Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 801: Tông sư, an toàn nhân thân của ngươi có nguy hiểm

Diên Ca ngây người tại chỗ, khoảnh khắc trời long đất lở, thù sâu biển máu tan thành mây khói, nàng muốn báo thù, nhưng bây giờ nguyên tông môn đã mất.
Lâm Phàm vuốt đầu Diên Ca:
- Kết thúc.
Cô bé đáng yêu biết bao, chỉ cần ra vẻ đáng yêu là được, nhưng giờ bị thù hận che mắt.
Diên Ca mở to đôi mắt ưtó nước:
- Bọn họ đều chết hết.
Trong lòng Diên Ca rất khó chịu, người từng quen thuộc, người yêu thương mình đã mất hết, sau này chỉ sống trong hồi ức.
- Đúng vậy, đã chết rồi, biến thành cặn bã. Diên Ca, nghĩ thoáng chút, không thể bị thù hận che mắt, đi theo ta.
Bỏ Thái Thản tông sang một bên, tâm tình của hắn khá tốt, tiêu diệt một tông làm điểm tăng lên khiến người vui vẻ hưng phấn.
Nhưng bây giờ không thể tỏ ra quá vui, Thái Thản tông đã bị diệt, dù không giao tiếp nhiều với họ nhưng ít ra là người quen, trong lòng hắn hơi buồn.
Diên Ca ngây ngốc hỏi, còn chưa thoát ra khỏi không khí bi thương:
- Đi chỗ nào?
- Viêm Hoa tông.
Lâm Phàm túm Diên Ca, ẩn vào hư không. Hắn vốn định đi dạo bên ngoài, nhưng giờ gặp chuyện như vậy, đành về tông môn trước, sắp xếp chỗ cho Diên Ca.
Quan hệ giữa Thái Thản tông và Viêm Hoa tông không tệ, Diên Ca xem như huyết mạch cuối cùng của Thái Thản tông, không thể chết ở bên ngoài.
Đường đi xa xôi, muốn đến Viêm Hoa tông cần vài ngày.
Từng ngày trôi qua.
Tờ giấy vàng bị Lâm Phàm bỏ trong trữ vật giới chỉ không ngờ truyền ra giọng của người xét duyệt Tri Tri Điểu:
- Tông sư, khi nào viết xong nội dung hôm nay? Chúng ta rất mong đợi.
- Tông sư, hôm nay vẫn không viết gì sao? Đừng mà, nếu không viết là bên ngoài sẽ ồn ào lật trời!
- Ngày thứ hai rồi, đã một ngày không viết. Tông sư hãy xem những bình luận, sắp xảy ra chuyện, họ đều thúc giục. Thậm chí có cường giả đòi tin tức về thân phận của tông sư, muốn tìm tông sư tâm sự.
- Tông sư, quá đáng hết sức! Ngày thứ ba, tông sư đã ngừng ba ngày rồi! Những cường giả bỏ nhiều tiền ra đòi biết tin tức thân phận của tông sư, còn nói nếu tìm được sẽ đánh gãy hai chân, phế bỏ tu vi của tông sư, nhốt trong phòng, bắt tông sư viết mỗi ngày, không viết sẽ bị đánh! Ta đều ngăn họ lại, nhưng tông sư không thể coi như không có gì!
Trong trữ vật giới chỉ vang vọng giọng của người xét duyệt Tri Tri Điểu, nhưng không ai trả lời, làm gã sửng sốt.
Viêm Hoa tông.
Vẫn là hai đệ tử cũ trông giữ sơn môn, bọn họ không rời đi, đối với họ thì được trông giữ sơn môn là vinh diệu.
Một đệ tử giơ tay lên, hoan hô:
- A! Sư huynh về rồi!
Có bóng người từ chân trời xa lao đến.
- Người bên cạnh sư huynh là ai? Không ngờ sư huynh ra ngoài còn mang người về.
Một đệ tử khác reo lên:
- Ta biết rồi!
- Ngươi biết cái gì?
Đệ tử kia hơi khó hiểu hỏi:
- Không nhìn ra sao? Ngươi không cảm giác sư huynh đều cô đơn một mình à? Chắc mang bạn lữ từ bên ngoài về, vậy mà không nhìn ra. Nhưng xem thân hình hơi nhỏ, không lẽ sư huynh thích kiểu này?
Luôn chạy đi mấy ngày làm tâm tình của Diên Ca đỡ hơn chút, nhưng không còn như xưa, có lẽ thời gian lâu sẽ xóa nhòa bi thương trong lòng.
Thiên Tu sơn phong.
Hỏa Dung trưởng lão trợn to mắt, giọng run run không tin nổi:
- Cái gì? Thái Thản tông đã mất?
Lâm Phàm khẽ thở dài:
- Ừ, bị Huyết Hà tông diệt.
Vực ngoại giới dung hợp, địa vực vô ngần, muốn tìm đến tông môn cũ của vùng đất Nguyên Tổ quá khó khăn.
Gặp được là điều may mắn.
Tuy gặp Diên Ca nhưng tông môn bị diệt, hắn đã đến chậm.
- Sao có thể như vậy? Thái Thản tông và Viêm Hoa tông ta quan hệ thân thiết vô cùng, sao lại bị diệt tông? Huyết Hà tông, tông môn như vậy rất đáng giận, lão phu không tha cho bọn họ!
Hỏa Dung trưởng lão tức xì khói, mặt đỏ rần, hận không thể lấy đầu Huyết Hà tông báo thù cho bằng hữu cũ.
Phổ Đồ và Hỏa Dung thân nhất, thời trẻ hai người gặp nhau khi đi tôi luyện, tuy lần đầu gặp mặt có xích mích, còn đánh chết đi sống lại, nhưng sau này hòa giải, thành bạn thân thiết.
Mắt hổ khép, hồi ức còn rõ ràng ngay trước mắt, lòng vô cùng đau thương.
Lâm Phàm bình tĩnh nói:
- Khỏi cần không tha cho bọn họ, tông môn kia đã bị ta diệt tông.
Hỏa Dung tức giận nghiến răng nghiến lợi:
- Tốt, diệt tốt! Đám khốn đó chết vậy là may!
Hỏa Dung đến trước mặt Diên Ca:
- Hài tử, sau này hãy xem nơi đây như nhà của ngươi, phụ thân của ngươi cũng không hy vọng ngươi luôn chìm đắm trong đau khổ.
Diên Ca cúi đầu, sụt sịt mũi:
- Dạ biết, Hỏa Dung bá bá.
Hỏa Dung thở dài, dù là ai đều không muốn thấy xảy ra chuyện như vậy, nhưng đã diễn ra rồi, biết làm sao hơn.
Lâm Phàm nhìn cô bé này, nếu biết ra vẻ đáng yêu, biết kêu 666 thì tốt biết mấy, xem ra còn cần thời gian từ từ thay đổi.
Thiên Tu nói:
- Hỏa Dung, ngươi đi sắp xếp để tiểu nha đầu có chỗ ở.
Chuyện Thái Thản tông làm lão suy nghĩ có khi nào tông môn khác cũng gặp chuyện tương tự.
Hỏa Dung gật đầu nói:
- Ta biết rồi, sư huynh. Hài tử, đi theo bá bá, sau này yên tâm, xem nơi này là nhà. Nếu ai ức hiếp ngươi thì nói với bá bá, bá bá không tha cho bọn họ.
Diên Ca lau giọt lệ vương khóe mắt, gật đầu nói:
- Đa tạ Hỏa Dung bá bá.
Diên Ca đi tới trước mặt Lâm Phàm:
- Ca ca, đa tạ đã báo thù giúp ta.
Lâm Phàm cười vuốt đầu Diên Ca:
- Ngoan, đừng buồn quá, đường đời còn dài, phải nhìn phía trước.
Diên Ca bỗng áp sát, hôn lén mặt hắn:
- Đa tạ ca ca.
Diên Ca nói xong đi theo Hỏa Dung rời khỏi.
Lâm Phàm đứng ngây tại chỗ, biểu tình phong phú nhưng cứng ngắc.
Hắn vuốt mặt, lẩm bẩm:
- Tiểu nha đầu cũng biết ăn bớt.
Thiên Tu vui mừng cười nói:
- Đồ nhi, lần này làm tốt lắm.
Lâm Phàm nói:
- Lão sư, Thái Thản tông và tông ta có quan hệ tốt đẹp, đồ nhi không thể khoanh tay ngồi nhìn.
Hắn cũng rất bất đắc dĩ, Thái Thản tông không có đệ tử giống như hắn, nếu không đã chẳng xảy ra chuyện gì như vậy.
Còn về tiêu diệt Huyết Hà tông có phải hơi tàn nhẫn, Lâm Phàm không muốn bình luận nhiều, đã diệt rồi, dây dưa làm chi.
Nói đi phải nói lại, kiếm điểm thật sướng, lát nữa phải đi thăng cấp công pháp mới được.
Lâm Phàm nói:
- Lão sư, nếu không có việc gì thì đồ nhi xin phép về trước.
Hắn sốt ruột muốn thăng cấp công pháp.
Trước khi đi Lâm Phàm liếc lão sư một cái, phát hiện hơi thở của lão sư càng mơ hồ, bên trong chất chứa sâu thẳm mênh mông.
Tuy lão sư rất mạnh nhưng nếu hắn ra tay chắc chỉ một bàn tay là trấn áp được.
Vô Địch phong.
Lữ Khải Minh thấy sư huynh trở về, mỉm cười hỏi:
- Sư huynh, chắc mệt mỏi rồi?
Lâm Phàm hỏi:
- Tạm ổn, dạo này sơn phong không xảy ra chuyện lớn gì chứ?
Vô Địch phong xuất hiện mang đến nhiều biến đổi cho tông môn, một tay Lữ Khải Minh quản lý khiến Vô Địch phong biến đổi kinh người.
Lữ Khải Minh đáp:
- Không có chuyện gì, nhưng tình huống của Oa Sư hơi kinh người, sư đệ có ghi lại. Trong thời gian này dị tượng bên Oa Sư kinh lắm, sấm sét đánh liên tục, có sư đệ đi qua bị đánh thương, may mắn không nghiêm trọng.
Lâm Phàm suy tư, Thanh Oa chăm chỉ hơn trước kia nhiều, trước lúc vực ngoại giới dung hợp thì nó sống lười nhác, dung hợp rồi lại tu luyện điên cuồng.
Lâm Phàm không vạch trần nhưng phát hiện thực lực của Thanh Oa không ngừng tăng lên.
Lâm Phàm đi vào mật thất:
- Ừm, à, ngươi sai người lấy đồ trong mớ trữ vật giới chỉ này ra ngoài, phân loại. Ta bế quan đây, tạm thời đừng để ai đến quấy nhiễu.
Lữ Khải Minh nhìn bóng lưng của sư huynh, muốn khóc:
- Vâng thưa sư huynh!
Quả nhiên, mỗi lần sư huynh trở về là sẽ đi bế quan, tinh thần cố gắng tăng thực lực lên mạnh hơn làm Lữ Khải Minh rất cảm động.
Hơn nữa sư huynh biến mạnh là vì ai? Lẽ nào không biết sao? Đương nhiên là vì họ.
Nếu không nhờ sư huynh thì bọn họ không có hôm nay.
Trong mật thất.
Lâm Phàm ngồi xếp bằng, mở trữ vật giới chỉ ra, khi hắn lấy tờ giấy vàng ra thì xảy ra chuyện khủng bố.
- Tông sư, có đây không?
- Tông sư, trả lời một tiếng được chứ?
- Năm ngày rồi đấy tông sư, ngươi không thể như vậy!
Giọng nói thều thào, nghe khàn khàn.
Lâm Phàm nghi ngờ hỏi:
- Làm gì? Có chuyện gì?
Giọng nói bên kia tờ giấy vàng trở nên hưng phấn:
- Tông sư, rốt cuộc ngươi chịu xuất hiện! Nếu còn mất tích thì thật sự không hay!
- Có chuyện gì không? Dạo này hơi bận.
Mấy ngày không viết thôi mà, có cần khoa trương vậy không? Hắn không thể hoang phế tu luyện vì Tri Tri Điểu, xem tình huống hiện giờ, bên ngoài nguy hiểm biết bao, nếu không có thực lực thì không tưởng tượng nổi hậu quả.
Bị người đánh tới tông môn cũng không biết ứng đối thế nào.
Người xét duyệt Tri Tri Điểu nói:
- Tông sư, biết là vậy nhưng không thể không viết gì, đã nghỉ mấy ngày rồi, các khách xem sắp phản động. Hơn nữa họ rất hứng thú với thân phận của tông sư, sắp uy hiếp an toàn nhân thân của ngươi.
Nếu là soạn giả bình thường láo lếu như vậy thì đã bị ăn tát, nhưng đối tượng là tông sư, người xét duyệt không thể đắc tội.
Lâm Phàm táo bạo mắng:
- Giục, chỉ biết thúc giục! Không viết có vài ngày chứ có gì, có biết là dạo này ta bận lắm không? Xảy ra rất nhiều việc!
Người xét duyệt vội vuốt đuôi:
- Tông sư bớt giận, ta không giục.
Phải ổn định tông sư, không thể khiến hắn bất mãn, nếu dỗi không viết thì lỗ to.
Lâm Phàm bình tĩnh lại, ngẫm lại cũng đúng, hình như đúng là mấy ngày rồi không viết, chắc Đan Giới Chi Chủ đã nóng ruột nóng gan.
- Được rồi, lát nữa truyền cho ngươi, đừng quấy rầy ta.
Người xét duyệt Tri Tri Điểu nghe vậy rất mừng:
- Tốt tốt, tông sư viết đi, ta không quấy rầy.
Rốt cuộc tông sư chịu viết, thật là không dễ dàng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận