Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 789: Lão già, khép miệng thối của ngươi lại

- Nhưng bằng hữu của ngươi hơi không ổn.
Hoa Nương Nương sớm nhìn thấu Lâm Phàm, từ lần đầu tiên gặp mặt là đã xem thấu, tuy là bằng hữu của tiểu bảo bối nhưng cũng phải nhìn kỹ.
Hỗn Loạn ngây người:
- Cái gì không ổn?
Nói cái quái gì? Hắn mà không ổn? Trừ phi trời sập.
Hoa Nương Nương nằm trong ngực Hỗn Loạn, cười khẽ:
- Bằng hữu của ngươi tu luyện công pháp chỉ chọn một cái, toàn tu luyện ngạnh công, và đều đến cảnh giới cực kỳ cao sâu. Ta luôn nghĩ khí huyết của hắn có thể theo kịp tiêu hao ngạnh công không? Trên đời này không nhiều người tu luyện ngạnh công, nhưng ít có kết cục tốt, hoặc là khí huyết hao mòn, hoặc bị bệnh ngầm tích lũy trong người, cuối cùng bộc phát ra thì có thần đan thần dược cũng không cách nào cứu vãn.
Hoa Nương Nương rất ngạc nhiên khi biết đối phương tu luyện ngạnh công đến cảnh giới này, càng kinh ngạc hơn là dến cảnh giới như vậy mà không cảm giác thân thể khó chịu sao?
Hỗn Loạn không để bụng, có gì không ổn? Lão rất muốn nói trước khi vực ngoại giới dung hợp, tên này dựa vào ngạnh công đè tông môn toàn vùng đất Nguyên Tổ xuống đất, đánh tơi bời, đánh bọn họ sắp điên.
Hơn nữa không thấy đối phương có vẻ gì là khó chịu, ngược lại mỗi cách một đoạn thời gian phát hiện đối phương càng hung mãnh hơn.
Hôm sau, sáng sớm.
Lâm Phàm ngủ trong Đạo Thanh Vô Lượng tông một đêm, hắn rất muốn làm ít chuyện trong tông môn này, ví dụ lặng lẽ dọn sạch tài phú bên trong, đưa về Viêm Hoa tông.
Khi đó Viêm Hoa tông chắc chắn sẽ càng mạnh.
Lâm Phàm nhức đầu:
- Ài, bà nội nó, phòng thủ quá nghiêm ngặt, thật khó xuống tay.
Chỉ có thể ngẫm lại, nếu thật sự xuống tay thì g xuất hiện sẽ rất khủng bố.
Cốc cốc!
- Lâm phong chủ.
Hỗn Loạn ở ngoài phòng gõ cửa.
Lâm Phàm mở cửa ra:
- Có chuyện gì?
Hình như Hỗn Loạn gầy hơn hôm qua một chút, có lẽ vì dinh dưỡng trong người không theo kịp, lão cũng vất vả.
Hỗn Loạn đứng ngoài cửa, nhìn về phía xa:
- Người đã đến, sắp bắt đầu cuộc họp Đạo Thanh Vô Lượng tông.
Hoa Nương Nương đứng phía xa, bóng lưng in trong mắt Hỗn Loạn.
Hỗn Loạn thở dài thườn thượt, bóng lưng đẹp tuyệt, nhưng khi nhìn khuôn mặt là muốn chết ngay.
Lâm Phàm đến đây vì muốn xem họ tính bàn bạc chuyện gì, chứ không thì bị khùng mới đến.
Hồ trưởng lão xuất hiện, cười tươi đứng cạnh Hoa Nương Nương, mắt nhìn về phía Lâm Phàm, ánh mắt đầy ẩn ý, dường như chuyện ngày hôm qua đã bị biết.
- Đi thôi.
Ba người theo sau lưng Hồ trưởng lão đi tới đại điện tông môn.
Hoa Nương Nương hỏi, nhìn kỹ hắn:
- Lâm phong chủ, Hồ trưởng lão nói là ngày hôm qua phong chủ ra tay với đệ tử của tông môn họ? Lâm phong chủ ghê gớm, đánh cả đệ tử của Đạo Thanh Vô Lượng tông.
Lâm Phàm cười nói:
- Làm cuộc giao dịch với người ta, không có gì to tát.
Còn một câu hắn chưa nói, chẳng qua là đệ tử tầm thường, nếu điều kiện cho phép thì hắn rất muốn đánh tông chủ của Đạo Thanh Vô Lượng tông nhừ tử.
Đại điện rộng lớn, hai bên có đệ tử đứng thẳng người, hơi thở bất phàm, lên đến đỉnh, bày ra khí thế đại tông môn.
Lâm Phàm cười nói:
- Hỗn Loạn, mỗi đệ tử ở đây đều mạnh hơn ngươi nhiều.
Đệ tử đứng ở chỗ này đều có tu vi Đại Thánh cảnh.
Đạo Thanh Vô Lượng tông ở Cửu Đế vực, không uổng là tồn tại có thể cai quản một vực.
Hồ trưởng lão cười nói:
- Hoa Nương Nương, xin đi theo ta.
Lão dẫn mọi người đi lên đài cao.
Đối với cường giả mạnh nhất thang trời thì Đạo Thanh Vô Lượng tông không thể coi thường, cho đãi ngộ cao nhất, chỗ ngồi ngang hàng với tông chủ Đạo Thanh Vô Lượng tông.
Hoa Nương Nương có chỗ ngồi nhưng Lâm Phàm, Hỗn Loạn thì không.
Hồ trưởng lão cười dẫn Lâm Phàm, Hỗn Loạn sang hai bên:
- Hai vị hãy ngồi ở đây.
Lâm Phàm không để bụng, tùy ý ngồi xuống, nhưng lòn hơi khó chịu, đây là bị kỳ thị về thân phận, thực lực.
Hỗn Loạn nói:
- Lâm phong chủ, ngươi nên ngồi bên trên.
Lâm Phàm nheo mắt, phát hiện Hỗn Loạn còn có tài tâng bốc người, làm hắn rất bất ngờ, thấy rùng rợn, đây còn là Hỗn Loạn mà hắn đã quen không?
- Ngươi nói rất có đạo lý, bản phong chủ cũng nghĩ vậy. Nhưng Hỗn Loạn, dù ngươi nói chuyện dễ nghe thì bản phong chủ vẫn sẽ không đồng ý giúp ngươi bất cứ chuyện gì.
Phía chân trời xa chấn động, dải sáng bao phủ, các loại dị tượng kinh người liên tiếp sinh ra.
Lâm Phàm cảm nhận khí thế rất mạnh từ phía xa:
- Toàn là cường giả đến.
Đạo Thanh Vô Lượng tông rộng rãi mời cường giả trên cõi đời, chắc họ đều đến.
Hỗn Loạn nhìn phương xa, nói:
- Người của Tuyệt Thần cung đến.
Lâm Phàm kinh ngạc hỏi:
- Ngươi biết?
Không ngờ Hỗn Loạn biết Tuyệt Thần cung, xem ra đi theo bên Hoa Nương Nương giúp tăng kiến thức lên nhiều.
Hỗn Loạn bất đắc dĩ nói:
- Ài, mới đi qua một lần, gặp người trong Tuyệt Thần cung.
Hỗn Loạn đi theo bên Hoa Nương Nương nên tất nhiên thấy nhiều đẳng cấp mà trước kia không thể tiếp xúc, nhưng thân phận của lão không tốt, đôi khi cảm giác ánh mắt người ta nhìn mình như có móc câu.
Đúng rồi, đó là ánh mắt ghen tỵ.
Hoa Nương Nương đang ngồi lên tiếng:
- Tuyệt Thần cung, các ngươi đến thật chậm, ta đến đầu tiên xem ra không đáng tiền nhất.
Những bóng người phía xa chưa đến nhưng giọng nói đã truyền tới:
- Ha ha ha! Hoa Nương Nương, ngươi nói vậy là không đúng, nếu không phải biết Hoa Nương Nương đến trước thì lão phu định ngày mai mới tới.
Một lão nhân khí thế phi phàm đạp không khí, chớp mắt đã xuất hiện trên đài cao, ngồi xuống cạnh Hoa Nương Nương.
Những người đi theo sau lão nhân thì đáp xuống một bên, ngồi ở vị trí giống như Lâm Phàm.
Lâm Phàm hỏi:
- Hỗn Loạn, hạng nhất bảng Thiên Kiêu đã đến chưa?
Hỗn Loạn nhìn thoáng qua, chỉ một người trẻ tuổi ở phía xa:
- Đó chắc là hạng nhất bảng Thiên Kiêu, đại sư huynh của Tuyệt Thần cung, Chu Đế Võ.
Khi Hỗn Loạn chỉ vào đối phương, người trẻ tuổi ngồi ở phía xa nhìn qua, mắt bắn ra tia sáng, hiển nhiên rất khó chịu khi bị chỉ trỏ.
Nhưng khi thấy Hỗn Loạn thì Chu Đế Võ vội thu lại tầm mắt, hiếm khi nở nụ cười.
Suýt bị thương sai người.
Chu Đế Võ mừng thầm, lúc bị ai chỉ trỏ là gã cảm ứng được ngay, đối với tồn tại như gã không phải ai cũng có thể tùy tiện chỉ.
Nên Chu Đế Võ không chút do dự lấy khí thế phản kích, nhưng nhìn rõ người đó liền ngừng tay.
Đùa, đó là phu quân của Hoa Nương Nương, nếu tổn thương người ta thì gã cũng khó sống. Với tính nết của Hoa Nương Nương, dù là gã cũng sẽ bị gây khó dễ.
Lâm Phàm cười nói:
- Hỗn Loạn, ngươi giỏi đấy, người ta đang định ra tay với ngươi, nhưng khi thấy ngươi liền dừng tay, mặt mũi của ngươi lớn lắm.
Hắn thầm cảm thán, đây là cái lợi của thiếu phấn đấu mấy trăm năm, bản thân muốn gì có nấy, người ta nhìn thấy mình cũng khách khí.
Hỗn Loạn chỉ muốn chết, vui không nổi:
- Lâm phong chủ, xin đừng cười ta, hay chúng ta đổi với nhau?
Đừng tưởng lão không biết nhiều người nói lén sau lưng là lão bám váy đàn bà.
Hỗn Loạn rất muốn đáp trả một câu, muốn bám váy đàn bà cũng cần có tài, các ngươi muốn chưa chắc làm được.
Hâm mộ ghen tỵ cuối cùng chuyển thành nói mát.
Lâm Phàm khen ngợi:
- Thôi, ngươi tự ôm đi, ta thấy ngươi và Hoa Nương Nương quá xứng.
Hỗn Loạn ở trong phúc không biết phúc, nếu là người khác đã ước gì cởi sạch đồ, lao vào vòng tay của Hoa Nương Nương.
Khuôn mặt xấu xí thì có sao, đâm mù mắt là được, đến mức này rồi cần mắt làm gì.
Phía chân trời một mảnh đro rực, một đốm sáng to rực rỡ rạch phá hư không bay vào Đạo Thanh Vô Lượng tông.
Dù cách thật xa vẫn có sóng xung kích ập đến.
Lâm Phàm tập trung nhìn kỹ, ngây người. Có người đứng trên ngôi sao rực cháy lửa.
Hỗn Loạn nói:
- Đó là người của Tinh Thần các. Bảng Thiên Kiêu do lão tổ của Tinh Thần các đặt ra, Lâm phong chủ, ngươi không thể xếp hạng nhất, ta cảm thấy rất lạ, chắc chắn có dàn xếp trong tối.
Lâm Phàm suy tư:
- Ghê gớm, cách ra sân của đại tông môn càng lúc càng dữ dội, khiến người giật mình.
Hắn thật sự không phục bảng Thiên Kiêu, có biết xếp hạng không vậy? Người mạnh như hắn mà không lọt vào năm trăm hạng đầu, quá đáng.
- Không ngờ Hoa Nương Nương và tông chủ Tuyệt Thần cung đã đến hết rồi, nhưng bọn họ còn chưa tới, xem như lão tổ không đến muộn.
Khi ngôi sao sắp đụng vào Đạo Thanh Vô Lượng tông thì bỗng nhập vào người lão tổ, biến mất, sau đó một đám người đáp xuống.
Người của Đạo Thanh Vô Lượng tông rất khó chịu với người của Tinh Thần các, kiểu đến láo ghê.
Bọn họ vĩnh viễn nhớ khi vực ngoại giới dung hợp, một mình lão tổ Tinh Thần các lập ba đại chí nguyện, giành chiếm tiên cơ, tiện đến đáng sợ.
Lão tổ Tinh Thần các hỏi:
- A, sao là hai ngươi? Vô Lượng lão tổ đâu? Mời chúng ta đến đây mà không tự ra tay thì coi sao được, hay không thèm để chúng ta vào mắt?
Phía xa vang lên tiếng nói:
- Tinh Thần lão tổ, đừng tùy ý đâm thọc quan hệ của tông ta với người khác.
Một lão nhân cười tủm tỉm đi đến.
Lâm Phàm nhìn đám người bên trên, thầm nghĩ bọn họ là sức chiến đấu mạnh nhất trong vực ngoại giới?
Đang lúc hắn ngạc nhiên, phía xa lại có động tĩnh.
Mùi hương kinh người thổi quét thiên địa, mọi người hít hà chóp mũi, ngửi được mùi khiến người tinh thần vui sướng, tinh khí thần tăng lên.
Lâm Phàm ngước đầu lên:
- Đan dược?
Một viên đan dược tỏa ánh sáng nhiều màu từ xa bay nhanh đến. Ánh sáng chiếu rọi như thấm nhuần tất cả thực vật, được sống lại, sinh trưởng dạt dào.
Cây cổ gần ánh sáng nhanh chóng vươn cao, ít nhất cao hơn lúc trước gấp đôi.
Tinh Thần lão tổ cười nói:
- Không ngờ Đan Giới Chi Chủ cũng đến, mà còn tới một mình, nếu bị người bắt lấy nuốt vào bụng là vật siêu bổ.
Tinh Thần lão tổ vừa dứt lời bị Đan Giới Chi Chủ mắng thúi đầu:
- Lão già, khép mõm thối của ngươi lại!
Bạn cần đăng nhập để bình luận