Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 785: Đây chắc chắn là người quen

Chân Nguyệt khẽ hừ:
- Không hiểu.
Trong giọng nói ngưng tụ khí thế, dù thực lực yếu hơn người khác nhưng khí thế không yếu chút nào, y có khí thế chém tan tất cả.
Lâm Phàm phẩy tay:
- Rồi rồi, cứ coi như ta không hiểu, ngươi muốn sao?
Hắn không muốn nói nữa, nói nhiều cũng vô ích. Chân Nguyệt lạnh lùng rất oách ngày xưa đã biến mất, Chân Nguyệt bây giờ càng có tình cảm con người, có lẽ đã bị Chân Nhất ảnh hưởng.
- Ta muốn xem thử đao đạo mà ta theo đuổi có thể đẩy lùi ngươi không!
Khí thế của Chân Nguyệt bỗng thay đổi nhanh, như lửa cháy hừng hực bị tưới, bốc cháy càng dữ hơn.
Khí thế khiếp người, Lâm Phàm nhìn, cảm thán Chân Nguyệt đúng là mạnh, theo đuổi đao đạo cố chấp hơn bất cứ ai, bản thân lĩnh ngộ cũng phi phàm.
Lâm Phàm chưa gặp qua bao nhiêu người theo đuổi đao đạo, nhưng Chân Nguyệt cho hắn cảm giác rất bất phàm.
Phía xa, Tiểu Huyền Thanh tông trải qua tử kiếp, tìm được đường sống trong chỗ chết, toàn thân siêu hưng phấn.
Nhưng mọi người bỗng tái mặt.
Đao ý kinh khủng lan tràn đến, bao phủ lên trái tim họ.
Bọn họ ngước đầu lên, phía xa xăm như có thanh trường đao chói lọi sừng sững thiên địa đang lơ lửng.
Tia sáng lạnh sắc bén phản chiếu thiên địa, các đệ tử tu vi thấp chỉ nhìn thoáng qua đã cảm giác trái tim lạnh lẽo.
Lâm Phàm phẩy tay:
- Vậy ngươi lên đi, vừa lúc bản phong chủ muốn xem trong thời gian này Chân Nguyệt nhà ngươi tiến bộ bao lớn.
Động tác này không phải hắn coi thường gì mà chỉ muốn đánh nhanh còn về nghỉ.
Chân Nguyệt muốn đánh Lâm Phàm bầm mình, động tác này rất nhục nhã người.
Nhưng Chân Nguyệt ráng nhịn, chờ lát nữa sẽ cho đối phương nhìn xem thành quả tu luyện của y trong thời gian này.
- Lâm phong chủ, ta chỉ chém một đao, mong được chỉ giáo!
Dứt lời, ánh mắt của Chân Nguyệt trở nên sắc bén, vạt áo phồng lên phần phật. Một thanh trường đao đen ngòm hiện ra trên trời, đao ý mạnh mẽ cuốn sạch thiên địa, cỏ cây xung quanh bái phục cúi đầu, không dám tranh phong.
Vực ngoại giới dung hợp mở rộng tầm nhìn của Chân Nguyệt, y cảm ngộ đao ý thật sự từ nhiều nơi.
Đặc biệt là đao ý vô thượng của Đao giới, khiến trong lòng y hiểu ra, rồi dung nhập vào bản thân, cảm ngộ đao ý thích hợp cho riêng mình.
Hôm đó gió nổi mây phun, đao ý tràn ngập trên trời, y thành công, tìm được đao ý của mình.
Chân Nguyệt gầm lên:
- Chém!
Hư không vô hình bỗng tách ra, muôn vàng tia sáng chói lòa mà sắc lạnh phủ lên bốn phía.
Bóng hình Chân Nguyệt dần tan biến, ẩn trong luồng sáng, như bản thân hóa thành đao ý, hợp nhất cùng đao ý.
Lâm Phàm ngạo nghễ đứng, sau đó giơ tay lên, năm ngón che trời, ngưng tụ lực lượng khủng bố:
- Lợi hại.
Bộp!
Thế gian yên tĩnh.
Con ngươi Chân Nguyệt co rút, như thấy quỷ, tay y run run, tim đập nhanh, không phải vì quá hưng phấn mà vì không tin nổi.
- Chiêu này của ngươi rất lợi hại. Chân Nguyệt, bản phong chủ phải công nhận ngươi hiểu biết về đao đạo trước không có ai, sau không người, chỉ cần tiếp tục cố gắng thì ngươi sẽ vô địch thiên hạ. Nhưng kết thúc thôi, đường đao mạnh nhất của ngươi cũng tạm được.
Lâm Phàm búng tay.
Oong!
Một đao ngưng tụ thế thiên địa khoảnh khắc tan vỡ thành các đốm sáng.
- Phụt!
Chân Nguyệt run lẩy bẩy, yết hầu ngứa, phun ra ngụm máu, chân loạng choạng đạp không trung lùi lại.
Y ngước đầu lên nhìn bóng dáng phía xa:
- Sao có thể như vậy?
Chân Nguyệt không tin, vì lĩnh ngộ đao ý thích hợp với mình mà y lấy sở trường của trăm nhà gộp lại, tĩnh tọa trên đỉnh núi mấy ngày mấy đêm, im lặng cảm ngộ đại thế thiên địa, dung nhập uy thế thiên địa vào đao ý của mình.
Một đao chém ra chẳng những có đao ý mạnh mẽ, càng có đại thế thiên địa ập đến.
Chân Nguyệt biết thực lực của mình không bằng Lâm phong chủ, nhưng dùng đao đạo nghiền áp đủ để làm hắn luống cuống tay chân.
Không ngờ vẫn như trước kia, bị một tay chộp, búng tay thành tro.
Không thể nào!
Lâm Phàm đi tới bên cạnh Chân Nguyệt, vỗ vai y:
- Đao ý khá lắm, khoảnh khắc ngươi rút đao, bản phong chủ cảm giác như bị khóa chặt, nếu không ra tay rất có thể sẽ bị một nhát đao chém bị thương nặng, không còn cách nào khác hơn là ra tay.
Chân Nguyệt nhìn Lâm Phàm:
- Ngươi . . .!
Mấy lời này không phải an ủi, rõ rành rành là nhục nhã.
Buộc phải ra tay, nhưng vừa ra tay đó là giơ tay lên, búng tay thành tro.
Tính ra là đang an ủi hay nhục nhã y đây?
Lâm Phàm cười nói:
- Được rồi, đừng cho rằng bản phong chủ an ủi ngươi, đường đao đó thật sự rất khá. Cũng muộn rồi, bản phong chủ cáo từ trước, về sau nếu gặp Thánh Đường tông thì đăng trên Tri Tri Điểu, ta xem mỗi kỳ.
Hắn rất muốn biết Thánh Đường tông ở chỗ nào, Chân Nguyệt chắc chắn còn lang thang bên ngoài, không chừng hôm nào đó may mắn sẽ gặp nhau.
- Cáo từ, có cơ hội gặp lại, lần sau có lẽ ta không đỡ được đao của ngươi.
Lâm Phàm ẩn vào hư không, biến mất không thấy bóng dáng.
Chân Nguyệt thì thào, khóe mắt chảy hai giọt lệ:
- Khốn kiếp!
Đao ý mà y tự hào nhất bị phá giải dễ như trở bàn tay, điều này đả kích lớn đến y.
Chân Nhất thấy sư phụ hộc máu, nó ôm chân sư phụ:
- Sư phụ đừng buồn, Chân Nhất cùng sư phụ cố gắng lên, tương lai chúng ta nhất định có thể đánh bại hắn!
Chân Nguyệt thở dài vuốt đầu Chân Nhất:
- Ài. Ừ, sư phụ hiểu, sư phụ là không đánh chết. Thôi, đã ăn rồi thì theo sư phụ đi tu luyện.
Chân Nhất gật mạnh đầu, cõng đao đen lon ton theo sau lưng Chân Nguyệt:
- Vâng!
Giữa hư không.
Lâm Phàm đang suy tư, đao của Chân Nguyệt đúng là rất mạnh, mang theo uy thế thiên địa, dung nhập vào đao ý, nhát đao chém tới không giống bình thường.
Tiếc rằng Lâm Phàm miễn dịch các loại uy thế, nên đao của Chân Nguyệt khá bình thường trong mắt hắn, nhưng nếu hắn không miễn dịch uy thế thì đường đao kia đúng là một đao ngút trời.
- Đáng tiếc, Yêu Chủ Sơn Mạch bị mình đánh nát, quên hỏi nhà nó ở đâu, chắc cất chứa nhiều tài phú.
Lâm Phàm không tin trùm yêu thú cường đại sẽ không có tài phú kếch sù.
Nhưng bây giờ nói gì cũng muộn màng, Yêu Chủ Sơn Mạch đã bị hắn đập nát, còn nói gì nữa.
Chuyến này đi không lỗ vốn, kiếm điểm sảng khoái, tu vi đến Thông Thiên cảnh, phất tay một cái làm không gian nổ đì đùng.
Tùy tay bóp đại thế thiên địa, cưỡng ép đè địch càng khỏi phải nói.
Nhưng Lâm Phàm không quan tâm mấy thứ này, hắn thích dùng nắm đấm va chạm với người ta, cảm giác thịt đụng thịt mới sướng nhất, mấy thứ khác không đã.
Làm hắn hơi khó chịu là phẩm chất rút thăm trúng thưởng không tăng cao, Thông Thiên cảnh mà vẫn chỉ có kim cương trúng thưởng, khắt nghiệt thật.
- Thôi kệ nó, nên đến rồi sẽ đến.
Sau khi lên Thông Thiên cảnh, Lâm Phàm cảm giác lực lượng của mình hơi vô địch, bỗng thấy lâng lâng, chỉ tiếc tâm ma lâu rồi không xuất hiện, liên tục đột phá mấy đại cảnh giới mà tâm ma vẫn bặt vô âm tín.
Hắn nhớ nó.
Phía xa, một ngọn núi cao hoang vắng, hắn đáp xuống đỉnh núi.
Lâm Phàm suy tư:
- Với thực lực hiện giờ chắc có thể mở hai chiếc trữ vật giới chỉ kia rồi nhỉ?
Trữ vật giới chỉ lấy từ chỗ Xích Cửu Sát và chủ chính đạo mãi không mở ra được, có lực lượng bao bọc chúng, muốn mở ra phải có lực lượng mạnh hơn hai người kia.
Lâm Phàm lấy một chiếc nhẫn ra, cầm trên đầu ngón tay. Lực lượng tỏa sáng trên đầu ngón tay không ngừng đè ép trữ vật giới chỉ, một luồng sáng bắn ra từ chiếc nhẫn ngăn cản lại.
- Trời ạ, ta không tin!
Lâm Phàm hơi không phục, một chiếc trữ vật giới chỉ thôi mà, có gì khó.
Hơn nữa hắn chuyên lĩnh ngộ lực lượng, nếu không thể phá hủy thứ nhỏ bé này thì về sau làm sao đi trên cõi đời? Mất mặt chết.
Bùm!
Hai lực lượng va chạm sinh ra sóng xung kích lớn.
- Lợi hại.
Lâm Phàm nhìn trữ vật giới chỉ vẫn còn nguyên, không có dấu hiệu bị phá hỏng, không chút sức mẻ.
- Cứng vậy sao?
Lâm Phàm không tin được, một chiếc trữ vật giới chỉ đã mạnh như vậy thì Xích Cửu Sát ghê gớm tới mức nào?
Một góc nào đó, Xích Cửu Sát tức xì khói.
Mặt Xích Cửu Sát đỏ rần:
- Tiểu tử khốn kiếp, lại muốn mở trữ vật giới chỉ ra! Không có sự cho phép của ta, nếu ngươi mở ra được xem như ngươi thắng!
Gã cảm nhận được trữ vật giới chỉ bị phá hoại.
Tiểu tử này khiến Xích Cửu Sát rất tức giận, người gì tiện quá, trả trữ vật giới chỉ lại cho gã, kết duyên lành không được sao? Cứ cứng cổ, gã chống mắt xem hắn có thể kiên trì tới khi nào.
Lâm Phàm lắc đầu nói:
- Không mở ra được, đáng tiếc.
Hắn không muốn thử nữa, không biết chắc tu vi của hai người kia mạnh cỡ nào, nhưng thực lực của Xích Cửu Sát đúng là phi phàm.
Nhưng Lâm Phàm không e ngại, thực lực chứ có gì, hắn cũng có, không yếu chút nào.
Với thực lực hiện giờ của hắn mà trở về Nguyên Tổ vực đủ trấn áp nguyên giới vực, cho Viêm Hoa tông làm lớn.
Nhưng nghĩ kỹ lại rất nguy hiểm, Viêm Hoa tông còn chưa đủ mạnh, nguyên tông môn không vài người đánh đấm được, chỉ có mình hắn là đánh giỏi.
Nếu thế lực lớn vực ngoại giới khác muốn đánh thì rất khó đoán kết quả.
- Thôi, không tranh bá, tiếp tục tăng tiến thực lực thì hơn.
Lâm Phàm bay lên cao, hóa thành luồng sáng lao đi.
Giữa hư không, Lâm Phàm bay về phía tông môn của mình, trong hư không xám mờ có cánh hoa màu hồng bay tới.
- Cánh hoa từ đâu ra? Kỳ lạ, hơi lợi hại, cánh hoa trong ngược dòng hư không mà không bị cắt nát, đây không phải thứ đơn giản.
Đang lúc Lâm Phàm suy nghĩ những điều này thì đột nhiên tạm dừng, hắn đứng trong không trung nhìn về phía xa.
Một chiếc kiệu lướt trên trời, ánh sáng bắn ra, những cánh hoa không người điều khiển bay ra từ cỗ kiệu.
Lâm Phàm nhìn:
- Người bây giờ biết chơi vậy sao?
Hắn cảm giác người bây giờ thật biết hưởng thụ, ra đường toàn ngồi kiệu. Rèm hồng rũ xuống bốn phía, mười hai nam nhân vạm vỡ nâng đi. Trước ngực nam nhân thêu một đóa hoa rất yêu diễm.
Lâm Phàm chợt nghe giọng nói quen thuộc, có chút kích động vang lên:
- Ngươi là Lâm phong chủ . . .!
Lâm Phàm sửng sốt:
- Người quen?
Kêu tha thiết như vậy, trừ người quen ra còn ai nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận