Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 802: Cấm Thể

Trong mật thất.
Lâm Phàm nghĩ tình tiết không phí não nhiều, cứ rập khuôn có sẵn, phương hướng không thay đổi, cơ bản viết xong.
Nhưng cải biên chuyện của Đan Giới Chi Chủ rất khó khăn, con đường vươn lên của lão quá thê thảm, hầu như bị người đè bẹp. Nếu viết kiểu này sẽ bị người mắng chết.
Nên Lâm Phàm phải vận dụng tiểu não tô vẽ tình huống của Đan Giới Chi Chủ, sau khi thêm thắt thì lão có vẻ bá khí hơn.
Công pháp gì đó thì viết đại, dù về sau Đan Giới Chi Chủ bị người hỏi cũng chẳng liên quan đến hắn.
Viết nội dung xong Lâm Phàm truyền cho Tri Tri Điểu ngay, sau đó tu luyện.
Điểm: 78340015.
Lâm Phàm cười nói:
- Hơn bảy ngàn tám trăm vạn điểm, dư dả tiêu xài phung phí rồi.
Huyết Hà tông thật tốt, tiếc rằng cường giả nhiều thì nhiều nhưng gà bệnh càng nhiều, giết chóc không tăng thêm nhiều điểm.
Tuy nhiên gộp chung lại cũng rất kinh người.
- Thăng cấp!
[Tiêu hao hai ngàn vạn điểm.
Cấm Thể (nhị trọng)
Đặc tính: Lực lượng Cấm Kỵ, nghiền áp, Thể Cấm Kỵ.]
Lâm Phàm cau mày, lực lượng sôi trào trong người, siêu khổng lồ, thậm chí rất xa xưa. Tiêu hao hai ngàn vạn điểm làm hắn ngạc nhiên, cảm giác nhảy lên hơi cao, nhưng mang đến biến đổi siêu kinh người.
- Ưm, có lực lượng tinh thần rất khủng bố đang trùng kích đầu óc của ta?
Lâm Phàm phát hiện sau khi thăng cấp công pháp, không chỉ có lực lượng vọt đến còn có tinh thần trùng kích khủng bố, đó là tinh thần u ám, khủng bố, viễn cổ.
Lâm Phàm bật cười:
- Hơi thú vị, cứ tấn công thoải mái, nếu gây chút bọt nước coi như ta thua.
Lâm Phàm không thèm quan tâm tinh thần trùng kích, thân bất tử không e ngại uy áp tinh thần, tâm linh trùng kích.
Lâm Phàm ngước đầu, hư không bên ngoài không êm đềm.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Hư không vạn dặm giăng mây đen, sấm sét dày đặc, thiên địa tối đen, có uy áp khủng bố lan tràn.
- Chuyện gì xảy ra?
Các đệ tử tông môn thẳng sống lưng, khủng hoảng nhìn lên trời. Uy áp kia làm họ thấy nặng nề, khủng hoảng bao phủ trái tim.
Két két!
Lâm Phàm đẩy mở cửa đá, ngước đầu lên xem. Tình huống trên trời hơi không ổn, hắn bay lên, lơ lửng giữa trời cao.
Sấm sét thô như con trăn, mỗi lần vụt qua hư không sẽ dẫn đến linh khí dao động, thậm chí dấy lên cơn lũ chảy xiết.
Xẹt xẹt đùng đùng!
Sấm sét đan xen hình thành cái lưới lớn bao phủ mảnh thiên địa này, có lẽ vì phòng ngừa Lâm Phàm chạy trốn.
Lâm Phàm khinh thường nói:
- Dữ dội vậy, tu luyện một môn công pháp thôi mà, mới tăng lên đến đệ nhị trọng đã làm rầm rộ như vậy, muốn đánh chết ai?
Cái thứ gì, tu luyện công pháp thôi mà, muốn hù ai?
Xem tình huống này thì Cấm Thể không đơn giản, hắn bị số điểm cần cho đệ nhất trọng lừa đảo.
Năm trăm vạn chỉ là mở đầu, đệ nhị trọng cần đến hai ngàn vạn.
Thiên Tu toát ra khí thế hùng hồn:
- Đồ nhi!
Tình huống bên đồ nhi không ổn, lão không thể ngồi xem, nếu thật sự là đại kiếp nạn gì thì đương nhiên lão phải cùng đồ nhi gánh vác.
Lâm Phàm ngăn lão sư lại, không cho đến gần:
- Lão sư đừng tới đây! Đây là kiếp nạn do đồ nhi tu luyện công pháp dẫn đến, không phải vấn đề gì lớn!
Đối với Lâm Phàm thì không thành vấn đề, nhưng sẽ là rắc rối cho lão sư.
Rầm!
Lâm Phàm giẫm chân lướt về phía xa, hắn thấy uy thế sấm sét trên trời hơi mạnh, sợ một tia chớp phá hủy tông môn.
Bên trên một khu rừng rậm.
Uy năng khủng bố trên trời đuổi theo Lâm Phàm, hắn đến đâu là nó kéo tới đó.
Bầy yêu thú núp trong rừng rậm cảm nhận uy thế khủng bố thì kinh hoàng hốt hoảng chạy trốn, không dám ở lại.
- Rất bá đạo, giỏi lắm, vậy thì chơi luôn!
- Thăng cấp!
[Tiêu hao bốn ngàn vạn điểm.
Cấm Thể (viên mãn)
Đặc tính: Lực lượng Cấm Kỵ, nghiền áp, Thể Cấm Kỵ. Trái Tim Cấm Kỵ]
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Khoảnh khắc Lâm Phàm tăng Cấm Thể lên đến viên mãn thì thiên địa chấn động, khung trời xé rách, thê lương như tận thế buông xuống.
- Lực lượng thật mạnh!
Lâm Phàm siết chặt mười ngón tay, lực lượng Cấm Kỵ quấn quanh người, đó là lực lượng khủng bố đến tột đỉnh. Tinh thần trùng kích trong đầu hắn càng lớn mạnh tột độ, hình thành biển cả không ngừng va chạm, nhưng không thể tổn thương chút gì đến hắn.
Thanh Oa tỉnh lại từ trong tu luyện. Thiên địa biến động, nó không cách nào tu luyện tiếp, uy thế này làm nó khủng hoảng, mặt xanh ướt mồ hôi.
- Cấm Kỵ!
Thanh Oa ngước đầu lên, con mắt nhỏ xíu nhìn chằm chằm chân trời, bóng dáng ở đó rất quen thuộc, là kẻ bỏ mạng đáng giận, nhưng đó chưa phải cảnh làm nó kinh sợ nhất, lực lượng quấn quanh người kẻ bỏ mạng là lực lượng Cấm Kỵ.
- Hắn làm sao lĩnh ngộ lực lượng Cấm Kỵ được? Chẳng phải Cấm Thể đã bị xóa bỏ rồi sao?
Thanh Oa không tin nổi. Nó là Cửu Hoang Thần Sư, tung hoành thiên địa, tuy không thể trấn áp thiên địa nhưng thuật luyện đan đủ cho nó ngang dọc cõi đời, không ai sánh bằng, không biết bao nhiêu người nhờ nó giúp đỡ, nên nó biết nhiều bí ẩn.
Ba quyển Cấm Thể đều bị hủy diệt, Thanh Oa cảm nhận lực lượng của quyển thứ nhất từ người kẻ bỏ mạng.
- Kẻ bỏ mạng đã đi đâu? Làm sao tìm ra mấy thứ này?
Trong khi Thanh Oa suy nghĩ lung tung thì thiên địa biến động càng khủng bố hơn, trong sấm sét xen lẫn tia sáng đỏ nóng cháy.
Thanh Oa ngây người:
- Hắn không vượt qua được, với tu vi như thế muốn vượt qua kiếp nạn chẳng khác nào người điên nằm mơ, chỉ riêng Cấm Kỵ trùng kích đủ làm hắn tan rã.
Lâm Phàm cau mày:
- Rốt cuộc có đến không? Ngươi muốn tích trữ đến bao giờ nữa? Nếu ngươi không đến thì ta đến, phiền quá.
Lâm Phàm bay lên cao, lao vào tầng mây khủng bố.
Thanh Oa á khẩu:
- Cái này . . .!
Đây là hành vi tự tìm chết.
Bóng dáng Lâm Phàm biến mất trong thiên địa.
Ngàn vạn sấm sét dày đặc hư không, lan tràn bao trùm Lâm Phàm.
Lâm Phàm suy tư:
- Không đau không ngứa, sao vậy nhỉ?
Hắn xem không hiểu, nhưng rất nhanh đã hiểu, sấm sét đang đánh tan thân thể của hắn, cánh tay, hai chân dần tan biến, dường như bị xâm thực.
- Là thế sao?
Lâm Phàm đứng yên tại chỗ, không có biểu thị gì, chờ xem kết quả cuối cùng thế nào.
Thanh Oa đứng thẳng chân sau, trợn mắt há hốc mồm nhìn. Trước khi Cấm Thể bị xóa bỏ đã có nhiều người tu luyện, nhưng đều tan biến trong kiếp nạn này, không chừa mẩu xương.
- Ài, kẻ bỏ mạng, nếu ngươi báo trước cho ta biết là ngươi tu luyện Cấm Thể thì ta đã nói cho ngươi rồi, đáng tiếc, ngươi không nói gì với ta. Lát nữa bản Oa sẽ lấy lại tự do.
Thanh Oa đã chuẩn bị sẵn sàng, sau khi tự do thì việc làm đầu tiên là ra ngoài xem.
Các đệ tử sững sờ, không hiểu chuyện gì xảy ra, nhưng uy thế phía chân trời rất mạnh, dù cách thật xa bọn họ vẫn vô cùng hãi hùng.
Đột nhiên có tiếng cười vang vọng Vô Địch phong.
- Ha ha ha ha ha ha! Bản Oa rốt cuộc lấy lại tự do!
Thanh Oa lặng im sau đó mừng như điên, chân trước đung đưa, liên kết trong thần hồn đã biến mất.
Từ lúc ở vùng đất mạo hiểm Vạn Quật biến thành thú cưng đến bây giờ đã qua lâu rồi, lần này nó thấy tận mắt kẻ bỏ mạng không biết sống chết xông vào kiếp nạn, sao mà sống nổi.
Nhưng không lâu sau Thanh Oa ngây người tại chỗ, liên kết tan biến trong thần hồn lại hiện ra.
Thanh Oa xoe tròn mắt:
- Không thể nào!
Tuy chuyện này đã xảy ra nhiều lần nhưng nó không biết xảy ra chuyện gì, lần này thấy tận mắt, không lẽ vẫn có trục trặc gì sao?
- Lẽ nào khi đó thực lực của bản Oa không cao, lúc trở thành thú cưng xảy ra vấn đề gì rồi?
Thanh Oa lặng im, vắt óc suy nghĩ chuyện này. Không thể nào, bản Oa làm sao có trục trặc gì được.
- Nguy rồi, mới nãy đắc ý cười càn rỡ quá, có khi nào bị nghe thấy không?
Nếu bị kẻ bỏ mạng nghe thấy thì nó sẽ chết rất thảm.
Mười giây sống lại, tinh khí thần đều đến trạng thái tràn đầy, nhưng kiếp nạn chưa tán đi, vẫn đang uấn nhưỡng.
Lâm Phàm bay đi xa, e rằng lần này sẽ dây dưa lâu chút.
Đến chỗ không người, hắn nằm giữa trời, nhắm mắt lại, rất là bất đắc dĩ nói:
- Muốn lên thì làm mau, đừng lãng phí thời gian.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Tầng mây đã bao bọc Lâm Phàm, người bên ngoài không thấy rõ chuyện gì xảy ra bên trong, nhưng có tia chớp lấp lóe, tia sáng nóng bỏng tuôn trào từ bên trong.
Nhìn từ bên ngoài thì cảnh tượng đó khủng khiếp vô cùng.
- Lại mất rồi.
Thanh Oa bình tĩnh, không có biểu hiện kịch liệt gì, quả nhiên không lâu sau lại kết nối.
Thanh Oa hoảng loạn đổ mồ hôi ròng ròng, không chịu nổi kích thích:
- Trời ạ, chuyện này là sao?
Lâm Phàm đã quên mình chết bao nhiêu lần, nhưng vào lúc này, hắn phát hiện trên trời có biến đổi. Vô số dòng khí tụ lại một chỗ thành hình trái tim, tựa như tim chết, không có nhịp đập, càng không sức sống.
Nhưng Lâm Phàm có cảm giác đây là thứ của mình.
Lâm Phàm thắc mắc:
- Đây là Trái Tim Cấm Kỵ trong đặc tính?
Lâm Phàm bay lên, xòe tay chộp về phía trái tim.
Khoảnh khắc cầm trong tay, Lâm Phàm phát hiện trái đập nhịp.
Lâm Phàm siết chặt tay:
- Tốt lắm, nhưng không cần, đưa lực lượng cho bản phong chủ là được.
Bụp!
Trái tim nát bấy hóa thành dòng khí bị Lâm Phàm hút vào trong người.
- Mấy thứ này chỉ có kẻ yếu mới cần, bản phong chủ chỉ cần lực lượng.
Lâm Phàm giãn chân mày, có lực lượng khổng lồ ùa vào thân thể, tế bào bắt đầu điên cuồng cắn nuốt.
Tuy trái tim của hắn là bình phàm, nhưng hàng gốc, hơn hẳn mấy thứ linh tinh không rõ xuất xứ này.
Tu luyện đến bây giờ, mỗi khí quan trong người đều là của Lâm Phàm, chưa từng thay đổi.
Lúc này nội tình tăng vọt, nhưng chưa đủ.
Nội tình từ Thông Thiên cảnh đến Diệu Thế cảnh quá khổng lồ, mỗi bước chân của hắn vững chắc, khi đến đỉnh cần nội tình cũng nhiều hơn, nhờ thế hắn mới lấy Thông Thiên cảnh nghiền áp Diệu Thế cảnh khác.
Ngẫm lại những tên kia chỉ có thể nghiền áp cùng cảnh giới, chán chết, chiến đấu vượt đại cảnh giới mới sướng nhất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận