Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 797: Lão tổ, ngươi chắc chắn nổi tiếng

Cửu Sắc lão tổ đã nghĩ hết rồi, một tháng ba viên đan dược không lỗ, truyện ký viết mấy năm, mười mấy năm là được.
Còn về có nhiều câu chuyện để viết như thế không?
Đùa, sao không có được, đọc Thủy Đế Chân Kinh là biết.
Lâm Phàm cười hỏi:
- Lão tổ, hay là nói cho ta nghe một số việc xảy ra đến hiện giờ, để ta còn soạn cho ngươi.
Lát nữa phải cùng lão tổ lập lời thề, không thể viết một nửa thì bỏ gánh, lời thề là cần thiết.
Cửu Sắc lão tổ hào hứng nói:
- Được, vậy thì ta kể cho Lâm phong chủ nghe. Lạc Vân, ngươi ra ngoài trước, ta và Lâm phong chủ đốt đèn trò chuyện thâu đêm.
Trong đầu lão toàn là truyền lưu thiên cổ, bất hủ vạn năm, dù sau này vực ngoại giới tách ra thì Đan Giới Chi Chủ Cửu Sắc lão tổ vẫn mãi mãi tồn tại trong lòng người.
Lâm Phàm bất đắc dĩ, lại phải nghe người ta khoác lác, nhưng hắn cũng hiểu kiếm tiền phải trả giá mệt mỏi.
Đặc biệt là một tháng ba viên đan dược, một viên đan dược nếu có ba ức giá trị khổ tu thì một tháng sẽ kiếm được chín ức, sau này tích lũy giá trị khổ tu toàn dựa vào lão.
Cửu Sắc lão tổ kích động hỏi:
- Lâm phong chủ, ta có thể nói chứ?
Lâm Phàm gật đầu nói:
- Ừ, được, nói đi.
Cửu Sắc lão tổ chuẩn bị sẵn sàng, mắt tràn đầy hồi ức, như trở lại thời đại náo động thuở xưa:
- Bắt đầu từ một ngàn bốn trăm tám mươi năm trước, khi đó Đan giới bị sáu thế lực lớn khống chế, chinh chiến quanh năm, dân chúng lầm than. Ta sinh ra trong gia đình bình thường, phụ mẫu đều là người thường, ngày ta sinh ra cũng rất bình thường. Khi ta lên mười thì phụ mẫu qua đời, ta trở thành cô nhi. Đan giới lúc bấy giờ rất nguy hiểm, đồng loại ăn nhau là chuyện thường có . . .
Thời gian qua thật lâu, bầu trời bên ngoài Đan giới tối dần, nhưng có ánh sáng bao phủ, dù trong bóng đêm nơi đây vẫn sáng sủa.
Lâm Phàm nghe ngáp ngủ, nhưng cố nâng tinh thần. Cửu Sắc lão tổ thì càng kể càng hào hứng.
Đặc biệt khi Cửu Sắc lão tổ kể cảnh mình dẫn dắt thế lực chiến đấu với thế lực khác của Đan giới, nước miếng văng tứ tung, thiếu điều nhảy cẫng lên.
Chuyện hơn một ngàn bốn trăm năm trước nếu kể thì không biết nói tới ngày tháng năm nào, nhưng được Lâm Phàm nhắc nhở, Cửu Sắc lão tổ chọn trọng điểm nên qua cũng mau.
Trời sáng.
Lâm Phàm lên tinh thần hỏi:
- Lão tổ, kể xong chưa?
Lão tổ lo lắng hỏi:
- Ừ, kể xong rồi. Lâm phong chủ thấy được không? Đời của ta tuy không có phập phồng gì lớn nhưng quá trình vẫn rất đặc sắc, Lâm phong chủ cảm giác nếu soạn bài có khi nào không hấp dẫn người xem không?
Cửu Sắc lão tổ sợ không có người coi, người ta cho rằng lão tổ Đan giới chẳng có gì mới mẻ, không hứng xem.
Lâm Phàm hỏi ngược lại:
- Sao thế, lão tổ đang nghi ngờ bút lực của bản phong chủ?
Hắn suy nghĩ kỹ rồi, chuyện này không quá khó, có lẽ chẳng phải vấn đề lớn gì.
Kiếp trước Lâm Phàm xem nhiều tiểu thuyết, đọc làu làu, bút lực khá mạnh mẽ, viết rập khuôn không khó khăn.
Cửu Sắc lão tổ rối rít xua tay:
- Không thể nào! Ta chưa bao giờ nghi ngờ Lâm phong chủ!
Lâm Phàm nói:
- Ừ, vậy thì tốt. Nhưng bản phong chủ phải nói trước, truyện ký có thành phần giả dối, cần điểm tô cho đẹp, nếu có chỗ nào lệch lạc hoặc sự kiện không xảy ra thì lão tổ phải xem như nó có thật, hiểu ý của bản phong chủ không?
Cửu Sắc lão tổ không cảm giác đây là vấn đề:
- Hiểu mà, ta đương nhiên biết cần điểm tô thêm. Như trước kia ta bị mấy chục người đánh hội đồng, nếu không quỳ xuống đất van xin e rằng mạng nhỏ đã mất, chắc chắn phải thêm thắt khúc này.
Người làm việc lớn không so đo chuyện nhỏ, ai chưa từng làm chuyện mất mặt?
Chỉ cần sống đến cuối cùng là thắng thật sự, nếu lão không nói ra thì chẳng ai biết chuyện này.
Lâm Phàm nhoẻn miệng cười. Tâm thái của Cửu Sắc lão tổ rất tốt, nói chuyện này ra với thái độ dửng dưng như thể là chuyện bình thường.
Bị người đánh bầm dập, cuối cùng quỳ xuống xin tha, nếu viết vào tiểu thuyết chắc chắn sẽ bị mắng té tát, nhưng Cửu Sắc lão tổ cảm thấy rất bình thường.
Lâm Phàm nhắc nhở:
- Tốt, bây giờ ta đã hiểu, chuyện này cứ giao cho ta, giờ chúng ta hãy thề nào.
Tuy Cửu Sắc lão tổ rất tốt nhưng dù sao vẫn phải làm thủ tục.
Cửu Sắc lão tổ ngây ra:
- Thề? Thề gì?
Chuyện này còn cần thề sao?
Lâm Phàm cười nói:
- Lão tổ, bản phong chủ soạn truyện ký cho ngươi, ngươi trả đan dược cho ta, lỡ có ngày nào ngươi đổi ý thì chẳng phải là bản phong chủ làm không công. Nên rất đơn giản, mỗi tháng trả ba viên đan dược cho bản phong chủ, đổi lại bản phong chủ soạn giúp ngươi, nếu không nói giữ lời, không thề bị sét đánh, chỉ thề học chó sủa suốt được chứ?
Lão tổ suy nghĩ, sau đó không nghĩ nhiều nữa:
- Vậy à, được rồi, không thành vấn đề. Ta còn tưởng chuyện này ghê gớm lắm, thì ra là thế. Thề cũng tốt, Lâm phong chủ cũng có thể yên tâm.
Bây giờ Cửu Sắc lão tổ chỉ muốn Lâm phong chủ nhanh chóng viết ra truyện ký của mình, thề cũng không có gì ghê gớm. Điều kiện ba viên đan dược một tháng, Cửu Sắc lão tổ tính sơ khoảng mấy tháng là viết xong, kéo dài mấy năm? Không thể nào, ở đâu ra nhiều chuyện để viết vậy.
Đương nhiên lão tổ không ngốc, cũng nêu ra điều kiện nếu không ai xem thì có thể ngừng viết.
Lâm Phàm không thèm suy nghĩ sâu xa, đồng ý ngay.
- Cái gì? Lão tổ, như vậy không được, viên mới ăn vào cũng tính? Vậy thì trí tuệ của bản phong chủ không theo kịp, nội dung chắc chắn không viết hay được.
Lâm Phàm nghe lão tổ nói ngươi mới ăn một viên rồi, lát nữa đưa thêm hai viên là đủ, hắn phản bác lại ngay. Đùa, nếu tính vào thì sao được, kiên quyết không đồng ý.
Cuối cùng không còn cách nào, không biết lão tổ lấy đâu ra ba viên đan dược giao cho Lâm Phàm.
Những hậu thiên đan linh này tuy không quá hiếm hoi nhưng thật sự quý giá, lão tổ không muốn sử dụng nhiều.
Chúng là tài nguyên dự bị của Đan giới.
Tri Tri Điểu đến.
Chuyện ngày hôm qua bị đăng bài.
Văn phong không hay nhưng nội dung tạm được. Hạng nhất bảng Thiên Kiêu đã đổi người, Lâm Phàm cũng được nhắc tới, quát nạt Tinh Thần lão tổ, được tiếng là thiên kiêu trong thiên kiêu.
Đối mặt tình huống này, Lâm Phàm tỏ ra bình tĩnh, không để bụng.
Chuyện bình thường.
Cửu Sắc lão tổ chìm đắm trong tự truyện cá nhân, không nói nhiều về chuyện này, lão lấy ba viên đan dược ra ngay.
Cửu Sắc lão tổ mơ mộng sẽ lưu danh thiên cổ, nhưng đôi khi lo Lâm phong chủ viết ra có khi nào không ai thèm xem? Vì cuộc đời của lão tuy không bình phàm nhưng không có chỗ nào đáng để người ta ngạc nhiên.
Nếu bảo có điểm kinh ngạc thì đó là lão nhịn giỏi, khi không đánh lại liền quỳ xin tha, hèn suốt cho đến lên đỉnh cao, thống lĩnh Đan giới, mang lại hòa bình.
Cuộc đời như vậy rất truyền kỳ nhưng không đủ bá đạo.
Đại giáo vực ngoại giới có rất nhiều cường giả, bọn họ khinh thường hành vi như vậy.
Hành vi quá khứ của Cửu Sắc lão tổ chỉ kể cho Lâm Phàm, không có người thứ ba biết.
Trong khi Lâm Phàm và lão tổ nói chuyện, lão cố ý che giấu, hắn biết ngay lão lấp liếm sự thật, bởi vậy nói một câu ‘nếu lão tổ muốn truyền lưu thiên cổ thì phải nói hết sự thật cho bản phong chủ biết’.
Được khích lệ, lão tổ kể hết chuyện cũ.
Lâm Phàm nghe xong ngây người, cảm giác thật không tin được.
Hắn ở trong Đan giới hai ngày.
Lâm Phàm nói:
- Lão tổ, bản phong chủ nên đi. Ngươi yên tâm, truyện ký cuộc đời của ngươi sẽ lưu truyền thiên cổ.
Cửu Sắc lão tổ lưu luyến không nỡ, lão rất muốn giữ đối phương ở lại Đan giới, viết thử vài ngày xem thế nào đã. Nhưng đối phương muốn đi, lão biết không giữ lại được, đành tiến lên chân thành nắm tay Lâm Phàm.
- Lâm phong chủ, sau này nhờ vào ngươi.
Lại bị nắm tay.
Lâm Phàm nheo mắt, nếu không phải hiểu rõ con người của lão thì sẽ tưởng đâu lão có sở thích khác lạ.
- Mà Lâm phong chủ thấy Thần Nữ Lạc Vân của tộc ta thế nào?
Cửu Sắc lão tổ có ý tưởng, muốn lôi kéo Lâm Phàm vào Đan giới, bớt một món chi tiêu, còn có thể bàn bạc về truyện ký với hắn.
Nhưng lão biết chuyện này không thể nào, nếu có khả năng thì đã sớm xảy ra, hơn nữa Lạc Vân cũng không có ý đó.
Lâm Phàm trả lời:
- Rất thơm.
- ???
Lão tổ sửng sốt, rất thơm là sao? Không thể nói kỹ chút sao?
Lâm Phàm luôn muốn liếm, nhưng người trong Đan giới khá tốt, hắn không thể làm như vậy, nếu liếm sẽ có chiến tranh.
Bây giờ cũng tốt, ba viên đan dược vào tay, tháng sau lại có ba viên, không khó kiếm giá trị khổ tu.
Lâm Phàm ôm quyền:
- Lão tổ, cáo từ. Tháng sau bản phong chủ sẽ đến lĩnh đan dược, yên tâm, chắc chắn ngươi sẽ nổi.
Sau đó hắn ẩn vào hư không, rời khỏi đây.
Lão tổ nhìn hư không phía xa:
- Thật sự sẽ nổi sao?
Lão hơi nghi ngờ, có chút căng thẳng, lão đã kể chuyện của mình cho đối phương nghe, đôi khi chính lão cũng thấy xấu hổ.
Vì trong đời lão có vài chuyện đáng xấu hổ, nhưng lão rất muốn truyền sự tích cuộc đời mình đến tất cả vực ngoại giới.
Giữa hư không.
Lâm Phàm ngẫm nghĩ, lấy ba viên đan dược ra, nuốt vào.
Giá trị khổ tu tăng chín ức.
Những đan dược này tuyệt đối không phải đẳng cấp cao nhất, trước khi vực ngoại giới chưa dung hợp, nửa bước thần đan mang đến nhiều giá trị khổ tu cho hắn. Càng đừng nói bây giờ đã vực ngoại giới dung hợp, cảnh giới càng cao, hơn nữa đây là Đan giới, một viên sao có thể chỉ vẻn vẹn ba ức giá trị khổ tu?
Nhưng theo như lời Cửu Sắc lão tổ thì đan dược có linh rất quý giá, vì đại biểu khả năng vô hạn.
Lâm Phàm bay một đường, đến buổi tối đáp xuống một chỗ rừng rập.
Hắn săn một con dã thú, rửa sạch, lấy Thiên Hà Vương Đỉnh ra nấu canh, dư chút thịt thì nướng ăn.
Lang Nha Bổng tặng cho đồ đệ Nhật Thiên rồi, hắn sẽ không tặng nồi, vật này dùng để ăn cơm, nếu tặng luôn thì về sau lấy gì nấu ăn?
Xẹt xẹt đùng!
Đống củi lửa đốt cháy, lửa dâng lên thắp sáng bốn phía, nhánh cây nổ lách tách.
Lâm Phàm ngồi một bên, lấy tờ giấy vàng rực ra, bắt đầu viết truyện, đăng lên Tri Tri Điểu trước để Cửu Sắc lão tổ thấy hy vọng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận