Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 805: Tất cả điều này đều vì chính nghĩa

Lữ Khải Minh bịt miệng không cho đối phương nói nữa:
- Nàng đừng la! Sư huynh của ta đang tu luyện, nếu bị nàng quấy rầy mang đến rắc rối cho sư huynh thì Lữ Khải Minh này tuyệt đối không tha cho nàng!
Mắt Lữ Khải Minh rực cháy lửa giận, gã tuyệt đối không cho phép bất cứ người nào uy hiếp đến sư huynh.
Đột nhiên tầng mây trên trời cuồn cuộn như sóng triều, dị tượng làm mọi người hoảng sợ.
Thiên Tu đứng bật dậy:
- Đây là . . .?
Lão cảm nhận uy thế siêu khủng bố từ phía Vô Địch phong.
Thiên Tu không chịu nổi:
- Đồ nhi làm sao vậy? Đừng nói là lại đột phá nữa?
Tốc độ đột phá quá mau, dù lão đã liều mạng tu luyện nhưng xem tình hình hiện giờ thì vẫn không bắt kịp đồ nhi.
Hỏa Dung đứng một bên, lo lắng hỏi:
- Sư huynh, tiểu tử kia làm sao vậy?
Thiên Tu bình tĩnh nói:
- Còn sao nữa, chắc chắn là đột phá. Sư đệ đừng ngạc nhiên như thế, phải có niềm tin vào đồ nhi của vi huynh, biết chưa?
Thật ra trong lòng lão không bình tĩnh chút nào.
Hỏa Dung nghẹn họng nhìn sư huynh, đôi khi lời sư huynh nói rất tổn thương trái tim người khác.
Bên Vô Địch phong biến động lớn.
Một cột sáng bắn xuyên mật thất lên tận trời, đâm vào tầng mây.
Mọi người giật mình.
Có đệ tử kinh kêu:
- Đó là cái gì?
Vì có một thân hình to lớn đứng trên trời cao.
Các đệ tử hét to:
- Lâm sư huynh, đó là Lâm sư huynh!
Bọn họ không ngờ Lâm sư huynh sẽ xuất hiện ở giữa hư không.
Nhưng kỳ lạ, không phải Lâm sư huynh thật mà càng giống ảo ảnh hơn.
Bóng dáng trên bầu trời thần uy mênh mông, đôi mắt khép mở, bễ nghễ thiên hạ, dải sáng lấp lánh quanh người làm đám người kinh.
Lữ Khải Minh xem ngây người, gã cảm giác thực lực của sư huynh đang tiến bộ, trở nên khủng bố hơn, khiến người thấy sợ hãi.
Các đệ tử Vô Địch phong hò reo:
- Lâm sư huynh lợi hại!
Đây là người mà họ tôn sùng nhất.
Từ khi tham gia Viêm Hoa tông, vào Vô Địch phong thì quỹ tích cuộc đời của họ thay đổi nghiêng trời lệch đất, tất cả đều nhờ Lâm sư huynh mang đến.
Trong mật thất.
- A, cứ như vậy đột phá?
Lúc này có sét chạy trên người Lâm Phàm, lấp lóe nổ đì đùng. Hắn cảm nhận được cảm giác khác biệt, đó là tầm mắt biến đổi.
Trong cảm giác nhìn trọn Viêm Hoa tông, mọi thứ nằm trong tầm tay, một cảm giác chưa từng có.
Bộp!
Lâm Phàm siết chặt mười ngón tay, sét chạy trên người thoáng chốc tan biến, hòa vào người hắn.
- Diệu Thế cảnh, thực lực lại biến mạnh, lòng lâng lâng vẫn mãi không tan biến, cứ tiếp tục như vậy sẽ xảy ra chuyện lớn.
Lâm Phàm đứng đó, bắt đầu thấy kiêu ngạo, gần đây hắn chăm chỉ quá nhiều, tốc độ tăng tu vi hơi bị nhanh.
- Rốt cuộc là mụ nào hét the thé, vô tình giúp mình việc lớn.
Lâm Phàm đẩy mở cửa đá, nhấc chân bước ra.
Bên ngoài.
Mắt Lữ Khải Minh lấp lóe tia sáng, hưng phấn hỏi:
- Sư huynh lại biến mạnh?
Gã cảm nhận lực lượng cực kỳ khủng bố trên người sư huynh.
- Ừm!
Lâm Phàm nhìn Lữ Khải Minh sau đó ngó sang bên, cô nương này hơi quen mắt, trong một chốc không nhớ ra, nhưng ngẫm kỹ thì có chút ấn tượng.
- Nàng là đại sư tỷ của Tịnh Không thánh địa mà, mới rồi là nàng la hét bên ngoài?
Vừa rồi hắn có thể thành công là nhờ tiếng hét, nếu không có tiếng hét làm hắn hết hồn bị lệch đường thì không dễ thành công sáng tạo như vậy.
Bùm!
Đại sư tỷ quỳ trước mặt Lâm Phàm, ngước đầu lên, nước mắt đong đầy hốc mắt:
- Lâm phong chủ, cầu xin ngươi báo thù giúp tông ta được không? Ta nguyện hiến dâng tất cả, dù là thân thể hay linh hồn đều được, chỉ cầu Lâm phong chủ báo thù giúp ta.
Lâm Phàm nheo mắt nhìn đối phương, lại là dê con bị thù hận che mờ mắt.
Lữ Khải Minh vội nói:
- Sư huynh, mặc kệ nàng ta. Tông môn của họ bị Huyền Không giáo tiêu diệt, giờ muốn nhờ sư huynh báo thù giùm, vậy chẳng phải là muốn diệt Huyền Không giáo? Đây là mang đến rắc rối cho sư huynh!
Lữ Khải Minh rất bất mãn loại người như vậy, Viêm Hoa tông cho Tịnh Không thánh địa ở lại đã là tốt bụng lắm rồi, còn muốn dẫn bọn họ vào đại chiến.
Chiến đấu diễn ra giữa hai tông sẽ chết bao nhiêu người?
Mỗi đệ tử Viêm Hoa tông đều rất quan trọng, không thể chết uổng được.
Mặt Lâm Phàm không biểu tình, không nói chuyện, rất là hờ hững.
Hắn có chút hứng thú với chuyện này.
Đại sư tỷ di chuyển bằng đầu gối đến trước mặt Lâm Phàm, hai tay bấu giày của Lâm Phàm:
- Lâm phong chủ, cầu xin ngươi!
Trừ tìm Lâm phong chủ giúp đỡ ra nàng không nghĩ ra cách nào khác.
Huyền Không giáo quá mạnh.
Với thực lực hiện giờ của họ không cách nào báo thù.
Lữ Khải Minh nạt nộ:
- Câm mồm! Nàng đừng hòng lợi dụng sư huynh của ta làm cây thương! Đây là chuyện của Tịnh Không thánh địa các ngươi, đừng kéo Viêm Hoa tông chúng ta xuống!
Lữ Khải Minh biết sư huynh là người tốt bụng, có lẽ thấy đối phương tội nghiệp sẽ không nỡ từ chối.
Lâm Phàm nhẹ giọng nói:
- Lữ sư đệ, nói chuyện gì kỳ, còn nhớ tôn chỉ của Viêm Hoa tông chúng ta không?
Lữ Khải Minh cúi đầu đáp:
- Nhớ thưa sư huynh, Viêm Hoa tông chúng ta chính nghĩa, thân thiện, trân trọng hòa bình.
Lâm Phàm hỏi:
- Đúng rồi, Viêm Hoa tông chúng ta là người trân trọng hòa bình, nếu gặp người không hòa bình thì làm thế nào?
- Sư huynh, cái đó . . .
Lữ Khải Minh mới nói một nửa đã bị Lâm Phàm ngắt ngang:
- Nếu gặp người không hòa bình thì đành phải đánh bọn họ thành hòa bình. Tịnh Không thánh địa tự nhiên bị diệt tông, thê thảm biết bao. Sư đệ nhìn trẻ sơ sinh mà vi huynh thu nhận xem, không có phụ mẫu, không người thân. Lại nhìn vị này, nàng mất nguyên tông môn, vì báo thù cho tông môn mà không tiếc quỳ xuống. Nên sư huynh phải nhúng tay vào việc này, Viêm Hoa tông ta là sứ giả chính nghĩa, không cho phép có một chút tà ác!
Lâm Phàm nâng cô nương dậy, vỗ vai nàng, biểu cảm hiền hòa nói:
- Được rồi, nàng yên tâm, bản phong chủ sẽ giúp nàng việc này, vì Viêm Hoa tông chúng ta chính nghĩa, thân thiện, đối với những kẻ làm xằng làm bậy phải khiển trách nghiêm khắc.
Đại sư tỷ nghe câu đó lại bổ nhào xuống đất:
- Đa tạ Lâm phong chủ!
- Sư huynh, ta đi tập hợp đệ tử ngay đây!
Lữ Khải Minh nhận sư huynh dạy bảo, chuẩn bị đi tìm đệ tử theo sư huynh ra tông.
Lâm Phàm sửng sốt, khó hiểu nhìn Lữ Khải Minh:
- Tập hợp đệ tử làm gì?
Lữ Khải Minh hơi sửng sốt nói:
- Sư huynh, nếu muốn đi báo thù thì tất nhiên phải kêu các sư đệ qua.
Lâm Phàm phẩy tay:
- Không cần, bản sư huynh đi một chuyến là được.
Chuyện này đâu cần thêm ai, một mình là đã đủ.
Lữ Khải Minh giật nảy mình, lo lắng nói:
- Sư huynh . . .
Sư huynh đi một mình rất nguy hiểm.
Lâm Phàm phất tay, đã quyết ý, mang nhiều người đi hoàn toàn lãng phí thời gian.
Hắn đột nhiên phát hiện sở thích mới hình như là diệt tông?
Tịnh Không thánh địa nhờ cậy, hắn liền muốn xuống tay với Huyền Không giáo.
Đương nhiên Lâm Phàm có tìm hiểu về thế lực này, dã tâm của giáo chủ rất lớn, muốn độc chiếm Nguyên Tổ vực, nhưng không thành công. Tuy không thể so sánh với Huyết Hà tông đã bị hắn tiêu diệt nhưng tông môn này tạm được.
Lâm Phàm chưa bao giờ ghét bỏ quá ít.
Đại sư tỷ lo lắng nói:
- Lâm phong chủ, Huyền Không giáo rất mạnh, một mình phong chủ sợ là . . .
Nàng hy vọng Lâm phong chủ đừng lơ là.
Lâm Phàm nghiêm nghị chính khí nói:
- Sợ là cái gì, một mình bản phong chủ đã đủ. Các ngươi ở trong tông môn, thời gian không quá muộn, phải nghiêm khắc đả kích loại tông môn không thân thiện hòa bình này.
Cảm xúc ghét cay ghét đắng tà ác làm đại sư tỷ vô cùng cảm kích.
Lữ Khải Minh tự thấy xấu hổ, nghe những lời sư huynh nói làm gã cảm giác tâm cảnh của mình còn yếu.
Lâm sư huynh bỗng đặt tay lên vai gã, an ủi:
- Lữ sư đệ đừng để trong lòng, sư đệ cũng là vì nghĩ cho sư huynh, không hy vọng sư huynh rơi vào vũng bùn. Nhưng sư đệ hãy ghi nhớ, con người còn sống không phải vì bản thân, có lẽ vì một tín niệm, dù phải trả giá mạng sống cũng không tiếc. Sư huynh luôn cố gắng vì hòa bình trên đời.
Lữ Khải Minh vụt ngẩng đầu lên, những lời sư huynh nói tuy nhàm tai nhưng đối với gã thì mang lại lực lượng tràn đầy.
Ở trong mắt gã thì sư huynh như được ánh sáng bao bọc.
Lữ Khải Minh gật đầu nói:
- Sư huynh, sư đệ ghi nhớ trong lòng.
Gã khắc ghi lời của sư huynh trong lòng.
Đại sư tỷ nhìn Lâm phong chủ, lần đầu tiên gặp mặt thì nàng có chút hiểu lầm với Lâm Phàm, giờ mới phát hiện có lẽ ấn tượng đầu tiên là thành kiến.
Đại sư tỷ cảm thấy Lâm phong chủ của Viêm Hoa tông khác với trong tưởng tượng của nàng.
Lâm Phàm cảm thán rằng:
- Ừm, được rồi, sư huynh đi đây, chậm mỗi giây là không biết bao nhiêu người vô tội bị Huyền Không giáo chèn ép.
Hắn bay lên cao, xé rách hư không, ẩn vào trong, lao về phía Huyền Không giáo.
Tâm tình của Lâm Phàm khá tốt, lại có lý do rồi, hơn nữa lý do rất cứng rắn.
Dù không có chuyện của đại sư tỷ thì hắn sẽ tìm lý do khác, ví dụ đứa bé đó được hắn thu dưỡng thành nữ nhi. Tông môn của đứa bé bị diệt, sao hắn nhịn được, phải dùng thủ đoạn cứng rắn nghiền áp.
- Tất cả điều này là vì chính nghĩa.
Lâm Phàm xuyên qua hư không, tốc độ rất nhanh, mau hơn lúc ở Thông Thiên cảnh.
- Nếu san bằng Huyền Không giáo thì thế gian này có chút tia sáng.
Phía xa, các tòa kiến trúc tỏa ánh sáng huyễn lệ nổi trên cao.
Nơi đó là nhà cũ của Huyền Không giáo.
Các đệ tử Huyền Không giáo bị tình huống phía xa hấp dẫn.
- Đó là thứ gì?
Đập vào mắt đệ tử là luồng sáng chói lòa tựa như mặt trời từ xa không ngờ bay tới.
Các đệ tử kinh hoàng rống to:
- Nguy rồi, có địch tập!
Lâm Phàm nhìn Huyền Không giáo phía xa:
- Đến rồi!
Khí thế trên người hắn tăng vọt, sau đó ầm vang đụng vào sườn núi Huyền Không giáo.
Lực lượng cường đại nghiền áp, sườn núi bị xuyên thủng, Lâm Phàm rẽ đường gấp khúc bay vọt lên cao.
Mọi người ngẩng đầu lên, không biết là thứ gì.
Ánh sáng trên trời càng lúc càng chói lòa.
Lâm Phàm khép hai tay lại, lao xuống, tốc độ nhanh đến nỗi làm không khí bốc cháy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận