Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 788: Huynh đệ, ta không có tiền nhưng có thể làm giao dịch

Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn: TruyenYY
--------------------
Hỗn Loạn bất đắc dĩ nói:
- Giờ ta cũng không biết Thánh Đường tông ở đâu, đi ra quá lâu, vực ngoại giới quá lớn, đi rồi không trở về được.
Lão cũng không thể quay về, từ khi rời tông môn thì gặp Hoa Nương Nương, sau đó bị mang đi, muốn trở về tìm tông môn cũng không biết tìm từ phương hướng nào.
Lâm Phàm hết nói nổi:
- Nói đến bây giờ ngươi không biết gì cả, không tìm được tông môn, ngươi thật là . . .
Nói gì được?
Hắn cứ nghĩ gặp Hỗn Loạn là có thể tìm được vị trí của Thánh Đường tông, nhưng nay xem ra tất cả vô dụng, bản thân lão cũng không biết.
- Thôi.
Lâm Phàm không muốn hỏi nhiều, chỉ có thể dựa vào chính mình.
- Hỗn Loạn, trở về tìm Hoa Nương Nương của ngươi đi, chắc bà ta rất nhớ ngươi.
Lâm Phàm kêu Hỗn Loạn mau đi, hắn còn việc phải làm.
Đến đây rồi không thể ở yên một chỗ, đại tông môn vực ngoại giới hấp dẫn rất lớn với hắn.
- Lâm phong chủ, ngươi nghe ta nói hết được không?
Hỗn Loạn đắng lòng, muốn tìm người trút tâm sự nhưng người ta không đáng tin, lão cũng không muốn nói, chỉ có thể tâm sự với Lâm phong chủ.
Lâm Phàm lườm Hỗn Loạn, đuổi ra ngoài:
- Ngươi mau đi đi, nói hết cái gì. Nếu không phải bản phong chủ biết con người của ngươi thì đã sớm đập chết rồi, rõ ràng đang khoe khoang mà làm bộ như chịu thiệt lắm.
Hỗn Loạn bị đẩy ra ngoài cửa, muốn nói chuyện:
- Lâm phong chủ . . .
Nhưng Lâm Phàm không cho cơ hội đó, đóng cửa cái rầm.
Hỗn Loạn đứng ngoài cửa, bất đắc dĩ thở dài, lê bước đi.
Lời đã thốt ra thì quỳ cũng phải thực hành.
Lâm Phàm thầm nghĩ:
- Hỗn Loạn bị luân hồi biến thành đần độn rồi sao?
Hắn có hiểu biết mới về luân hồi.
Lâm Phàm đẩy cửa ra, định đi dạo trong Đạo Thanh Vô Lượng tông, hắn tạm thời nhìn trúng nơi này, trước đó phải tìm hiểu rõ xung quanh đã.
Lâm Phàm bước ra sân, một đệ tử Đạo Thanh Vô Lượng tông tiến lên.
Đệ tử biết người này đi cùng Hoa Nương Nương nên không dám xấc láo, thái độ tạm được.
- Công tử định đi đâu? Ta có thể dẫn đường cho công tử.
Nơi này là tông môn, đệ tử đối phương không biết tình huống đi bậy sẽ dẫn đến rắc rối.
Lần này tông môn rộng rãi mời cường giả đỉnh cao của vực ngoại giới, cùng nhau mưu việc lớn, không thể đắc tội bất cứ ai.
Lâm Phàm xua tay:
- Không cần, ta biết mà, có chỗ không thể vào chứ gì. Yên tâm, đi ngắm cảnh chút thôi.
Nếu có người đi theo thì hắn không thể phát huy, phải đi một mình mới được.
Đệ tử không nói gì thêm, cũng không đi theo:
- Vậy được rồi, mời.
Nơi này là tông môn, quản lý nghiêm ngặt, dù đối phương đến nơi quan trọng nào thì cũng có cường giả canh chừng.
Lâm Phàm nghênh ngang đi ra ngoài.
- Không uổng là đại tông môn, tu vi của đệ tử trong môn rất khá.
Lâm Phàm gặp đệ tử đều rất mạnh, có nhiều Truyền Kỳ, không thiếu Đại Thánh, hiếm thấy dưới Bán Thần, dù gặp cũng nhìn thấu ngay, đệ tử kia rất bình thường, ăn mặc hoặc khí chất rất khó so sánh với đệ tử khác.
Lâm Phàm tùy ý đi dạo, nơi này có chợ riêng, buôn bán đủ thứ.
Lâm Phàm cảm thán:
- Viêm Hoa tông so với Đạo Thanh Vô Lượng tông đúng là cách biệt lớn.
Tông môn nhà mình so với đại tông môn thật sự hơi bị khác xa.
Nhưng ở trong mắt Lâm Phàm, nếu dọn sạch Đạo Thanh Vô Lượng tông thì chênh lệch không còn lớn nữa.
Trong lúc Lâm Phàm suy nghĩ vẩn vơ, phía xa có tiếng ồn ào, mắng chửi.
Hắn lại gần, phát hiện có cãi cọ. Một đệ tử bày quán, lúc này đồ vật rơi đầy đất.
Một nam nhân mặc áo tím, người vận chuyển hơi thở sinh sôi không dứt, nhìn là biết phi phàm:
- Vương Uy, có phải ngươi không thèm để ta vào mắt? Đây không phải nơi ngươi có thể đến.
Người xung quanh đã quen mắt cảnh này, chuyện thường xảy ra trong Đạo Thanh Vô Lượng tông.
Miễn không xảy ra mạng người thì tông môn mắt mở mắt nhắm, thậm chí mặc nhận hành vi này.
Bốp!
Nam nhân áo tím ra tay nhanh như tia chớp đánh Vương Uy té xuống đất, hộc máu.
Vương Uy vụt ngoái đầu, tức giận trừng nam nhân:
- Trần Mạnh, ngươi đừng khinh người quá đáng!
Vương Uy nghiến răng nghiến lợi, hai nắm tay siết chặt bấu sâu vào thịt, lòng nhỏ máu. Gã luôn bị Trần Mạnh ức hiếp, chỉ vì ngày xưa gã là chủ nhân của Trần Mạnh, sau cùng hai người tham gia vào Đạo Thanh Vô Lượng tông.
Trần Mạnh một bước lên trời, tu vi cao hơn Vương Uy, đối với Trần Mạnh thì quá khứ là sỉ nhục, nên muốn trả thù Vương Uy, tìm về tôn nghiêm của mình.
Trần Mạnh cầm quyển công pháp tàn khuyết dính máu lên, dùng nó vả mặt Vương Uy:
- Khi dễ người? Thứ rác rưởi như ngươi bị khi dễ là may mắn cho ngươi.
Đệ tử xung quanh vây xem, nhiều người biết nguyên nhân vì sao, nhưng không ai tiến lên, coi như xem kịch.
Công pháp tàn khuyết dính máu bay tới dưới chân Lâm Phàm.
[Cấm Thể]
Lâm Phàm cười khẽ:
- Cái tên hơi bá đạo, Cấm Thể?
Lâm Phàm khom người xuống nhặt lên công pháp tàn khuyết, có lẽ đây không tính là công pháp, bìa rách rưới, bên trong chỉ có nửa tờ giấy, không chừng là công pháp cũ nát nhất, dù có người muốn tu luyện cũng không cách nào nhập môn.
Lâm Phàm giở ra, xem kỹ, chỉ có trăm chữ.
Cấm thể xưa, cắt đứt con đường phía trước, chỉ xem hiện tại.
Tức là loại công pháp cắt đứt mọi khả năng, bộc phát ra lực lượng mạnh nhất.
[Có tiêu hao năm trăm vạn điểm tu luyện Cấm Thể không?]
- A?
Lâm Phàm ngạc nhiên, môn công pháp này tổng cộng ba tầng, không ngờ ngay đệ nhất trọng đã phải tiêu hao năm trăm vạn điểm.
Lâm Phàm nhớ đệ nhất trọng của Thủy Ma Kinh mới có hai trăm vạn điểm.
Môn công pháp này thuộc loại tự tàn, nằm trong ngạnh công.
- Được lợi!
Vương Uy rũ mí mắt xuống, trong mắt chất chứa lửa giận. Dù không cam lòng nhưng gã thật sự bất lực.
Đột nhiên một bàn tay đặt lên vai Vương Uy.
Lâm Phàm cầm công pháp cũ nát, hỏi:
- Huynh đệ, công pháp này có bán không?
Lâm Phàm đã nhìn trúng, nhưng hắn là người có nguyên tắc, không bao giờ lấy không, nên phải bàn bạc với người sở hữu công pháp này.
Vương Uy ngây người, không phản ứng lại:
- Ngươi . . .
Lâm Phàm cười nói:
- Ta thấy ngươi bày quán thì chắc chịu bán, nhưng ta không có tiền, muốn đổi kiểu thanh toán không?
Vương Uy ngây ngẩn. Bị Trần Mạnh nhục nhã, gã vốn tức ói máu, giờ nghe người này nói câu đó càng cảm giác mình bị người châm chọc, lửa giận rực cháy trong lòng.
Người vây xem xì xầm:
- Người kia là ai? Nói một câu ta không có tiền càng chọc tức người.
- Ài, Vương Uy cũng xui, bị nô bộc cũ trở người làm bẽ mặt, giờ bị người trào phúng, nếu ta là hắn chắc đã đâm chết trên tường.
- Đúng rồi, nhưng các ngươi có ai quen người này không? Xem bộ dạng và cách ăn mặc hình như không phải tông môn chúng ta.
- Không biết, có lẽ là là đệ tử mới nhập môn.
Lâm Phàm ngước đầu liếc Trần Mạnh một cái, bộ não thông minh vận chuyển, hắn nghĩ ra ngay cách hay:
- Có rồi! Tuy ta không có tiền nhưng xem tình huống của ngươi chắc bị ăn hiếp? Hay là vầy, ta đánh bay hắn giúp ngươi, ngươi đưa môn công pháp này cho ta, có chịu làm giao dịch này không?
Vương Uy dứt khoát gật đầu ngay:
- Làm!
Chỉ dựa vào năng lực hiện giờ của gã thì không đánh lại Trần Mạnh, gã không biết người này là ai, nhưng gã chỉ có một suy nghĩ là làm Trần Mạnh trả giá đắt.
Lâm Phàm cười nói:
- Rất tốt, giao dịch thì công bằng là quan trọng nhất.
Hắn không thích ăn hiếp người, càng không thích ra tay với kẻ yếu, nhưng bây giờ là giao dịch.
Trần Mạnh tức giận nạt nộ:
- Ngươi là ai?
Người gì kỳ cục, dám can đảm cản đường đi của gã.
Lâm Phàm cười khẽ, bụi bỗng nhẹ bay, hắn biến mất tại chỗ, khi lại xuất hiện đã ở trước mặt Trần Mạnh. Hắn hơi khom người, co nắm tay, cánh tay hơi kéo ra sau, đấm mạnh vào bụng đối phương.
Bốp!
Vang tiếng trầm đục, sương trắng nóng cháy toát ra từ nắm tay của Lâm Phàm.
Ở trong mắt mọi người thì như có bóng đen vụt qua rồi biến mất.
- Giải quyết!
Lâm Phàm quay lại, đi tới trước mặt Vương Uy:
- Được rồi, đã giải quyết, chắc ngươi được lợi trong cuộc giao dịch này rồi.
Vương Uy xoe tròn mắt, con ngươi lấp lóe tia kinh sợ. Gã không dám tin, kết thúc dễ vậy sao?
- Trời ạ, Trần Mạnh đâu mất rồi?
- Không biết, ta cũng không thấy rõ, bên tai nghe tiếng trầm đục rồi người biến mất.
- Người này là cao thủ, tốc độ rất nhanh, nhưng ta thấy rõ một chút, hắn một đấm đánh bay Trần Mạnh!
Trong đám người xem không thiếu cao thủ, bọn họ bắt được chút bóng dáng, nhưng động tác cụ thể thì họ không nhìn thấu.
Lâm Phàm đã sớm rời khỏi chỗ đó, tiếp tục thăm thú Đạo Thanh Vô Lượng tông.
- Canh giữ nghiêm ngặt thật, nhưng không phải không có cơ hội.
Hắn xem nửa ngày, không tìm được cơ hội lẻn vào, có chỗ hắn đang định hành động thì bị người chặn lại, làm hắn hơi bất đắc dĩ.
Trong phòng.
- Thăng cấp!
[Tiêu hao năm trăm vạn điểm.
Cấm Thể (nhất trọng)
Đặc tính: Lực lượng cấm kỵ, nghiền nát.]
Lâm Phàm mở bừng mắt ra, lực lượng gầm rống trong người, thu giấu, hết sức ém xuống, tạm thời không cần bộc phát ra.
- Mạnh quá, nếu thi triển ra có lẽ sẽ không giống bình thường.
Hai cánh tay Lâm Phàm trướng phình, gân xanh nổi rậm rạp trên người, dữ tợn như rồng nằm, khủng bố vô cùng, có đốm sáng đỏ nhạt lơ lửng ngoài người hắn.
Tế bào trong thân thể không ngừng cắn nuốt lực lượng, tăng mạnh nội tình.
Cảnh giới trên Thông Thiên cảnh cần nội tình rất dồi dào, nhưng Lâm Phàm tin tưởng theo tình huống hiện giờ cứ tiếp tục cố gắng sẽ không mất thời gian bao lâu đến lúc tích lũy đủ nội tình.
Hoa Nương Nương cười nói:
- Tiểu bảo bối, bằng hữu của ngươi rất lợi hại.
Hoa Nương Nương cảm nhận được dao động vừa rồi, với cường giả như bà ta thì không dấu vết nào trốn thoát được.
Mới rồi lực lượng bộc phát ra dù chỉ trong tích tắc vẫn bị Hoa Nương Nương bắt giữ.
- Đúng là rất lợi hại.
Hỗn Loạn không biết nên nói cái gì, có thể không lợi hại sao?
Nếu không lợi hại, trước khi vực ngoại giới dung hợp, Thánh Đường tông bọn họ đã không bị đè đầu đánh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận