Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 796: Vì lưu truyền thiên cổ, liều

Cửu Sắc lão tổ rất nhiệt tình, tán gẫu các loại việc nhà, còn kể chuyện trong Đan giới.
Cửu Sắc lão tổ biểu hiện rất có hứng thú với sự phát triển tương lai của vực ngoại giới dung hợp, nhưng chỉ nhắc thoáng qua trong cuộc trò chuyện.
Biểu tình của Cửu Sắc lão tổ nghiêm túc, mắt phát sáng nhìn Lâm Phàm:
- Lâm phong chủ, lão phu có một yêu cầu quá đáng, hy vọng Lâm phong chủ giúp cho.
Quả nhiên đến rồi.
Nếu là trước kia, Lâm Phàm sẽ nói đã là yêu cầu quá đáng thì đừng nói, nhưng bây giờ hắn rất cần đối phương yêu cầu quá đáng, muốn gì cứ nói thoải mái.
Yêu cầu càng cao càng tốt, hắn thích giao lưu với lão tổ đại giáo.
Lâm Phàm rộng rãi nói:
- Mời lão tổ nói, đừng nói có yêu cầu quá đáng gì, miễn bản phong chủ làm được thì sẽ làm.
Hắn chộp nắm đan dược trên bàn nuốt ừng ực, tuy không tăng lên giá trị khổ tu nhưng mùi vị không tệ, thơm ngọt, giòn, rất ngon.
Cửu Sắc lão tổ mừng rỡ, nhưng rất nhanh giấu đi nụ cười, buồn rầu thở ra.
- Lâm phong chủ thấy Đan giới hiện giờ thế nào?
Gợi lên đề tài, nếu là người bình thường sẽ không theo kịp tiết tấu, nhưng Lâm Phàm thì thích trò chuyện với người đầu óc không thẳng một đường, dù đang tám hôm nay ăn cái gì, giây sau đổi thành chúng ta đi du lịch ở đâu cũng là chuyện rất bình thường.
Lâm Phàm khen ngợi, nhưng cũng nói thật:
- Rất tốt, ta từng đi Long giới, hoàn cảnh nơi đó hoàn toàn không thể so sánh vớ Đan giới. Hơn nữa các nơi ở đây rất hài hòa, như cảnh tiên cõi trần.
Nơi này vốn tốt, hắn không tâng bốc, hoàn cảnh ở Đan giới đẹp nhất trong những thế lực lớn mà hắn từng thấy.
Cửu Sắc lão tổ thật tự nhiên đặt tay lên mu bàn tay của Lâm Phàm:
- Ài.
Lâm Phàm giật nảy mình, làm gì vậy? Hắn không xem hiểu hành vi này, đừng nói là lão già này tính làm chuyện gì mập mờ với mình nhé.
Nếu đúng vậy là hắn sẽ lật bàn trở mặt.
Dù lão có ý nghĩ xấu xa gì thì hắn cũng không e sợ, hắn nâng tay lên đặt trên tay Cửu Sắc lão tổ, còn bóp bóp, quyết chiếm ưu thế.
Lâm Phàm cười nói:
- Lão tổ, có chuyện gì xin cứ nói, đừng che giấu, bản phong chủ không thích như vậy.
Cửu Sắc lão tổ thầm rùng mình, tay của tiểu tử này làm sao vậy, bóp tay của lão làm chi? Nhưng mấy thứ này không quan trọng.
- Lâm phong chủ, không dám giấu diếm, mọi thứ tốt đẹp trong Đan giới hiện giờ đều xây trên huyết lệ quá khứ. Hơn một ngàn bốn trăm năm trước, Đan giới náo động gió tanh mưa máu, lúc ấy ta còn là thiếu niên, sinh ra trong gia đình bình phàm, một đường đi tới, bình ổn xao động Đan giới, xây dựng cảnh hài hòa hiện giờ. Cuộc đời lão tổ này đi ra từ mưa máu, Lâm phong chủ nói xem đời của ta có thuộc loại truyền kỳ không?
Lâm Phàm nghe vậy thầm suy tư, không rõ lão tổ nói những lời này là có ý gì.
Truyền kỳ hay không thì liên quan quái gì đến hắn?
Nói mấy chuyện này với hắn làm chi?
Nhưng phải nể mặt nhau, vì không khiến cụt hứng, hắn phải tiếp lời.
Lâm Phàm đáp:
- Truyền kỳ, cuộc đời của lão tổ đúng là rất truyền kỳ.
Cửu Sắc lão tổ vui mừng gật đầu:
- Ta cũng nghĩ vậy, cũng cảm giác cuộc đời của mình rất là truyền kỳ. Nhưng Lâm phong chủ nói xem, cuộc đời truyền kỳ của ta không nói đến dương danh vạn cổ thì cũng muốn lưu truyền vực ngoại giới, sinh ra bình phàm đến hiện giờ không bình phàm, trải qua rất là dốc lòng, nên muốn nhờ Lâm phong chủ đăng ta trên Tri Tri Điểu, soạn viết ra cuộc đời của ta, không biết có thể làm được không?
Cửu Sắc lão tổ nói xong vẻ mặt mong đợi nhìn Lâm Phàm, đôi mắt đục lấp lóe tia sáng nóng cháy.
Người của Đan giới đều là tiên thiên đan linh, tuy là thể tiên thiên nhưng không phải trường sinh bất tử. Người của Đan giới không tu luyện thì chỉ sống lâu nhất mấy trăm năm, khi dược hiệu héo tàn là lúc chết đi.
Chỉ có tu luyện ngưng tụ đan linh của mình mới sống lâu hơn, nhưng cũng có thời hạn.
Cửu Sắc lão tổ hy vọng truyền bá trải nghiệm cuộc đời của mình đến tất cả vực ngoại giới, dù qua ngàn năm, vạn năm vẫn được người ghi nhớ.
Lâm Phàm trợn to mắt nói:
- Cái này . . .
Không ngờ Cửu Sắc lão tổ có ý nghĩ này, giống xuất bản tự truyện đây mà, còn là loại cao cấp.
Lâm Phàm đã hiểu tại sao đối phương biết hắn là soạn giả tông sư của Tri Tri Điểu thì càng nhiệt tình hơn, thì ra đã sớm nghĩ ra cái tròng.
Cửu Sắc lão tổ thấy Lâm Phàm lộ vẻ mặt khó xử, sốt ruột hỏi:
- Lâm phong chủ, phải chăng có vấn đề gì? Nếu có xin cứ nói, ta sẽ dốc hết sức làm được.
Lâm Phàm lặng im giây lát, ra vẻ khó xử nói:
- Không phải, lão tổ nói lời nhờ vả này không phải không thể làm được, nhưng độ khó khăn khá lớn.
Có hy vọng.
Cửu Sắc lão tổ lên tinh thần:
- Lâm phong chủ, có khó khăn gì cứ nói, đừng ngại. Vì có thể khuếch tán tinh thần này ra ngoài, dù lên núi đao, xuống biển lửa thì lão tổ này sẽ không cau mày chút nào.
Lâm Phàm chỉ vào đầu, khó xử nói:
- Chỗ này khó khăn.
- ???
Cửu Sắc lão tổ tạm thời không hiểu ý, nghi hoặc hỏi:
- Lâm phong chủ muốn nói cái gì?
Lâm Phàm bất đắc dĩ, nói thẳng vậy mà vẫn không rõ.
- Phí não.
Hết cách, đành nói thẳng ra hơn.
Cửu Sắc lão tổ không phải đồ đần, nghe câu đó liền hiểu ý, lão đứng dậy, dõng dạc nói:
- Lâm phong chủ cứ yên tâm, Đan giới thứ gì cũng thiếu chứ không thiếu đan dược. Bây giờ ta lệnh cho người đưa đan dược tới, xem Lâm phong chủ cần loại nào.
Lão tổ cảm thấy vị Lâm phong chủ này đúng là người có văn hóa, đòi lợi lộc mà nói uyển chuyển như thế, lão càng thấy an tâm hơn.
Lâm Phàm không nói nữa, hắn muốn kết quả này.
Lạc Vân Thần nữ ngồi một bên, đã trợn mắt há hốc mồm. Nàng không ngờ lão tổ có suy nghĩ này.
Những gì lão tổ trải qua đúng là truyền kỳ, bình định náo động, mang đến hòa bình cho Đan giới. Nếu công bố điều lão tổ trải qua ra khắp vực ngoại giới thì có lẽ là tuyển chọn không tệ.
Không lâu sau, nhiều đan dược được người đưa đến.
Tộc nhân đưa đan dược rất thắc mắc, không biết lão tổ định làm gì. Hơn nữa người ngoài tộc này là ai? Có chỗ nào ghê gớm mà khiến lão tổ xem trọng như vậy?
Lâm Phàm tràn ngập thân thiết nhìn Cửu Sắc lão tổ:
- Sảng khoái!
Đây là lão tổ đại giáo hiểu lý lẽ nhất mà hắn từng gặp.
Cửu Sắc lão tổ tự tin nói:
- Lâm phong chủ thấy cần loại nào trong số những đan dược này?
Nếu nơi này không có đan dược mà đối phương muốn thì lão bảo đảm trên đời không ai thỏa mãn được đối phương.
- Ài, bản phong chủ cũng rất kính nể sự tích của lão tổ, nếu vậy thì bản phong chủ thử một lần xem sao. Nếu gặp hữu dụng, dù có phải liều mạng cũng sẽ soạn bài cho lão tổ.
Lâm Phàm cầm đan dược lên, nuốt xuống trong ánh mắt mong đợi của Cửu Sắc lão tổ.
Vô dụng.
Vô dụng.
Vẫn vô dụng.
Những đan dược này có dược hiệu rất mạnh, nhưng vào người Lâm Phàm thì như giọt nước chìm trong biển, không gợi lên chút sóng gió nào.
Cửu Sắc lão tổ bần thần, đừng nói là vô ích.
Lòng bàn tay lão rịn mồ hôi, vô cùng hy vọng sẽ thành công.
Soạn giả của Tri Tri Điểu, lão làm lão tổ cũng từng thử việc, nhưng người ta không nhận. Theo như Cửu Sắc lão tổ biết thì nguyên vực ngoại giới cực kỳ ít ỏi người có thể trở thành soạn giả trên Tri Tri Điểu.
Cơ bản đều là người của Tri Tri Điểu biên soạn.
Đan dược ít dần, Cửu Sắc lão tổ căng thẳng hơn, đừng nói là không thành công, nếu thật sự như vậy thì bi kịch.
Cửu Sắc lão tổ không cam lòng:
- Không được, tuyệt đối không thể như vậy, nhất định phải thành công, sao có thể bỏ cuộc!
Cửu Sắc lão tổ lấy đan dược ra khỏi trữ vật giới chỉ của mình đổ vào đống đan dược.
Lạc Vân ngẩn ngơ. Tên này là loại người gì? Ăn nhiều đan dược như vậy mà không cảm giác đan dược trong người tràn đầy, cần từ từ luyện hóa sao?
Cửu Sắc lão tổ luôn hồi hộp đan dược có thể thành công hay không, lão không để ý mấy chuyện khác.
Đột nhiên!
Khi Lâm Phàm nuốt một viên đan dược thì biểu tình dần thay đổi.
[Giá trị khổ tu tăng 300000000.]
Cửu Sắc lão tổ thấy Lâm phong chủ nở nụ cười thì mừng rỡ:
- Sao rồi Lâm phong chủ?
Xem ra thành công.
Lâm Phàm ho nhẹ, gật đầu nói:
- Ừm, viên đan dược vừa rồi sau khi ăn vào thì tinh khí thần rất thoải mái, đầu óc trống trải hẳn ra, rất hữu dụng. Đan dược mà bản phong chủ mới nuốt là đan dược gì? Còn không?
Cửu Sắc lão tổ ngẩn ra:
- Đan dược vừa rồi?
Cửu Sắc lão tổ ngẫm nghĩ, sau đó biến sắc mặt nói:
- Đan dược mới rồi hình như là . . .
Cửu Sắc lão tổ mãi lo đưa nên không xem kỹ, giờ tra xét đan dược bị thiếu trong trữ vật giới chỉ thì phát hiện là đan dược đã hình thành đan linh.
Cái . . . này . . .
- Sao vậy lão tổ? Chẳng lẽ có vấn đề gì?
Tâm tình Lâm Phàm sung sướng, nếu loại đan dược này có nhiều thì về sau hắn không cần buồn rầu vì giá trị khổ tu nữa.
Cửu Sắc lão tổ nhìn Lâm Phàm, bất đắc dĩ khẽ thở dài:
- Lâm phong chủ, ta nói thật vậy, viên mới lấy là đan dược đã hình thành đan linh, trước kia ta luyện chế ra nó, sinh ra hậu thiên đan linh.
Lâm Phàm thở dài, tỏ ra rất tiếc nuối:
- A, vậy à, xem ra không còn cách nào. Nếu có nhiều loại đan dược này thì câu chuyện sự tích cuộc đời của lão tổ sẽ lan rộng khắp vực ngoại giới, nhưng bây giờ . . . Ài.
Lão tổ nghe vậy trái tim rạo rực. Lan rộng khắp vực ngoại giới, vậy chẳng phải là lão tổ sẽ lưu danh thiên cổ?
- Lâm phong chủ, không thành vấn đề, ta có thể cung cấp đan dược này, một tháng ba viên được không? Mãi đến khi nào viết xong truyện ký mới thôi.
Lão tổ quyết định liều, hậu thiên đan linh tuy quý giá nhưng không phải không có, thông thường Đan giới không dùng đan dược có linh, nhưng có thể giao cho đối phương những đan linh sinh tính tà ác.
Lâm Phàm sửng sốt nhìn Cửu Sắc lão tổ đăm đăm:
- Thật không? Nói chuyện phải giữ lời nhé, miễn lão tổ có thể cung cấp đúng thời hạn, truyện ký cuộc đời của lão tổ nếu không nổi tiếng thì bản phong chủ xách đầu tới gặp.
- Tốt, có câu nói này của Lâm phong chủ là ta yên tâm.
Vì truyền lưu thiên cổ, Cửu Sắc lão tổ liều mạng.
Đến trình độ như lão, tăng tiến tu vi không có ý nghĩa gì, truyền lưu nguyên vực ngoại giới mới quan trọng nhất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận