Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 794: Lâm phong chủ, chúng ta đi, Đan giới hoan nghênh ngươi

Tinh Thần lão tổ nghẹn lời, á khẩu:
- A?
Sự việc nằm ngoài dự đoán của lão.
Bảng Thiên Kiêu bị lỗi sao?
Không thể nào.
Tinh Thần lão tổ không tin bảng Thiên Kiêu bị trục trặc.
Nhưng nếu không có lỗi gì thì giải thích thế nào về người này?
Chu Đế Võ thất bại có lẽ còn lấy cớ được, nhưng Mục Phong của Đạo Thanh Vô Lượng tông cũng thua, chẳng lẽ bảo là do lơ là?
Tinh Thần lão tổ giương mắt nhìn, thấy mặt Vô Lượng lão tổ âm trầm như sắp giết người. Tinh Thần lão tổ thấy thoải mái hơn, ít ra không phải Tinh Thần các của lão bi thảm nhất, còn có lão thất phu Vô Lượng chết chung.
Lâm Phàm cau mày ép hỏi:
- Này, ta nói nhé Tinh Thần lão tổ, làm người không thể không mặt không da, ngươi trả lời một tiếng xem có phải bảng Thiên Kiêu có vấn đề không? Bộ khó trả lời lắm sao?
Lâm Phàm không quan tâm sẽ làm Tinh Thần lão tổ khó chịu, khó ở thì kệ lão, nếu thấy khó ở thì nhào vô đánh, hắn cầu còn không được.
Tinh Thần lão tổ nhìn Lâm Phàm chằm chằm, kêu lão nói là bảng Thiên Kiêu có vấn đề? Không thể nào.
Tinh Thần lão tổ truyền âm:
- Lâm phong chủ, mọi người đều là người có địa vị, có chuyện gì có thể bàn bạc lại. Chuyện bảng Thiên Kiêu xem như sai sót của bản lão tổ, hay là chờ xong chuyện chúng ta lén nói chuyện được chứ?
Cửu Sắc lão tổ của Đan giới mở miệng nói:
- He he, chắc lão thất phu Tinh Thần đang truyền âm với tiểu tử này.
Cửu Sắc lão tổ của Đan giới không hề kiêng dè, nói ra trước công chúng.
Xoẹt!
Tinh Thần lão tổ nhìn Cửu Sắc lão tổ chằm chằm, trong lòng tức điên. Lão già này thật biết bỏ đá xuống giếng, Tinh Thần lão tổ ước gì có ngôi sao giáng xuống đập chết Cửu Sắc lão tổ của Đan giới cho rồi.
Đương nhiên Tinh Thần lão tổ chỉ tưởng tượng vậy thôi.
Tiếp theo diễn ra việc khiến Tinh Thần lão tổ tức xì khói.
Lâm Phàm không nể tình nói:
- Tinh Thần lão tổ nói gì thế? Có chuyện hãy nói thẳng, đừng làm trò vặt truyền âm. Làm lão tổ đại giáo thì phải có khí thế của đại giáo, nếu ngươi không chịu nhận sai thì được thôi, chúng ta đánh một trận.
Tinh Thần lão tổ tức ói máu, năm lần bảy lượt, tiểu tử này đã mấy lần đề nghị đánh nhau.
Tưởng lão không dám đánh thật sao?
Tinh Thần lão tổ tức giận, nói chuyện gay gắt:
- Tiểu tử, lão tổ không muốn khi dễ ngươi, nhưng ngươi không thể được một tấc lại muốn tiến một thước. Lão tổ lập bảng Thiên Kiêu, ngươi không thể lên bảng liên quan gì với lão phu?
Cửu Sắc lão tổ của Đan giới xua tay:
- Không thể nói như vậy, đây không phải vấn đề có khi dễ hay không. Tinh Thần lão tổ nhà ngươi lập bảng Thiên Kiêu vốn là để thiên kiêu vực ngoại giới lên bảng, hiện giờ Lâm phong chủ người ta tuổi còn trẻ, tu vi cường đại nhưng không lên bảng, ngươi nói xem việc này không có vấn đề gì sao? Các vị có mặt ở đây đều là lão tổ đại giáo, có mặt nhiều đệ tử, bọn họ đều có trên bảng Thiên Kiêu. Bây giờ ra tình huống như vậy, ai biết ngươi có nhận lợi lộc gì của người, lén lút làm hộp tối không.
Tinh Thần lão tổ quát tháo, tức giận người run run:
- Cửu Sắc, ngươi đừng ngậm máu phun người! Tinh Thần lão tổ này đầu đội trời chân đạp đất, chưa đến nông nỗi lén lút làm hộ tối!
Cửu Sắc lão tổ táo bạo cãi lại:
- Lão thất phu, ngươi nói ta ngậm máu phun người? Sự việc bày trước mắt, ngươi còn cố cãi chày cãi cối tới khi nào? Lão phu nói cho ngươi biết, nếu ngươi không cho Lâm phong chủ một lời giải thích thì lão phu sẽ truyền khắp vực ngoại giới, ngươi tin không?
Miễn có thể làm Tinh Thần lão tổ á khẩu thì Cửu Sắc lão tổ rất hăng hái làm, quyết khiến Tinh Thần lão tổ mất mặt xấu hổ.
Tinh Thần lão tổ bất mãn nói:
- Hừ! Ngươi nghĩ có người tin sao?
Tinh Thần lão tổ không biết mình làm gì chọc lão thất phu Cửu Sắc, trước kia chưa gặp mặt, sau khi vực ngoại giới dung hợp mới có chút tiếp xúc, không ngờ Cửu Sắc lão tổ như chó điên cắn chết không nhã.
Lúc nãy mắng lão có vài câu thôi mà, có cần thù dai vậy không?
Lâm Phàm bình tĩnh nói:
- Đa tạ Cửu Sắc lão tổ trượng nghĩa lên tiếng, nhưng việc này thì không cần, bản phong chủ là soạn giả cấp tông sư của Tri Tri Điểu, ngày mai trên Tri Tri Điểu sẽ có nội dung lão tổ Tinh Thần các, bảng Thiên Kiêu không thật.
Nếu không có Cửu Sắc lão tổ nhắc nhở mấy câu thì hắn quên mất mình là soạn giả cấp tông sư của Tri Tri Điểu.
Tinh Thần lão tổ ngây người nhìn Lâm Phàm thật lâu:
- Cái gì?
Cửu Sắc lão tổ cũng ngẩn ngơ, vội bước tới trước mặt Lâm Phàm:
- Lâm phong chủ, ngươi là soạn giả trên Tri Tri Điểu?
Giờ phút này, đừng nói hai người ngạc nhiên, người xung quanh cũng bất ngờ hóa đá.
- Sao vậy? Chuyện thường thôi mà.
Lâm Phàm suy tư, không hiểu những người này làm sao vậy. Soạn giả tông sư của Tri Tri Điểu thôi mà, có cần khoa trương vậy không?
Tinh Thần lão tổ rất nghi ngờ, không tin:
- Thật hay giả?
Lão muốn làm soạn giả của Tri Tri Điểu thật lâu, nhưng nhiều lần bị từ chối bản thảo.
Theo như lời bên Tri Tri Điểu thì viết cái quái gì, cho quỷ xem hả.
Khi ấy Tinh Thần lão tổ tức xì khói, cãi cọ với Tri Tri Điểu, còn bày ra địa vị của mình, bắt Tri Tri Điểu phải nói năng cho đàng hoàng.
Không ngờ bị Tri Tri Điểu lơ đẹp, còn đăng bài về lão, bôi xấu danh tiếng của lão.
Tu luyện đến tình trạng như Tinh Thần lão tổ thì thực lực không phải mục tiêu duy nhất, danh tiếng mới là quan trọng.
Đặc biệt vực ngoại giới dung hợp, bao la vô ngần, nếu tuyền bá uy danh ra ngoài, lưu truyền đến tất cả vực ngoại giới thì sau này qua trăm ngàn năm, vạn năm vẫn có người nhớ kỹ lão.
Lâm Phàm lấy tờ giấy vàng rực ra:
- Ha ha, còn hỏi thật hay giả? Không lẽ bản phong chủ dùng cái này đùa với các ngươi? Mở to hai mắt ra xem đây là cái gì?
Tờ giấy phát ra tiếng nói, là giọng của người xét duyệt Tri Tri Điểu:
- Tông sư, ngươi lại mấy ngày không đăng bài mới, khi nào đổi mới vậy? Con dân các nơi trong vực ngoại giới đều đang chờ đợi.
Lâm Phàm cáu:
- Gấp cái gì, bản phong chủ đang đánh nhau với người ta đây.
Tri Tri Điểu thật khiến người tuyệt vọng, suốt ngày chỉ biết thúc giục, nhưng không cho lợi lộc gì.
Trao đổi gì đó đắt cắt cổ, thứ bình thường thì không giúp ích gì cho hắn, thứ có ích thì đắt đỏ.
- Cái gì? An toàn nhân thân của tông sư bị uy hiếp? Xin yên tâm, Tri Tri Điểu tuyệt đối không để tông sự bị nguy hiểm gì! Xin cho biết địa điểm, sẽ phái người đến cứu ngay!
Lâm Phàm dứt khoát bỏ tờ giấy vàng rực rỡ vào trữ vật giới chỉ, giương mắt nhìn Tinh Thần lão tổ:
- Nghe rõ chưa? Chuyện này có gì phải lừa dối?
Biểu tình trên mặt Tinh Thần lão tổ bỗng thay đổi, cười đặc biệt tiện:
- Lâm phong chủ hiểu lầm, bảng Thiên Kiêu đúng là lỗi của ta, có chút sai lầm. Với tu vi của Lâm phong chủ nên là thiên kiêu đệ nhất, đây là sự thật không thể nghi ngờ.
Lâm Phàm sửng sốt:
- A?
Hắn đang định tiếp tục mắng chửi nhưng phát hiện thái độ của Tinh Thần lão tổ thay đổi một trăm tám mươi độ, phanh xe hơi bị nhanh, làm hắn không kịp phản ứng lại.
Cửu Sắc lão tổ lộ vẻ ghét bỏ:
- Ôi chao, lão thất phu nhà ngươi thay đổi nhanh dữ, xì xì.
Sau đó lão nhìn về phía Lâm Phàm:
- Lâm phong chủ, người này rất vô sỉ, không thể chơi với hắn. Không biết Lâm phong chủ có rảnh không? Hay ghé Đan giới chơi?
Lâm Phàm nhướng mày nói:
- Đan giới à . . .
Nơi đó hơi thú vị, hắn cũng muốn đi.
Cửu Sắc lão tổ gật đầu nói:
- Đúng rồi, Đan giới.
Lão kéo ống quần Lâm Phàm, lặng lẽ chỉ về phía bóng dáng xinh đẹp gần đó:
- Lâm phong chủ, nhìn xem, đó là nữ đệ tử đẹp nhất của Đan giới ta.
Chóp mũi Lâm Phàm hít hà, có mùi hương xông vào mũi, mùi của lão tổ Đan giới rất nồng.
Hắn giỏi về liếm đan dược, nhưng gia cũng có lằn ranh giới hạn, không thể liếm bậy.
Lâm Phàm cười nói:
- Được, nếu Cửu Sắc lão tổ đã mời mà từ chối thì bất kính.
Khuôn mặt Cửu Sắc lão tổ nghiêm túc, nghiêm nghị nói:
- Đi, chúng ta đi ngay bây giờ. Chỗ này không có gì vui, toàn là kẻ tục, làm sai chuyện không dám thừa nhận. Không giống Đan giới ta, nghiêm ngặt theo công lý, tuy với Lâm phong chủ chỉ là bèo nước gặp nhau, nhưng ta nhìn ra Tinh Thần lão tổ lập bảng Thiên Kiêu có sai sót, nên tuyệt đối đứng về phía Lâm phong chủ.
Tinh Thần lão tổ lạnh lùng nói:
- Cửu Sắc lão tổ, đồ tồi tệ.
Lão ôm quyền nói:
- Lâm phong chủ nên biết câu không có chuyện gì mà hiến ân cần, hoặc là trộm hoặc là cướp.
Vô Lượng lão tổ ho khan:
- Khụ khụ!
Lão đã tuyệt vọng, mục đích lần này khi không bị phá hủy, lão cũng không hiểu tại sao.
Nếu tính sổ thì trách Hoa Nương Nương, nếu không mời bà ta thì tiểu tử này không xuất hiện, không có tiểu tử này thì không có nhiều chuyện rách việc như vậy.
- Hừ! Lão thất phu nhà ngươi giỏi tài vu hãm người khác, nhưng Lâm phong chủ hiểu rõ đại nghĩa, chẳng lẽ không nhìn ra người nào thật người nào giả?
Cửu Sắc lão tổ nói:
- Lâm phong chủ, chúng ta đi, đừng ở chỗ này nữa, nơi ô uế làm ô nhiễm bản thân.
Vô Lượng lão tổ không ngồi yên:
- Cửu Sắc lão tổ, đừng quá đáng, nói chỗ nào là nơi ô uế hả? Đạo Thanh Vô Lượng tông không chọc ngươi.
Cửu Sắc lão tổ ám chỉ Tinh Thần lão tổ mặt trắng bệch ở phía xa:
- Vô Lượng lão tổ, đừng để bụng, lão phu lỡ lời, chỉ đang ám chỉ ai đó thôi.
Nói là ai đó nhưng đã thẳng thừng không khác gì nói tên ra.
Vô Lượng lão tổ thầm lắc đầu:
- Nói rõ ràng chút, gây hiểu lầm thì không hay.
Vô Lượng lão tổ nhìn những kiến trúc đã thành phế tích, tim đau nhói, lão chọc gì ai? Chẳng gây với ai cả, hơn nữa làm chủ sự, không lấy được lợi gì ngược lại tông môn bị hao tổn, ít ra nên cho lão vớt vát chút lợi chứ.
Cửu Sắc lão tổ nói:
- Chúng ta đi thôi Lâm phong chủ, Đan giới hoan nghênh ngươi.
Lâm Phàm rất vui lòng:
- Tốt, vậy thì đi xem.
Dù sao nơi này không có chuyện của hắn, nếu Tinh Thần lão tổ cứng rắn đấu thì hắn còn chút hứng, nào ngờ báo ra mình là soạn giả tông sư của Tri Tri Điểu thì lão thay đổi thái độ ngay, làm hắn không xuống tay được.
Hỗn Loạn nhìn Lâm Phàm, muốn nói gì nhưng không biết mở lời thế nào.
Lâm Phàm tự động đến trước mặt Hỗn Loạn:
- Hỗn Loạn, nếu ngươi tìm được vị trí của Thánh Đường tông thì nhớ báo cho ta biết.
Hỗn Loạn Quân Chủ đáp:
- Ừm!
Dù tìm được tông môn cũng vô dụng, bây giờ lão thân bất do kỷ, đã thuộc về người khác.
Sau khi Lâm Phàm và Đan Giới Chi Chủ rời đi, mọi người ở đây ngó nhau, sau đó các lão tổ đại giáo ôm quyền chào.
- Vô Lượng lão tổ, chúng ta xin cáo từ.
Không đợi Vô Lượng lão tổ nói gì cả đám đã bỏ đi.
Vô Lượng lão tổ khóc ròng:
- Các ngươi . . .
Chuyện quái quỷ gì đây? Sao đi hết vậy? Còn chưa giao lưu xong mà.
Mục Phong đứng đó, cảm nhận ánh mắt khiến người tinh thần hoảng hốt của lão tổ, gã xấu hổ cúi đầu.
Mất mặt.
Có lẽ đây là kết cục khi không nghe người già, chịu thiệt ngay trước mắt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận