Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 804: Trời ạ, giọng ai mà nghe thảm thế

Tri Tri Điểu ba đuôi màu xanh trong suốt thả tờ giấy xuống.
Cửu Sắc lão tổ vừa căng thẳng vừa tiếc nuối, liên tục thất vọng mấy ngày, hôm nay cũng không ôm nhiều hy vọng.
- Lâm phong chủ, lão phu thấy ngươi không phải loại người thất hứa, nhưng vì sao lừa lão phu? Ài.
Đan Giới Chi Chủ hơi lớn tuổi nhưng trên mặt không có nhiều nếp nhăn, lúc này thì thật sự buồn rầu.
Tờ giấy rơi xuống, Cửu Sắc lão tổ bất đắc dĩ chộp lấy.
- Lâm phong chủ, chúng ta nói chuyện nên giữ lời đúng không?
Khi Cửu Sắc lão tổ mở tờ giấy ra, thấy nội dung trang đầu thì mặt biến sắc, tim đập nhanh, ánh mắt hơi thất vọng bỗng rực sáng.
- Ha ha ha ha ha ha!
Tiếng cười vang vọng trong Đan giới, các tộc nhân ngước đầu lên, không biết lão tổ lại gặp chuyện gì đáng mừng.
Cửu Sắc lão tổ phất tay, bàn ghế hiện ra, một tách trà thơm, lão nhàn nhã nằm, chậm rãi nhấm nháp nội dung trên Tri Tri Điểu.
Thời gian dần trôi, Cửu Sắc lão tổ hoàn toàn chìm đắm trong đó.
Khi đọc hết bài viết Tri Tri Điểu, mặt Cửu Sắc lão tổ tràn đầy tự hào và đắc ý, nhưng cũng tự nghi ngờ mình.
- Đây thật sự là ta sao? Tuy sự kiện đúng nhưng kết cục thì khác.
Cửu Sắc lão tổ hơi đỏ mặt, Lâm phong chủ thổi phồng quá mức làm lão thấy xấu hổ, sự thật rõ ràng không phải như vậy.
Ví dụ đoạn này.
Tuy rằng phụ mẫu đều mất, nhưng lão không đi bái tế mộ, vì quá đau lòng mà lĩnh ngộ ra công pháp.
Vốn không có chuyện đó, nhưng ở trong bài viết của Lâm phong chủ thì lão là người như vậy, hơn nữa vì quá đau buồn nên đặt tên cho công pháp.
‘Ảm Đạm chưởng?’
- Là cái gì?
Đầu Cửu Sắc lão tổ đầy dấu chấm hỏi, thật sự không xem hiểu, lão lĩnh ngộ công pháp như vậy từ bao giờ?
Bình luận trên Tri Tri Điểu rất náo nhiệt.
- Lợi hại, không ngờ Cửu Sắc lão tổ trải qua chuyện như vậy, biến bi thương thành sức mạnh, lĩnh ngộ ra một bộ chưởng pháp.
- Hưm, Ảm Đạm chưởng, nghe cái tên đã cảm giác được uy năng của nó. Nếu có cơ hội phải đi Đan giới, giao lưu với Cửu Sắc lão tổ một phen.
- Không ngừng vươn lên, trưởng thành trong tuyệt cảnh, Cửu Sắc lão tổ thật là hình mẫu của chúng ta. Không nhớ lần trước có người nói với ta là con người của Cửu Sắc lão tổ không tốt, nay xem ra toàn nói bậy bạ.
Cửu Sắc lão tổ nhìn những lời khen ngợi, lão sướng lên mây.
Nhưng Cửu Sắc lão tổ hơi khó xử, phải lấp liếm Ảm Đạm chưởng thế nào? Lỡ bị người hỏi mà lão nói là không biết thì chẳng phải bị vạch trần?
Cửu Sắc lão tổ trầm tư giây lát, quyết định bỏ tên một bộ chưởng pháp của mình, sửa thành Ảm Đạm chưởng.
Cửu Sắc lão tổ bình tĩnh nghĩ:
- Có lẽ đây cũng là cách hay.
Lâm phong chủ cố gắng tô đẹp cho lão, lúc lão xem cũng rất muốn trở về thời trẻ, dùng cách này cứng rắn đánh trả, tiếc rằng không thể quay ngược thời gian.
Một chỗ Thánh Địa được tắm trong ánh sáng vàng.
Một lão nhân nhìn chằm chằm nội dung trong Tri Tri Điểu.
Đến cảnh giới như bọn họ tạm thời không có đường tăng tiến thêm, bình thường dạy dỗ hậu bối xem như cho qua thời gian. Giờ đọc Đan Giới Chi Chủ trên Tri Tri Điểu hấp dẫn lão, nhưng nội dung quá ít, không đủ xem.
Một nam nhân trung niên đứng bên cạnh cung kính hỏi:
- Thần chủ, có chuyện gì làm ngài thấy vui vẻ sao?
Thần chủ đứng lên, người tỏa ánh sáng vàng:
- Ừm! Nội dung trên Tri Tri Điểu rất hay, đặc biệt bài này càng thú vị, chỉ tiếc viết ít, không thể thỏa mãn.
Có thần quốc bay lượn trong ánh sáng.
Nam nhân trung niên hỏi:
- Nếu vậy thì để ta bắt người soạn về?
Thần chủ cười nói:
- Không cần, lão phu tự mình ra ngoài một chuyến, bắt hắn về nhốt trong thần quốc.
Không đợi nam nhân trung niên nói gì thêm, thần chủ giơ tay vẽ, một cánh cửa thần quốc hiện ra trước mặt, lão cất bước vào, biến mất trong thiên địa.
Lâm Phàm cảm giác thực lực biến mạnh hơn, tuy tu vi không tăng lên nhưng nội tình tăng mảng lớn, có lẽ đánh với Đạo cảnh dù không thắng cũng có thể đấu một trận.
- Còn hơn một ngàn vạn điểm, công pháp là vấn đề khó khăn. Thôi, sáng tạo công pháp trước, không tạo ra công pháp tiên giai thì không thể qua khoảng thời gian này.
Lâm Phàm trở về Vô Địch phong, nói với Lữ Khải Minh một tiếng là hắn tiếp tục bế quan, cấm không ai được đến quấy rầy.
Trong mật thất.
Khuôn mặt của Lâm Phàm vô cùng nghiêm túc:
- Ta thề nếu lần này không sáng tạo ra công pháp sẽ không bước ra mật thất nửa bước!
Lâm Phàm ngồi xếp bằng, lấy sổ nhỏ và bút ra, bắt đầu làm thử.
Lâm Phàm không tin lương thiện chính nghĩa như hắn mà không thể sáng tạo ra công pháp tiên giai, còn có tính người không?
Mấy ngày trôi qua.
- Lần này sư huynh bế quan hơi lâu.
Mỗi ngày Lữ Khải Minh sẽ đi ngang qua đây, đôi khi ôm trẻ sơ sinh.
Gã không biết sư huynh suy nghĩ thế nào, nhưng sư huynh thường tự quyết định cái rụp, không việc gì phải ngạc nhiên bất ngờ.
Lữ Khải Minh bỗng cau mày nhìn bóng người phía xa:
- Hưm?
Mỗi lần gã đến chỗ sư huynh đều thấy nữ nhân kia đứng đó, không đến gần hơn nhưng không rời đi.
Lữ Khải Minh biết đó là đại sư tỷ của Tịnh Không thánh địa, tông môn bị Huyền Không giáo hủy diệt, sư huynh tốt bụng cho nhóm người kia ở lại, khai khẩn đất hoang ngoài tông môn gánh phân trồng trọt.
- Này, sao lần nào nàng cũng đến đây? Muốn làm gì?
Lữ Khải Minh cảm giác cô nương này có vấn đề, mỗi lần đều lén lút, hơi kinh dị.
- Chờ đã, khoan đi! Nàng lại đây, có chuyện gì hãy nói rõ ràng ra. Nơi này là Vô Địch phong, không cho phép càn quấy.
Lữ Khải Minh là quản gia của Vô Địch phong, gã phải chịu trách nhiệm an toàn nơi này. Mấy lần trước gã không nói gì, coi như đối phương đến thăm bé sơ sinh, nhưng nay xem ra không phải vậy.
Đại sư tỷ của Tịnh Không thánh địa đi tới trước mặt Lữ Khải Minh:
- Ta muốn nhờ Lâm phong chủ giúp đỡ.
Lữ Khải Minh nhìn đối phương:
- Nàng muốn nhờ sư huynh của ta báo thù giúp tông của nàng đúng chứ? Đừng mơ, sư huynh của ta không phải loại người mặc cho người ta lợi dụng làm cây thương, thù hận của tông môn các người thì tự mình báo, cần gì vời rắc rối cho sư huynh của ta?
Đại sư tỷ cúi đầu, siết chặt hai nắm tay:
- Huyền Không giáo quá cường đại, chúng ta làm sao báo thù được.
Trong thời gian này nàng liều mạng tu hành, nhưng khoảng cách báo thù vẫn rất xa.
Lữ Khải Minh nghiêm khắc nói:
- Nàng biết Huyền Không giáo cường đại còn muốn sư huynh nhà ta báo thù cho các người, chẳng phải là khiến sư huynh của ta rơi vào nguy hiểm? Ta nghĩ nàng hãy đi đi, sư huynh để các người ở trong Viêm Hoa tông đã quá tốt rồi, làm người không thể được một tấc lại muốn tiến một thước.
