Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 786: Hỗn Loạn: Nuốt lệ cũng phải đi cho xong

Từ trong kiệu vọng ra giọng nữ trong trẻo, nghe âm thanh rất êm tai, khiến lòng người tê dại:
- Tiểu bảo bối, hắn là bằng hữu của ngươi?
Một giọng khác vang lên:
- Ừm!
Chỉ một tiếng ừ nhưng chất chứa ý nghĩa sâu xa.
- Nếu là bằng hữu của tiểu bảo bối vậy thì . . . Xuân Mai, mời hắn đến.
Một nam nhân vạm vỡ trước ngực thêu đóa hoa đứng trước kiệu gật đầu đáp, nâng lẵng hoa bay tới trước mặt Lâm Phàm.
Mắt tròn xoe cẩn thận nhìn Lâm Phàm một cái, nam nhân vai u thịt bắp thẹn thùng, đỏ mặt nói:
- Công tử, phu nhân nhà ta cho mời.
- Mợ ơi!
Lâm Phàm rùng mình, hắn không ngờ giọng của nam nhân vạm vỡ này ẻo lả đến thế, nếu không xem khuôn mặt thì như nghe tiểu cô nương yểu điệu nói ra, nhưng hắn nhìn thấy rõ ràng là nam nhân vạm vỡ.
Giọng nam ở trong kiệu thúc giục:
- Lâm phong chủ, mau đến đây!
Lâm Phàm suy tư, giọng này rất quen thuộc, nhưng hắn lâu rồi chưa nghe, tạm thời không nghĩ ra là ai, vậy thôi cứ đi xem thử.
Xuân Mai đứng một bên, cơ ngực săn chắc rung nhẹ, rất là bá đạo:
- Công tử, mời.
- Được rồi, huynh đệ.
Lâm Phàm muốn vào kiệu xem, còn về nam nhân vạm vỡ trước ngực thêu hoa này cho hắn cảm giác hơi quái dị.
Nhưng khi Lâm Phàm nhấc chân thì một bàn tay mạnh mẽ đặt lên vai, hắn ngoái đầu nhìn, thấy nam nhân vạm vỡ cười quyến rũ.
Xuân Mai mắt long lanh ướt nước nói:
- Công tử, ta không phải huynh đệ, ta tên Xuân Mai, chu!
Nói xong nam nhân vạm vỡ còn tặng Lâm Phàm một nụ hôn vô hình.
- Ta . . .!
Lâm Phàm siết chặt nắm tay, muốn đánh đối phương bầm dập, ai kêu làm hắn sợ.
Xuân Mai tránh đường, cười nói:
- Mời!
Xuân Mai này thực lực không yếu, là Chí Tiên cảnh.
Nhưng cảm giác hơi biến thái, loại hình này không đủ tư cách làm pháo hoa.
Lâm Phàm đi tới trước kiệu, bên trong vọng ra tiếng nói:
- Nếu là bằng hữu của tiểu bảo bối thì mời lên đây.
Trong phút chốc một nam nhân vạm vỡ vội tiến lên, khom người xuống làm bậc thang.
Lâm Phàm thầm nghĩ:
- Rốt cuộc là ai? Trong những người mình quen hình như không có ai biến thái như vậy.
Không hiểu tình huống thế nào, hắn cẩn thận suy nghĩ, trước khi vực ngoại giới chưa dung hợp có trưởng lão hoặc tông chủ trong tông môn nào có tiềm chất biến thái không?
Trong thời gian ngắn hắn không nghĩ ra là ai.
Lâm Phàm cất bước, vén rèm thưa, thấy cảnh làm hắn sững sờ.
- Hỗn Loạn!
Lâm Phàm không ngờ người bên trong là Phiêu Thánh Hỗn Loạn của Thánh Đường tông.
Hỗn Loạn đang ngồi, một người nằm trong ngực lão, người đó thân hình linh lung, rất là thon thả, nhưng khuôn mặt hơi đáng sợ, không phải mặt mũi dị dạng mà là khuôn mặt đầy nếp nhăn, mặt chữ điền, là một bà lão.
Ngữ điệu của Hỗn Loạn như muốn chết, thều thào:
- Lâm phong chủ, không ngờ gặp ngươi ở đây.
Quá khác với Phiêu Thánh Hỗn Loạn mà hắn đã gặp hồi xưa.
Hỗn Loạn ngày xưa bá đạo biết bao, một câu 'Bao nhiêu tiền' khiến bao nhiêu nữ nhân khó thể giữ mình.
Nhưng bây giờ lão đã thay đổi.
Quả nhiên, sau khi vực ngoại giới dung hợp thì đa số người đều đổi khác, bản tâm thay đổi, không ai kéo lại được.
Lâm Phàm giả bộ bình tĩnh nói:
- Hỗn Loạn, các ngươi . . .?
Hắn có nhiều câu muốn hỏi, nhưng xem tình huống hiện giờ có gì đó là lạ, phải tìm hiểu rõ ràng.
Thật sự không xem hiểu, Lâm Phàm không tin phẩm vị của Hỗn Loạn kém đến thế, dù gì lão từng đi trong luân hồi.
Nhưng nữ nhân này, à không, phải nói là bà lão này rất mạnh. Nếu Hỗn Loạn theo bà lão thì ít phấn đấu mấy trăm năm rồi.
Bà lão nằm trong ngực Hỗn Loạn cười híp mắt hỏi:
- Tiểu bảo bối, bằng hữu của ngươi rất trẻ, không giới thiệu cho ta sao?
Nụ cười rất tươi, nếp nhăn dính với nhau như đóa cúc nở rộ.
Hỗn Loạn rũ mi mắt xuống, tuyệt vọng nhắm mắt, sau đó mở miệng nói:
- Vị này là Lâm phong chủ, là người quen trước khi vực ngoại giới dung hợp.
Bà lão ngồi dậy khỏi ngực Hỗn Loạn, bưng ly rượu nhỏ đặt một bên lên uống một hơi cạn sạch:
- Lâm phong chủ, nếu phong chủ đã là người quen của tiểu bảo bối của ta thì xem như người mình, Lâm phong chủ có thể gọi ta là Hoa Nương Nương.
Lâm Phàm cười, quan sát một phen. Thực lực của bà lão này rất mạnh, tuy hơi thở ẩn giấu nhưng khí thế ngủ đông trong người tựa như cự thú ngủ say, khi bộc phát ra sẽ rất kinh người.
- Hoa Nương Nương khỏe.
Lâm Phàm muốn biết Hỗn Loạn và Hoa Nương Nương có quan hệ gì, sao bà lão này luôn miệng gọi tiểu bảo bối, người ngoài như hắn nghe còn thấy gai người, muốn đấm chết đối phương cho rồi.
Hoa Nương Nương cười nói:
- Vừa lúc gần đây có việc vui, Lâm phong chủ là người quen của tiểu bảo bối của ta, vậy thì mang phong chủ đi cùng. Đạo Thanh Vô Lượng tông mời cường giả trên đời đến dự tiệc, cùng bàn bạc việc lớn, đến đó có rất nhiều chỗ tốt.
Hoa Nương Nương giơ tay lên:
- Khởi kiệu, đi!
Lâm Phàm nghe vậy thấy hơi thú vị.
Đạo Thanh Vô Lượng tông, hắn có nghe nói, vực ngoại giới dung hợp không lâu sau đã nghe Đạo Thanh Vô Lượng tông lập đại chí nguyện.
Cửu Đế vực là giới vực do Đạo Thanh Vô Lượng tông cai quản, một vực lớn.
Lần này Đạo Thanh Vô Lượng tông mời cường giả trên đời đến dự tiệc chắc có việc lớn, còn về tại sao không mời hắn, điều này nói lên Đạo Thanh Vô Lượng tông không thèm để hắn vào mắt.
Thù này tạm ghi nhớ, sau này tính từ từ.
Trò chuyện một lúc, Lâm Phàm thấy Hoa Nương Nương khá hiếu khách, giữ lễ độ với hắn.
- Không biết Hoa Nương Nương và Hỗn Loạn quen nhau như thế nào?
Lâm Phàm rất tò mò, muốn biết là cái gì đốc xúc thành ra thế này, Hỗn Loạn không bị mù, sao có thể chọn bà ta?
Hoa Nương Nương bỗng xấu hổ, mắt long lanh liếc Hỗn Loạn một cái, che miệng cười nói:
- Cái đó . . . Lâm phong chủ hỏi hắn đi.
- Trời ạ!
Lâm Phàm sắp không nhịn được, nắm tay siết lại thả. Sao có thể làm vậy, lớn tuổi như thế rồi đừng đá lông nheo chứ, dễ chọc người nổi khùng. Nếu tâm thái của hắn không đủ mạnh thì sắp nổ tung thật.
- Hỗn Loạn, chuyện này là sao?
Loại tình huống này chỉ có thể hỏi Hỗn Loạn.
- Lâm phong chủ, chuyện này nói ra rất dài dòng.
Hỗn Loạn không biết nên nói từ đâu, nói như thế nào, chuyện này chỉ trách lão.
Hỗn Loạn mới nói xong đã bị Hoa Nương Nương lườm:
- Dài dòng chỗ nào, đến bây giờ người ta còn nhớ rõ những lời tiểu bảo bối đã nói với ta.
- Hôm đó ta đang tắm, chỗ ấy nước trong veo thấy đáy. Rồi ngươi xuất hiện, thấy bóng lưng của ta, nói với người ta là ngươi rất thích ta, muốn ái ân với ta, nguyện dùng cả đời thực hiện lời hứa. Lúc ấy người ta suýt muốn giết ngươi, vì ngươi nhìn lén người ta tắm rửa. Nhưng những lời ngươi nói đã cảm động ta, ta hỏi ngươi sẽ không hối hận sao?
- Ngươi nói dưới hoa mẫu đơn, dù làm quỷ cũng phong lưu. Giây phút đó trái tim của người ta đã bị ngươi hòa tan. Ôi, tiểu bảo bối của ta!
Hoa Nương Nương bĩu môi như đóa hoa cúc hôn lên môi Hỗn Loạn.
Hỗn Loạn không nhúc nhích, ánh mắt hờ hững, không hề né tránh, hình như đã thói quen.
Lâm Phàm nhìn Hỗn Loạn, hít sâu một hơi, hắn đã hiểu, cũng biết thường đi bên bờ sông sao có thể không ướt giày, sát thủ bóng lưng lừa Hỗn Loạn vào tròng.
Lâm Phàm hỏi:
- Chúc mừng, các ngươi rất xứng, trời tác hợp, rất hoàn mỹ. Khi nào có hài tử? Dù sao là kết tinh của tình yêu.
Hoa Nương Nương xấu hổ xua tay:
- Ôi chao, Lâm phong chủ kỳ quá hà, làm người ta ngại chết, còn chưa đến lúc ấy.
Hoa Nương Nương liếc trộm Hỗn Loạn:
- Chuyện này phải xem ý hắn.
Hỗn Loạn đã sớm quên mất sống chết, thân thể không thuộc về lão, từ khi nói ra câu kia thì lão hối hận không kịp.
Nếu ánh mắt đầu tiên nhìn thấy khuôn mặt lão tuyệt đối không nói ra mấy lời đó, thậm chí không đáng giá bằng một viên đan dược bình thường.
Nhưng lão là người có nguyên tắc, đã bàn giá xong rồi thì phải nuốt lệ đi tiếp.
Lâm Phàm cảm thán rằng:
- Hỗn Loạn, vị Hoa Nương Nương này rất tốt, ngươi ở cùng nương nương ít phấn đấu mấy trăm năm, là bên thắng cuộc đời.
Đây là con đường bao nhiêu người muốn theo đuổi.
Biết bao thiên kiêu vì thăng cấp tu vi hoặc thần vật mà giành giật bể đầu.
Bây giờ Hỗn Loạn được hạnh phúc, tìm được quy túc, từ đấy không cần lo mấy thứ này nữa, vươn tay là lấy được.
Nhìn xem, tu vi Đại Thánh cảnh đỉnh.
Người khác có thể sánh bằng sao?
Trưởng lão Viêm Hoa tông trừ Thiên Tu ra còn ai hơn Hỗn Loạn?
Lâm Phàm đã nhìn thấu Hỗn Loạn theo Hoa Nương Nương lấy được bao nhiêu chỗ tốt.
Hoa Nương Nương cười nói:
- Lâm phong chủ nói sai rồi, cả người của ta thuộc về tiểu bảo bối thì còn phân biệt của ngươi của ta làm gì. Lần đầu gặp mặt, không có thứ gì tốt, xin hãy nhận thứ này.
Hoa Nương Nương lấy nửa khúc cành khô ra đưa cho Lâm Phàm.
Lâm Phàm cười nhận lấy:
- Vậy thì ngại quá.
Hắn cảm nhận lực lượng kỳ dị từ nửa khúc cành khô này.
Hoa Nương Nương cười nói:
- Lâm phong chủ đừng khách khí. Nửa khúc cành khô này không đáng gì, nhưng nó hộ tông rất giỏi, cắm trong tông môn có thể hình thành Bách Hoa trận, ai đi vào cũng sẽ bị lạc trong đó.
Lâm Phàm nổi lên hứng thú, không ngờ còn có tác dụng lớn như vậy:
- Đa tạ.
Đột nhiên bên ngoài chấn động, kiệu đung đưa, Hỗn Loạn cũng không ngồi vững, té nhào xuống đất.
Hoa Nương Nương đau lòng, quan tâm hỏi:
- Tiểu bảo bối, có sao không?
Sau đó mặt Hoa Nương Nương lạnh lùng hỏi:
- Bên ngoài xảy ra chuyện gì?
Xuân Mai vội trả lời:
- Bẩm báo nương nương, bên ngoài có hai cường giả đang đánh nhau.
Hoa Nương Nương vốn cười tươi chợt ánh mắt lạnh băng, búng ngón tay:
- Hừ! Thứ không biết sống chết, dám hại tiểu bảo bối của ta té, đáng chết!
Hai mảnh cánh hoa màu hồng bay lên, sau đó bắn nhanh về phía hai cường giả.
Lâm Phàm tập trung nhìn kỹ.
Chỉ thấy cánh hoa biến lớn bao bọc hai cường giả, mặc cho hai cường giả vùng vẫy cỡ nào cũng không thể tránh thoát cánh hoa.
Vang tiếng hét thảm:
- A!
Hai cường giả bị cánh hoa bao lấy, nghiền nát, tan biến. Rồi cánh hoa thu nhỏ, chậm rãi bay về, trên cánh hoa có hai giọt máu tỏa tia sáng mờ tối.
Hoa Nương Nương dịu giọng dỗ dành:
- Tiểu bảo bối, nào, nuốt vào, huyết mạch của hai người này tạm được, có ích lớn cho ngươi.
Hỗn Loạn thói quen há mồm.
Lâm Phàm vịn trán, không nhìn được nữa, Hoa Nương Nương ngậm máu đút cho Hỗn Loạn.
Chuyện này hoàn toàn là . . .
Tổ cha nó, vì sao không có cô nương trẻ trung không đẹp nhưng mạnh tìm đến ta?
Thật ra ta cũng muốn ít phấn đấu mấy trăm năm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận