguyệt.
Khi Lâm Phàm lại gần, Chân Nhất giang hai tay che đằng trước:
- Tại sao ngươi tổn thương sư phụ của ta?
Lâm Phàm lắc đầu nói:
- Bạn nhỏ, không thể mở mắt nói dối, là sư phụ của ngươi rút đao chém ta trước. Ta biết mà, ngươi đi theo hắn rồi cũng học cái xấu, mà hai người sống sót cũng khá giỏi rồi. Mau tránh ra, ngươi thật sự muốn nhìn sư phụ của mình chết phải không?
Lâm Phàm lấy một viên đan dược ra, thô lỗ cạy mở miệng của Chân Nguyệt, ném đan dược vào.
- Nhà ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì? Nếu bản phong chủ không nương tay thì ngươi đã thành mấy khúc.
Lâm Phàm không hiểu nổi sao tên này làm chuyện dữ dội vậy.
Chân Nhất lớn tiếng cãi lại, không sợ Lâm Phàm:
- Không cho ngươi nói xấu sư phụ của ta!
Lâm Phàm bất đắc dĩ nói:
- Lần trước gặp ngươi đã lùn, giờ gặp lại vẫn lùn, qua lâu vậy mãi không lớn được xíu nào, có phải sư phụ của ngươi không cho ngươi ăn? Nhưng không sao, vực ngoại giới dung hợp, là người quen với nhau, thôi không khi dễ các ngươi.
Chân Nhất đỏ mặt hét to:
- Ta đã cao rồi!
- Khụ khụ!
Chân Nguyệt ho khan, từ từ tỉnh lại:
- Đồ nhi, mới rồi bệnh cũ của vi sư tái phát, không sao.
Chân Nhất vui vẻ nói:
- Oa, sư phụ rốt cuộc tỉnh dậy, làm Chân Nhất sợ chết! Chân Nhất biết sư phụ rất giỏi mà!
Lâm Phàm nhìn hai người, chớp chớp mắt, không biết Chân Nguyệt trải qua chuyện gì mà một người ngày xưa lạnh lùng oai phong sao giờ bắt đầu thích thổi phồng.
Rõ ràng bị hắn một đấm đánh hấp hối, làm gì có bệnh cũ tái phát.
Chân Nguyệt nhìn qua khóe mắt thấy Lâm Phàm, sau đó vụt ngoái đầu, ngây người:
- Ngươi . . . ngươi . . .
Bạn cần đăng nhập để bình luận