Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 790: Có là như vậy, khiến người bất đắc dĩ

Tinh Thần lão tổ móc mỉa, không có chút phong phạm của lão tổ:
- Ui chà, miệng của ai thối quá. Đan Giới Chi Chủ, hạng nhất bảng Thần Đan cái gì, theo ta thấy là đan hôi, quá thời hạn, sinh ra giun.
Các đệ tử đi theo Tinh Thần lão tổ đều cúi đầu, cảm giác lão tổ nói chuyện hơi kỳ, không thể hùa theo.
Hỗn Loạn nhìn Lâm phong chủ thè lưỡi ra liếm, hơi sợ hỏi:
- Lâm phong chủ, ngươi định làm gì?
Hỗn Loạn cảm giác sao bên cạnh mình có nhiều kẻ biến thái quá, ngay cả Lâm phong chủ đang yên lành cũng biết thè lưỡi liếm, động tác liếm rất tà ác, làm lão thầm hoảng.
Lâm Phàm liếc xéo:
- Bị khô miệng, không liếm được sao?
Hắn nhìn chằm chằm lão nhân râu đen ở phía xa, nhìn là biết bổ quá cỡ, đã già mà tóc, râu còn đen mun.
Nếu liếm một miếng sẽ được bao nhiêu giá trị khổ tu?
Chỉ tưởng tượng đã làm tim hắn đập nhanh.
Giọng Đan Giới Chi Chủ hùng hồn như sấm vang vọng hư không:
- Sau này đan dược trên đời có linh đều từ chối Tinh Thần các.
Nghe câu này, Tinh Thần lão tổ không ngồi yên:
- Giỡn thôi mà, cần gì nghiêm túc vậy?
Tinh Thần lão tổ bồn chồn, Đan Giới Chi Chủ đã mở miệng, sau này đan dược trên đời có linh đều từ chối Tinh Thần các thì rắc rối to.
Các đệ tử muốn ăn đan dược phải hàng phục nó, dù hàng phục được rồi thì dược hiệu cũng sẽ giảm mạnh, không cần vì một câu nói mà biến thành như vậy.
Lão tổ Đan giới cười nói:
- Kích động quá làm gì, lão tổ này chỉ đùa thôi, cần chi xem là thật.
Vô Lượng lão tổ ra tiếng giảng hòa:
- Được rồi Tinh Thần lão tổ, Cửu Sắc lão tổ. Chuyện này bỏ qua, đừng làm mất vui.
- Hừ!
- Hừ!
Cửu Sắc lão tổ của Đan giới và Tinh Thần lão tổ liếc nhau, sau đó ngồi xuống.
Hư không bỗng bừng sáng, hơi thở lạnh băng ập đến.
Oong!
Binh khí trong tay các đệ tử rung rung, sau đó bay cái vèo lên cao, bắn về phía xa.
Có đệ tử kinh kêu:
- Binh khí của ta!
Đệ tử kia định bắt lấy binh khí nhưng bị lực lượng đánh bật về, tay trắng trở lại.
Mục Phong luôn nhìn Chu Đế Võ chằm chằm, trường kiếm trong tay rung rung, dù gã cố gắng ức chế vẫn cảm giác lực hút siêu khủng bố từ phía xa truyền đến.
Mục Phong xanh mặt, sắc mặt trướng đỏ mới miễn cưỡng trấn áp trường kiếm.
- Binh Giới Chi Chủ.
Mục Phong biết người đến là ai, trừ Binh Giới Chi Chủ ra còn ai có uy thế như vậy?
- Đạo Thanh Vô Lượng tông khách khí, lão phu đến, vạn binh cùng nghênh, làm long trọng quá.
Phía xa, một lão nhân người phát sáng, những tia sáng sắc bén, rực rỡ phản chiếu lên những binh khí, các binh khí kêu ù ù.
Vô Lượng lão tổ ngước đầu lên, chỉ một cái. Hư không kêu ù ù, sinh ra dao động cực kỳ khủng bố, vạn binh bị áp chế bay về với các đệ tử.
- Binh Chủ, cần gì làm vậy, các đệ tử khó khăn mới có có binh khí thích hợp với mình.
Leng keng!
Binh khí trở về tay từng đệ tử, bọn họ thầm sợ, trán chảy mồ hôi. Siêu khủng bố, nếu đánh nhau thật mà gặp tình huống vừa rồi thì họ không có đường đánh trả.
Lâm Phàm khó chịu nói:
- Hỗn Loạn, sao bản phong chủ cảm giác đám cường giả đến đây đều thích ra oai?
Hắn không thích người ta ra oai, vì là sự tổn thương đến người khác.
Lâm Phàm vốn nghĩ đám cường giả này là loại không màng danh lợi, nhưng nay xem ra hoàn toàn không phải như vậy, ai nấy đều giỏi ra oai.
Hỗn Loạn chỉ bóng người phía xa, hỏi:
- Lâm phong chủ thói quen sẽ thấy khá hơn, có thấy cô nương bên kia không?
Lâm Phàm nhìn theo:
- Cô nương?
Hắn thấy một nữ nhân ngồi bên chỗ Đan giới, áo trắng không nhiễm hạt bụi trần, đẹp tuyệt vời, mặt không biểu tình ngồi.
- Đúng rồi, là nàng, Thần Nữ của Đan giới, xếp hạng năm trên bảng Bách Hoa. Rất nhiều người theo đuổi nàng, vì nếu có thể cùng nàng bên nhau, tu luyện song tu thì tu vi sẽ lên trời, có nhiều diệu dụng thần kỳ. Nhưng mấy cái đó không quan trọng, quan trọng nhất là, Lâm phong chủ cho rằng nữ nhân kia ra giá cao bao nhiêu?
Mắt Hỗn Loạn lóe tia sáng, không mang chút tà ác nào, càng giống như làm cuộc giao dịch.
Lâm Phàm nói:
- Cần giá cả làm chi, một nữ nhân chứ có gì.
Hỗn Loạn lắc đầu nói:
- Lâm phong chủ không hiểu, đây là vô giá, dù là ta cũng không ra giá được, ít nhất hiện tại không ra nổi, dù đặt cược bằng mạng sống cũng không đủ.
Lâm Phàm cảm giác Hỗn Loạn Quân Chủ hơi không dễ chịu, đã mất sức sống xông pha ngày xưa:
- Chưa hỏi sao biết không được? Ngươi đi hỏi thử là xong.
Hỗn Loạn Quân Chủ bất đắc dĩ, nhìn qua đuôi mắt về phía Hoa Nương Nương trên đài cao:
- Cuộc đời ta đã bán rồi, chỉ có thể chờ kiếp sau lại ra giá.
Vô Lượng lão tổ mở miệng nói:
- Các vị, hôm nay mời tất cả đến không vì chuyện gì khác mà là có việc quan trọng. Người đến đều là đại tông môn, thế lực lớn truyền thừa đã lâu, chắc cũng hiểu sau khi vực ngoại giới dung hợp sẽ có chuyện gì xảy ra phải không. Hiện giờ Đạo Thanh Vô Lượng tông ta không che giấu, chấp nhận công bố bí mật ra. Sau khi vực ngoại giới dung hợp sẽ có thượng giới đến, nhưng bọn họ đến sẽ xảy ra chuyện gì? Cái đó thì không biết, trong các vị lão tổ nếu ai biết đoạn tiếp theo xin hãy nói ra. Sách cổ ghi chép chỉ có trong đại tông môn chúng ta, một số đại tông môn không đến đây, hiển nhiên đã biết bí mật quan trọng nhất. Nhưng với năng lực của chúng ta cố gắng lắp ráp các mảnh lại thì có thể . . .
Vô Lượng lão tổ chưa nói hết câu đã bị Tinh Thần lão tổ ngắt lời:
- Ngươi nói sai rồi, từ thượng cổ đến hiện giờ vực ngoại giới đã dung hợp bao nhiêu lần? Lão phu đã tra sách cổ, tổng cộng tám lần, nhưng mỗi lần dung hợp rồi xảy ra chuyện gì thì không có ghi chép tỉ mỉ. Theo ghi chép ít ỏi có thể biết vực ngoại giới chúng ta bị đối phương nghiền áp, không có cơ hội đánh trả. Nhưng lão phu nhớ một việc, lúc lão phu còn nhỏ tìm kiếm trong một quyển sách cổ, Khôi Lỗi lão tổ từng là cường giả đỉnh cao nhất của vực ngoại giới chúng ta, càng là người nghịch thiên, nhưng đã mất tích vào lần dung hợp thứ tám, ngươi nói xem Khôi Lỗi lão tổ đã đi đâu?
Vô Lượng lão tổ nhíu mày nói:
- Tinh Thần lão tổ, lão phu đang nói là chúng ta tập hợp manh mối lại với nhau, chứ không phải thảo luận hướng đi của Khôi Lỗi lão tổ, chuyện này liên quan gì đến việc lão phu nói?
Người xung quanh không lên tiếng, nhìn hai người giằng co, bọn họ cảm thấy tạm thời không nên mở miệng, chờ xem thế nào. Việc cãi cọ hãy giao cho người giỏi ăn nói.
Tinh Thần lão tổ nheo mắt nói:
- Không liên quan? Ha ha, Vô Lượng lão tổ, người ta không biết con người của ngươi, lẽ nào lão phu không biết? Ngươi đã nói vậy thì được thôi, lấy sách cổ Đạo Thanh Vô Lượng tông lưu giữ ra, chúng ta xem vật thực, không nghe nói miệng.
Tinh Thần lão tổ không tin Đạo Thanh Vô Lượng tông rảnh rỗi kêu họ lại đây chỉ vì tìm kiếm việc xảy ra sau khi vực ngoại giới dung hợp.
Đạo Thanh Vô Lượng tông sẽ tốt bụng vậy sao?
Vô Lượng lão tổ tức muốn điên, sau đó thở dài tiếc nuối nói:
- Rất đáng tiếc là sách cổ của tông ta bị lạc đã lâu, những cái này là manh mối truyền miệng nhiều đời.
Tinh Thần lão tổ không thèm nể mặt Vô Lượng lão tổ:
- Vớ vẩn, Vô Lượng lão tổ, ta không muốn nói nhưng ngươi nói chuyện như người ta đ-t, nghẹn một hồi đ-t một phát, ngươi nói xem các vị ở đây có ai tin không?
Các đệ tử của Đạo Thanh Vô Lượng tông tức giận mặt đỏ rực. Tinh Thần các rất đáng giận, dám nói lão tổ của họ như vậy.
Vô Lượng lão tổ tức xì khói, nhưng vẫn ráng nhịn:
- Lão thất phu Tinh Thần kia, ngươi đừng ăn đằng sóng nói đằng gió, vu hãm bậy bạ!
Đúng thế, lão che giấu sự thật, nhưng lão nắm giữ manh mối quan trọng nhất, không muốn chia sẻ với người, tất cả thuộc về Đạo Thanh Vô Lượng tông bọn họ.
Vô Lượng lão tổ đứng lên nói:
- Các vị, chắc tất cả hiểu biết con người của Vô Lượng này, còn lão thất phu Tinh Thần nói năng tầm bậy tầm bạ, các vị tin ai? Hoa Nương Nương, ngươi nói đi.
Hoa Nương Nương mỉm cười nói:
- Ta tin lời của Vô Lượng lão tổ, ta cũng tin lời Tinh Thần lão tổ nói.
Nói như chưa nói.
Vô Lượng lão tổ không còn lời nào để nói, đúng là phụ nữ, sao không có chút chủ kiến gì hết.
Đương nhiên Vô Lượng lão tổ sẽ không nói ra, nếu quan hệ với Hoa Nương Nương trở nên cứng ngắc thì không tốt.
Vô Lượng lão tổ không tin tà, nhìn sang Binh Chủ:
- Binh Chủ nói đi.
Binh Chủ cười nói:
- Ta không hiểu mấy chuyện lòng vòng, đầu óc của ta thẳng. Các ngươi nói, ta cũng không biết tin ai, có ai biết các ngươi nói là thật hay giả? Nhưng các ngươi có thể tiếp tục cung cấp thêm chút tin tức, có lẽ qua một lát ta sẽ phân biệt ra được.
Vô Lượng lão tổ nhìn Binh Chủ, chịu phục rồi.
Trong đám người chợt vang lên tiếng nói:
- Chủ đại tông môn mà vậy à, cần gì phiền phức, thề với trời là xong, kẻ nào nói dối bị trời giáng sét thành tro tàn, thế là xong.
Âm thanh vang vọng ngoài đại điện, mọi người đều im lặng.
Vô Lượng lão tổ muốn chứng minh sự trong sạch cũng khép miệng lại.
Hỗn Loạn Quân Chủ ngây người, vội kéo Lâm Phàm lại:
- Lâm phong chủ, đừng xen vào, những người này đều không dễ chọc.
Lâm Phàm phủi tay Hỗn Loạn Quân Chủ, không dễ chọc cái gì, hắn đã đột phá đến Thông Thiên cảnh, đang rất táo bạo.
Bất chấp tất cả, hắn đứng thẳng dậy nhìn bốn phía:
- Nhìn bản phong chủ chằm chằm làm chi? Bản phong chủ nói có gì sai sao?
Vô Lượng lão tổ nhìn Lâm Phàm đăm đăm, tên này làm trật nhịp của lão, ở đây sẽ không ai thề.
Hoa Nương Nương cười nói:
- Vô Lượng lão tổ, đây là bằng hữu của phu quân ta.
Mắt Hoa Nương Nương lóe tia sáng nhìn Lâm Phàm, không ngờ lá gan của bằng hữu của phu quân to như vậy, có thể nói ra mấy lời đó trước mặt nhiều cường giả.
Tinh Thần lão tổ cười nói:
- Ha ha ha! Lão thất phu Vô Lượng, ta cho rằng vị tiểu hữu này nói rất có lý.
Lão quay sang nhìn Lâm Phàm:
- Tiểu hữu, ngươi rất thông minh, lão phu bội phục người gan dạ.
Lâm Phàm giơ tay nói:
- Ngươi câm miệng lại, bản phong chủ còn chưa tìm ngươi.
Trong phút chốc hiện trường im phăng phắc.
Mọi ánh mắt tập trung vào Lâm Phàm.
Tiểu tử này đến từ đâu mà táo bạo vậy?
Hay hắn không sợ chết?
Tinh Thần lão tổ cũng ngây người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận