Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 799: Bé gái đáng yêu không nên như vậy

- Chuyện gì thế này? Đang nói về Đan Giới Chi Chủ đúng không?
- Hình như đúng, Đan Giới Chi Chủ Cửu Sắc lão tổ, sao tên này được đăng bài lên Tri Tri Điểu? Xem bài viết hình như bắt đầu từ thời tuổi trẻ, đừng nói là truyện ký cuộc đời nhé.
- Không ngờ khi Cửu Sắc lão tổ còn trẻ thảm như vậy, phụ mẫu mất trong trận chiến, còn bị vị hôn thê tới cửa từ hôn, nếu là ta đã đập bẹp dí, đập tan thần hồn của hai người này rồi!
- Đập cái con khỉ! Khi đó mới bao lớn? Thực lực mạnh bao nhiêu? Sợ là chết cũng không biết chết như thế nào. Nhưng Cửu Sắc lão tổ cứng rắn thật, cuối cùng hét ra mấy lời đó khiến ta thay đổi hoàn toàn ấn tượng về Cửu Sắc lão tổ.
- Kẻ ác kia thật là muốn chết, Cửu Sắc lão tổ là Đan Giới Chi Chủ, thứ như vậy sao dám nhục nhã? Chết cũng đáng đời.
- Sao hết rồi? Nội dung tiếp theo đâu?
Cửu Sắc lão tổ cười toe toét, sau đó ngưng tụ lực lượng tham gia vào bình luận.
- Các vị, ta là Cửu Sắc lão tổ đây. Nội dung này là lão tổ nhờ tông sư Lâm phong chủ soạn cho, người thật việc thật. Đã đến trình độ này rồi muốn nhớ lại hôm qua, nên mời Lâm phong chủ viết ra cuộc đời của ta. Nội dung tiếp theo thì từ từ sẽ ra.
Cửu Sắc lão tổ không biết sao tâm tình rất vui vẻ, cảm thấy tự hào và đắc ý.
Mọi người khen ngợi làm lão sướng rơn, tuy câu chuyện đa số hư cấu nhưng bây giờ nó thật sự xảy ra, dù ai đến hỏi lão đều sẽ nói đúng vậy, nội dung trong bài là thật.
Quả nhiên có người hỏi, đều hỏi lão những chuyện này là thật hay giả, vị hôn thê cuối cùng ra sao? Có phải bị giết không? Đủ các câu hỏi.
Cửu Sắc lão tổ trả lời chung là:
- Tất cả đều là chuyện có thật, không hề có thành phần hư cấu khoa trương.
Tinh Thần các.
Tinh Thần lão tổ xem, Tri Tri Điểu trong tay, tức giận mặt đỏ rần.
Tinh Thần lão tổ hâm mộ ghen ghét:
- Lão thất phu nhà ngươi! Biết ngay ngươi không có ý tốt, không ngờ dụ Lâm phong chủ qua viết truyện ký cho. Loại người như ngươi mà viết truyện ký, thật nhục người, vị hôn thê từ hôn hoàn toàn là hành động sáng suốt!
Sao lúc ấy lão không nghĩ ra? Bị lão thất phu Cửu Sắc nghĩ ra trước.
Nhìn xem, không biết bao nhiêu người đọc, sau này danh tiếng của Cửu Sắc chắc chắn lan xa.
Hối hận không kịp.
Nếu biết trước thì dù thế nào lão cũng phải dụ Lâm phong chủ về, bị lão thất phu kia nẫng tay trên!
Tinh Thần lão tổ xem những bình luận, không nhịn được, rất gai mắt, lão để lại tin nhắn.
- Viết cái quái gì, lại còn bị vị hôn thê từ hôn, chỉ có kẻ yếu mới bị từ hôn. Bẩn mắt quá, phải tẩy chay bài viết!
Bình luận trên Tri Tri Điểu là dùng lực lượng hội tụ ra, nên không ai biết người nào viết bình luận.
Mặt Tinh Thần lão tổ rất nhanh đen thui.
Rất nhiều người đánh trả, mắng chửi bắt đầu.
- Láo, ngon thì tự giới thiệu, để ta xem lai lịch của ngươi thế nào?
- Sao không dám đứng ra? Chỉ dám sủa bậy sau lưng hả? Lão phu gác lại công việc, trực tiếp đi giết người! Cửu Sắc lão tổ trải qua sự việc là tấm gương tiến tới, vậy mà bị ngươi nói là không đáng một đồng. Nhớ kỹ, lão phu là tông chủ Tuyệt Thần cung, không phục thì qua đây đánh!
Tinh Thần lão tổ tức xì khói, không ngờ tông chủ Tuyệt Thần cung mắng mình. Quan hệ giữa lão với Tuyệt Thần cung tạm được, nhưng giờ bị mắng, lão thầm ghi hận.
Vô Lượng lão tổ xem Tri Tri Điểu, không nói tiếng nào, nhưng cũng nảy ý tìm Lâm Phàm, mỗi tội không biết đối phương ở đâu.
Binh Chủ xem ngây người, có thể viết ra bài đặc sắc như vậy sao?
Binh Chủ đứng lên, chạy vào hư không, y muốn đi Đan giới, tìm Cửu Sắc lão tổ tâm sự.
- Ha ha ha ha ha ha!
Cửu Sắc lão tổ mừng rỡ, tâm tình lâng lâng.
Tộc nhân Đan giới ngó qua, không biết tại sao lão tổ vui vẻ như vậy.
Một số tộc nhân Đan giới xem nội dung trên Tri Tri Điểu đều sửng sốt.
Bọn họ không ngờ lão tổ gặp chuyện như vậy, họ cảm thấy chuyện này là tấm gương tiến tới.
Lâm Phàm thầm nghĩ:
- Không biết trên Tri Tri Điểu sao rồi.
Hắn viết nội dung khá hay, chắc không có vấn đề gì, nếu người ta vẫn không thích xem thì đành chịu. Hơn nữa trên Tri Tri Điểu chưa từng có mẫu bài như vậy, chắc sẽ rất hấp dẫn ánh mắt.
Chờ có rảnh ngó thử xem hưởng ứng thế nào, nếu hưởng ứng tốt thì phải tăng giá thôi. Công việc mệt mỏi biết bao, sao có thể làm với giả rẻ mạt, ba viên đan dược quá ít ỏi, ít muốn khóc.
Đan giới cách Viêm Hoa tông quá xa, dọc đường đi Lâm Phàm xem bên dưới, nếu thấy điểm sẽ vui vẻ đi hái.
Hai ngày sau.
Lâm Phàm ngước đầu:
- Ủa? Đó là thứ gì?
Phía xa xăm có luyện ngục sấm sét giáng xuống, cùng với vầng sáng rực rỡ.
- Có người đang chiến đấu?
Lâm Phàm nổi hứng, cuồng bạo xé rách hư không chạy về phía xa. Hắn thích xem náo nhiệt, đương nhiên nếu náo nhiệt đủ kịch liệt thì hắn không ngại tiến lên góp vui.
Lâm Phàm phá mở hư không, đứng ở nơi đó:
- Sao thấy quen quen?
Phía trước, một người khổng lồ nữ giới bị hai nam một nữ bao vây. Người khổng lồ nữ cao lớn còn hơn lúc Lâm Phàm vận dụng hết công pháp, cơ bắp nổi lên như gò núi, nhưng đường cong xinh đẹp lóe sáng.
Ước lượng bằng mắt thì cao ít nhất cỡ hai mươi thước.
Ánh sáng bạc bao bọc thân hình cao to, mỗi nắm đấm đánh ra làm hư không chấn động, nhưng có những sợi xích sắt màu tím quấn quanh người khổng lồ, hạn chế hành động.
Lâm Phàm nhìn thấu ngay:
- Người khổng lồ Đại Thánh cảnh đỉnh.
Tuy tu vi không mạnh nhưng có lẽ vì huyết mạch khiến nàng bộc phát ra lực lượng rất kinh người.
Hai nam một nữ tu vi đều là Chí Tiên cảnh sơ kỳ, nhưng không thể hạ gục người khổng lồ nữ ngay, thật vô dụng.
Người khổng lồ nữ giật xích sắt màu tím quấn quanh người, muốn bứt đứt nó. Nhưng xích sắt bắn ra mũi nhọn đâm tay nàng đẫm máu.
- Đừng chống cự nữa, tông môn của các ngươi đã mất, chỉ còn lại mình ngươi, ngoan ngoãn đền tội đi. Không ngờ thật sự tồn tại dòng máu Thái Thản thần huyết.
Nữ nhân nói chuyện biểu cảm điên cuồng, mắt lấp lóe tia tham lam.
Một đệ tử nam lạnh lùng nói:
- Sư tỷ, nói nhiều với ả làm gì? Đánh gãy tứ chi là hết động đậy được thôi.
Người khổng lồ nữ bi thương tức giận quát, nước mắt rơi như mưa:
- A! Các ngươi giết phụ thân của ta, ta liều mạng với các ngươi!
Lâm Phàm lạnh nhạt nhìn, nhưng khi người khổng lồ nữ quay đầu lại thì hắn ngây ra. Khi nhìn đệ tử nam cầm vũ khí hình trùy đâm xuyên đầu gối của người khổng lồ nữ thì Lâm Phàm đạp bước, biến mất tại chỗ.
Rào rào rào!
Xích sắt rung rung, hai người khác kiềm chế hành động của người khổng lồ nữ.
Đệ tử nam cười tàn nhẫn:
- Hãy xem ta đánh gãy chân của ngươi!
Diên Ca tuyệt vọng, muốn nhúc nhích nhưng bị trói buộc.
Đột nhiên một bóng người xuất hiện, khi đệ tử nam sắp đến gần Diên Ca thì ngây ra, sững sờ vì người trước mắt mình.
Lâm Phàm ra tay ngay, bấu đầu nam nhân, đấm vào người gã.
Răng rắc!
Gã bay cái vèo ra xa, đầu thì bị Lâm Phàm túm trong tay, lực lượng mạnh mẽ làm đầu và người tách lìa.
Năm ngón tay siết chặt, phụp một tiếng, cái đầu nổ tung.
Hiện trường tĩnh lặng.
Diên Ca ngây ngốc giương mắt nhìn người mình luôn nhớ.
Lâm Phàm quay đầu nhìn nàng:
- Nàng là Diên Ca?
Hắn thầm giật mình, tuy đã một thời gian không gặp nhưng nàng thay đổi quá lớn.
Trước kia mười ba, bốn tuổi, thân hình thấp bé, là bé gái, mà sao bây giờ trở nên cao to như thế?
Diên Ca gật đầu, chảy nước mắt:
- Ừm!
- Thái Thản tông bị diệt?
Lâm Phàm từng nghĩ vực ngoại giới dung hợp, sẽ có nhiều tông môn vùng đất Nguyên Tổ bị diệt, nhưng không ngờ Thái Thản tông cũng là nạn nhân.
Diên Ca sụt sịt mũi, giọng khàn khàn bi thương:
- Đúng!
Đệ tử nam còn lại cực kỳ cảnh giác hỏi:
- Ngươi là ai?
Gã không ngờ sẽ xảy ra biến cố này.
Nhưng mới hỏi xong thì gã phát hiện nam nhân kia lại biến mất.
Tốc độ của Lâm Phàm rất nhanh, chớp mắt xuất hiện trước mặt đệ tử nam, giơ nắm đấm đánh xuyên ngực gã, quyền kình xoay tròn như con quay xoáy nát ngực thịt, hình thành lỗ máu lớn.
Nữ nhân còn sót lại đứng thẫn thờ, con ngươi co rút, sau đó phản ứng lại vội chạy xa. Nàng phải chạy, trực giác nói cho nàng biết nam nhân này quá nguy hiểm, nếu không chạy chắc chắn chết.
Nhưng nữ nhân vừa xoay người.
Bộp!
Lâm Phàm từ phía sau chụp đầu nàng, xoay cổ tay khiến nàng đối diện với mình.
- Tông môn của ngươi ở đâu?
Nữ nhân sợ hãi run giọng hỏi:
- Ngươi là ai?
Bốp!
Lâm Phàm đấm một cú, nữ nhân bị đánh trào máu, đôi mắt tràn ngập tơ máu.
- Ta hỏi ngươi lần nữa, tông môn ở đâu?
Nữ nhân ọc ra từng bụm máu, chỉ phía xa:
- Chỗ đó.
Khi nàng định xin tha mạng thì cảm giác đầu nổ tung, sau đó bùm một tiếng bể đầu.
- Không có tâm tình bắn pháo hoa.
Lâm Phàm đáp xuống đất, đi tới trước mặt Diên Ca.
Diên Ca đã phục hồi bộ dạng cũ, chiều cao bé gái. Lâm Phàm đang định an ủi vài câu thì Diên Ca nhào vào ngực hắn, ôm eo của hắn.
- Phụ thân của ta đã chết, các bằng hữu của ta cũng chết hết!
Diên Ca khóc cực kỳ bi thương, khóc toáng lên, khóc xé ruột xé gan.
Lâm Phàm thở dài, vuốt đầu Diên Ca:
- Đứa trẻ tội nghiệp.
Hắn luôn muốn biến mạnh vì hy vọng Viêm Hoa tông sẽ không xảy ra chuyện giống vậy.
Lâm Phàm được cho biết vực ngoại giới dung hợp không vài ngày thì Thái Thản tông đã bị diệt tông, Diên Ca bị người một đường truy sát, mỗi ngày sống trong sợ hãi.
Có lẽ vì vậy nên cô bé tiến bộ siêu nhanh.
Tuyệt vọng và nguy cơ sẽ làm người ta biến mạnh hơn.
Giờ hắn đã hiểu tại sao Diên Ca tiến bộ lớn như vậy.
Từ khi vực ngoại giới dung hợp đến bây giờ đã qua mấy tháng, suốt mấy tháng trời cô bé không yên ổn được phút nào.
Lâm Phàm vỗ nhẹ đầu Diên Ca:
- Đi thôi.
Diên Ca ngước đầu lên, đôi mắt đáng yêu ngày xưa đã không còn:
- Đi đâu?
Lâm Phàm rất đau lòng, bé gái không nên ôm thù hận sâu làm gì.
Hắn kéo Diên Ca chạy đi xa:
- Diệt tông.
Bạn cần đăng nhập để bình luận