Làm người phải biết đủ, Lữ Khải Minh thấy nữ nhân này không biết cái gì gọi là thỏa mãn.
Sư huynh mở miệng thu nhận họ, giữ lại chút huyết mạch của Tịnh Không thánh địa đã là ban ơn lớn, vậy mà còn muốn xin sư huynh báo thù giúp.
Nữ nhân bỗng quỳ xuống đất, hai tay bấu mặt đất, nước mắt tuôn rơi, cắn rách môi:
- Cầu xin ngươi! Ta là cô nhi, được tông chủ thu nhận, đối xử với ta như nữ nhi ruột thịt, hiện giờ tông môn bị diệt, ta không cách nào báo thù, ta không cam lòng! Không cần biết nhờ tay ai, miễn có thể báo thù, ta chấp nhận làm bất cứ chuyện gì, dù trở thành nô lệ cũng không tiếc!
Lữ Khải Minh lùi một bước, rất là bất đắc dĩ:
- Nàng đừng quỳ ta, vô dụng, sư huynh có quyết định của mình, sẽ không bị ai bức hiếp. Đây vốn là chuyện của Tịnh Không thánh địa các ngươi, muốn báo thù phải dựa vào bản thân.
Đại sư tỷ cúi đầu, đứng lên, sau đó đi tới trước mật thất quỳ xuống, gào thét:
- Lâm phong chủ, cầu xin người hãy báo thù giúp tông ta!
Lữ Khải Minh giật nảy mình, tái mặt:
- Nàng làm gì vậy!?
Sư huynh đã dặn là không cho bất cứ ai đến quấy rầy, nữ nhân đáng ghét này quấy nhiễu sư huynh, lỡ sư huynh tu luyện bị trục trặc gì thì gã không tha cho đối phương.
Trong mật thất.
Lâm Phàm rất bất đắc dĩ, cái thứ gì, khó tạo ra vậy sao?
Đã mấy ngày rồi, hắn quên tự chém mình chết bao nhiêu lần.
Nhưng chưa một lần thành công.
Không thể nào, công pháp tiên giai dù cao cấp cũng không nên cao tới mức này chứ.
Không lẽ đúng là vì chỉ số thông minh của bản phong chủ không đủ cao?
- Được rồi, thử thêm lần nữa!
Lâm Phàm lại vận chuyển kinh mạch, đây là tuyến đường mới.
Đột nhiên tiếng hét the thé thê lương truyền đến, Lâm Phàm hết hồn giật mình, tuyến đường bị lệch sang hướng khác.
- Trời ạ, là giọng của mụ nào mà thê thảm vậy? Nguy rồi!
Lâm Phàm cảm giác khí huyết trong người sôi trào như nước sôi sùng sục không ngừng nổi bong bóng.
Răng rắc!
Thân thể bắt đầu tan vỡ, thịt đỏ nứt ra, bên trong lấp lóe tia sáng đỏ lu mờ.
Lâm Phàm bất đắc dĩ nghĩ:
- Lại sắp phải tự giải quyết mình sao?
Hắn định bắt đầu lại từ đầu, nhưng bỗng nhiên có biến đổi.
Khí huyết sôi trào bỗng dịu lại, trong người hình thành vòng xoáy, không cất chứa linh khí, cương khí thiên địa mà phun lên. Trên tờ giấy trắng tiên giai hiện ra hàng chữ.
[Nghịch loạn: Tăng phúc mọi mặt.
Tiên giai thượng phẩm.]
Lâm Phàm cảm giác người sắp nổ tung, lực lượng khủng bố đến tột độ tràn ngập trong người.
- Sao có thể như vậy? Mới chỉ là tiên giai mà sao lực lượng mạnh đến thế? Ha ha ha ha ha ha! Có khi nào đột phá luôn không?
Lâm Phàm mừng rỡ, không dám tin, nếu thật sự đột phá thì quá sướng.
Nhưng giờ không phải lúc suy nghĩ lung tung, hắn cần nhanh chóng nuốt lực lượng, xem nội tình, để coi tốc độ tăng lên đến trình độ nào.
Tế bào trong người bắt đầu điên cuồng cắn nuốt lực lượng.
- Mạnh quá.
Lực lượng dịu nhẹ khuếch tán trong mật thất, nhưng sóng gợn thì khủng bố kinh người.
Nội tình không ngừng tăng vọt.
Lâm Phàm chợt đứng dậy, lĩnh ngộ công pháp tiên giai mang đến nội tình kinh khủng, làm hắn rất bất ngờ.
Lâm Phàm hít thở dồn dập, người nặng nề, đây là nội tình đang tích lũy.
Nút + tu vi luôn phát sáng.
Có thể thăng cấp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận