Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 792: Khả năng ta bị đánh chết rất cao

Tĩnh lặng.
Mọi người kinh sợ nhìn cảnh tượng trước mắt, muốn hé môi nhưng cổ họng như bị thứ gì chặn lại, không biết nên nói cái gì.
Có người cúi đầu, ngây ngẩn nửa ngày mới khó khăn phun ra mấy chữ:
- Chu Đế Võ thua.
- Hơn nữa thua hoàn toàn không có sức đánh trả.
Bọn họ không tin nổi. Chu Đế Võ là kỳ tài ngút trời, đè ép tất cả thiên kiêu trên đời không ngẩng cao đầu được, dù là Mục Phong hạng hai cũng không đánh lại gã, có thể nói là khủng bố.
Nhưng bây giờ, tồn tại làm bọn họ cảm thấy khủng bố đó bị người đè dưới đất đánh.
Không có trùng kích rung động hồn người, càng không có ánh sáng huyễn lệ chói mắt.
Lâm Phàm nhìn Tinh Thần lão tổ chằm chằm, không nể mặt hỏi thẳng:
- Này Tinh Thần lão tổ, sao không mở miệng nói gì đi? Ngươi nói một lời xem, hắn là đệ nhất bảng Thiên Kiêu thì bản phong chủ là cái gì? Đừng nói một trăm hạng đầu, trong năm trăm hạng đầu cũng không có danh hào của bản phong chủ! Hơn nữa bản phong chủ không bao giờ đặt điều, giờ có chứng cứ đây, hắn, hạng nhất bảng Thiên Kiêu bị bản phong chủ nghiền áp, còn lời nào để nói?
Lâm Phàm luôn canh cánh bảng Thiên Kiêu trong lòng, cường giả như hắn mà không được thứ hạng, ban đầu tưởng ghê gớm lắm, nhưng nay xem ra chỉ thường thôi.
Cửu Sắc lão tổ của Đan giới trả đũa, thuận cột leo lên:
- Lão phu đã nói mà, bảng Thiên Kiêu chắc chắn có vấn đề, nếu không thì tại sao Thần Nữ Đan giới chỉ xếp hạng sáu? Xem ra gian lận hộp tối hơi nghiêm trọng.
Cửu Sắc lão tổ tỏ vẻ nghi ngờ chí nguyện lớn mà Tinh Thần lão tổ lập ra.
Tinh Thần lão tổ giận dữ trừng Cửu Sắc lão tổ, lại nhìn Chu Đế Võ không rõ sống chết, lão vội lấy đan dược ra cho gã nuốt vào.
- Tiểu tử này, nhà ngươi đánh lén, hắn chưa lấy hết thực lực ra, coi thường ngươi nên mới vậy.
Đúng thế, Chu Đế Võ là hạng nhất bảng Thiên Kiêu, tất nhiên sẽ không yếu như vậy, dù không đánh lại Lâm Phàm cũng không đến nỗi xuôi tay cho đánh. Mới rồi gã coi thường Lâm Phàm, chưa lấy hết thực lực ra, khi phản ứng lại thì đã muộn.
Lâm Phàm tu luyện ngạnh công, khi mở công pháp hết mức thì lực lượng tăng vọt đến trình độ siêu khủng bố, huơ nắm đấm là núi sông vỡ nát, nếu không lấy thực lực thật sự ra thì khó đánh lại.
- Ài, chán chết, thua thì thua, có gì không thể thừa nhận? Đánh lén? Từ khi bản phong chủ tu luyện đến nay không biết hai chữ đánh lén có ý gì. Nhưng hôm nay có người nói bản phong chủ đánh lén, Tinh Thần lão tổ, những lời ngươi nói là nhục nhã bản phong chủ. Tuy thực lực của bản phong chủ không bằng ngươi nhưng không phải ai cũng có thể nhục nhã.
Lâm Phàm tiến lên một bước, vụt ngẩng đầu, ánh mắt sắc bén nhìn Tinh Thần lão tổ, ngoắc ngón tay:
- Nghe nói ngươi rất mạnh, nhưng bản phong chủ không tin, ngươi muốn chứng minh bản thân không?
Xôn xao!
Lời nói kinh người nổ tung trong lòng mọi người.
- Trời ơi, hắn nói cái gì? Dám khiêu khích Tinh Thần lão tổ, hắn bị điên rồi sao?
- Người này kiêu căng quá, tưởng trấn áp Chu Đế Võ là vô địch thiên hạ rồi.
- Thần tượng, đây mới là thần tượng!
Mọi người giật mình nhìn đăm đăm, bóng người đứng chính giữa đại điện ở trong mắt họ là sự kiện đáng chấn động nhất trong chuyến đi này.
Khóe môi Hỗn Loạn co giật, lão biết Lâm phong chủ rất lợi hại nhưng không ngờ hắn chủ động khiêu khích lão tổ của một đại giáo.
Hoa Nương Nương truyền âm:
- Phu quân, bằng hữu của ngươi . . .
Bằng hữu của phu quân nghiền áp thiên kiêu số một, làm bà ta rất giật mình, nhưng rồi diễn ra việc càng đáng hết hồn hơn.
Thực lực của Tinh Thần lão tổ siêu mạnh, không phải tầm thường như Chu Đế Võ có thể so sánh, lão búng tay một cái có thể giết gã.
Cửu Sắc lão tổ của Đan giới mở to mắt, cười phá lên, sau đó đi tới bên cạnh Thần Nữ:
- Ngươi thấy tiểu tử này thế nào? Lão tổ rất thích hắn, nếu ngươi muốn tìm phu tế thì người này tốt nhất, xem mấy cỏ dại làm gì.
Câu này làm đám thanh niên tài tuấn vây quanh Thần Nữ Đan giới biến sắc mặt, như đánh mất cái gì, sau đó cùng nhìn Thần Nữ.
Không thể đồng ý! Nếu đồng ý thì trái tim của họ vỡ nát mất.
Cửu Sắc lão tổ phẩy tay:
- Vật nhỏ các ngươi nhìn cái gì, sang bên chơi.
Đám nhóc này thực lực không ra gì mà muốn nhúng chàm Thần Nữ Đan giới, nằm mơ.
Khuôn mặt Thần Nữ Đan giới bình tĩnh nói:
- Lão tổ, hắn khiêu khích Tinh Thần lão tổ như vậy, rất khó sống tiếp.
Cửu Sắc lão tổ của Đan giới cười nói:
- Yên tâm, sao lão tổ để hắn chết được, chỉ cần không hợp với lão thất phu Tinh Thần là lão tổ đều cứu.
Cửu Sắc lão tổ của Đan giới giương mắt nhìn, lão muốn xem Tinh Thần lão tổ giải quyết chuyện này thế nào.
Bị một hậu bối khiêu khích như vậy, Tinh Thần lão tổ còn giữ nổi mặt già không?
Thật là sung sướng lòng người.
Lửa giận phun trào, Tinh Thần lão tổ đứng bật dậy, khí thế hùng hồn kinh người bộc phát ra:
- Cuồng vọng!
Lão vang dội xưa nay, có công thăm dò tạo hóa, chưa từng có ai dám láo xược như vậy.
Lâm Phàm bật cười:
- Cuồng vọng?
Một chân đạp xuống, lực lượng chấn động làm đất nứt, đá vụn bay lên quấn quanh người hắn.
- Không phải bản phong chủ cuồng vọng mà vì một lẽ công bằng. Ngươi đã làm ra đệ nhất bảng Thiên Kiêu thì phải công bằng công chính. Hôm nay bản phong chủ trấn áp thiên kiêu đệ nhất nhưng vẫn không thể lên bảng, bản phong chủ không cầu gì khác, chỉ cầu một lẽ công bằng, hoặc là xin lỗi bản phong chủ.
Lý do này rất hoàn mỹ, đứng ở điểm cao đạo đức vả mặt Tinh Thần lão tổ.
Ngoài mặt là bắt đối phương nói lời xin lỗi, trong bụng thì hy vọng đối phương đánh chết mình, hoặc bị hắn đánh chết.
Không có lựa chọn thứ ba.
Nhưng xác suất hắn bị đánh chết càng lớn.
Các đệ tử xung quanh nghe mấy câu này thì ngây người.
- Cái gì? Tên này khiêu khích Tinh Thần lão tổ chỉ vì một lẽ công bằng? Cái . . . này . . .
- Hưm, ta bỗng hơi thông cảm người này. Bảng Thiên Kiêu do Tinh Thần lão tổ lập chí nguyện lớn sáng tạo ra, các thiên kiêu trong vực ngoại giới liều mạng tu luyện vì tiến bộ thêm. Rõ ràng tu vi của người ta rất mạnh nhưng không được vào một trăm hạng đầu, thậm chí không có trong tốp năm trăm, ngươi nói xem người ta không tức giận được sao?
- Các ngươi nói thử coi có khi nào đúng là Tinh Thần lão tổ lén gian lận không?
- Khó nói, nhưng rất có thể. Hạng nhất là đệ tử của Tinh Thần các, các ngươi nói xem vực ngoại giới rộng lớn như vậy, lẽ nào không có cường giả khác? Cố tình hạng nhất là Tinh Thần các bọn họ.
Mọi người khe khẽ thì thầm, đâm ra nghi ngờ xếp hạng của bảng Thiên Kiêu.
Âm thanh này như ruồi muỗi vù vù chui vào tai Tinh Thần lão tổ, lão tổ một đại giáo làm sao nhịn được?
Tinh Thần lão tổ gầm lên, âm thanh như sấm nổ:
- Câm mồm hết cho lão phu!
Nơi ánh mắt đảo ra, uy thế cường đại nghiền áp, vô số đệ tử cúi đầu không dám nói lời nào.
Nhưng bọn họ không phục, có thể dùng võ lực hàng phục thân thể của họ nhưng không thể hàng phục trái tim họ, bọn họ cho rằng đây là biểu hiện chột dạ của Tinh Thần lão tổ.
Cửu Sắc lão tổ của Đan giới rống to:
- Lão thất phu Tinh Thần, ngươi dám ra tay? Bị người vạch trần, thẹn quá thành giận, uổng cho ngươi là lão tổ một phương, mất mặt.
Hoa Nương Nương nhẹ gật đầu nói:
- Đúng là kỳ cục.
Binh Chủ cười nói:
- Tuy ta là Binh Chủ, mọi việc đều có thể dùng vũ lực giải quyết, nhưng dù gì vẫn phải có chữ lý. Bởi vậy, Tinh Thần lão tổ, ngươi phải cho người ta một lý do. Thanh niên này tuổi còn trẻ mà tu vi không yếu, hơn nữa trấn áp Chu Đế Võ, theo ta thấy người ta có thực lực xếp hạng nhất, nhưng đến chỗ của ngươi thì đừng nói một trăm hạng, thậm chí không có trong năm trăm hạng, phải nói là bảng Thiên Kiêu của ngươi có vấn đề rất lớn.
Lâm Phàm ôm quyền cười nói:
- Binh Chủ là người thấu suốt.
Tinh Thần lão tổ tức đến bể phổi:
- Binh Chủ, ngươi . . .
Cái đám đáng ghét bắt được cơ hội là bắt đầu các loại vu hãm.
Binh Chủ cười nói:
- Tinh Thần lão tổ đừng để bụng, bản Binh Chủ chỉ thực sự cầu thị.
Binh Chủ nhìn sang Lâm Phàm:
- Lâm phong chủ, người trẻ tuổi giống như ngươi rất hiếm thấy, có cơ hội hãy đến Binh giới, lão phu giới thiệu Thần Nữ Binh giới cho ngươi quen.
Lâm Phàm nghe vậy cười lúng túng, quen cái khỉ mốc. Nữ nhân trong Binh giới tức là binh nữ, hắn sợ hôm nào mới vào ‘hang’, vì quá kích động bị cắt thành mấy miếng, cảnh tượng đó chỉ tưởng tượng thôi đã thấy rùng rợn.
Ánh mắt Tinh Thần lão tổ nhìn Lâm Phàm trở nên là lạ, lão hít sâu, nói:
- Tốt, vậy thì lão phu nói rõ một câu với ngươi, bảng Thiên Kiêu tuyệt đối không sai, còn về tại sao ngươi không vào bảng Thiên Kiêu thì không cần giải thích, tất nhiên vì thực lực của ngươi không đủ. Đừng tưởng mới rồi ngươi trấn áp Chu Đế Võ là chứng minh ngươi mạnh hơn hắn, thật ra là hắn quá sơ xuất. Ngươi tu luyện ngạnh công, trong thời gian ngắn bộc phát ra lực lượng khủng bố khiến Chu Đế Võ bị bất ngờ.
Tinh Thần lão tổ nói ra lời này, bản thân lão cũng không tin, nhưng chẳng sao, chỉ cần người ta tin là được.
Lão tuyệt đối sẽ không thừa nhận Chu Đế Võ yếu hơn đối phương.
Bảng Thiên Kiêu càng không sai.
Các đệ tử xì xầm nhỏ to.
- Các ngươi nghĩ Tinh Thần lão tổ nói có đúng không?
- Khó nói, nhưng ta cảm giác có lẽ đúng. Chắc Chu Đế Võ thật sự không phản ứng lại, dù sao thế công vừa rồi quá mạnh mẽ, dù là ai cũng khó phản ứng lại.
- Nếu là vậy thì cũng hợp lý, nhưng kỳ lạ, dù Chu Đế Võ không phản ứng lại nhưng vì sao hắn không vào năm trăm hạng được?
- Có lý.
Các đệ tử nghiêng theo chiều gió, căn cứ tình huống hiện trường xác định người nào nói đúng, người nào nói sai.
Lâm Phàm không kiên nhẫn, hắn tới tìm đánh, sao lòng vòng rắc rối quá.
- Được rồi, đừng nói nhảm, Tinh Thần lão tổ, xuống dưới đánh một trận.
Tinh Thần lão tổ miễn cưỡng cứu lại một ván, âm thầm đắc ý, nhưng nghe Lâm Phàm nói mấy lời này thì sắc mặt của lão cực kỳ đáng sợ.
Vô Lượng lão tổ không nhịn được nữa:
- Làm gì hả? Các ngươi tính làm gì!?
Xem tình huống xung quanh, kiến trúc tông môn bị phá hoại thành cái gì rồi?
Nếu tiểu tử này đánh một trận với Tinh Thần lão tổ thì càng ra sao?
Vô Lượng lão tổ rộng rãi mời cường giả đến đây, còn chưa giải quyết xong việc đã bị đám phản động kéo chệch đường, ngẫm nghĩ thôi đã thấy giận rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận