Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 806: Ngươi mới nói cái gì

Rầm!
Lâm Phàm rơi xuống đất, hai tay khép lại giộng mạnh xuống, lực lượng sôi trào giữa hai nắm tay rồi bộc phát ra.
Bẻ gãy nghiền nát!
Lực lượng hóa thành trùng kích khủng bố thổi quét Huyền Không giáo.
Kiến trúc trôi bềnh bồng bị chấn động, răng rắc nứt rạn, vết nứt không ngờ lan tràn, khi đến cực hạn chịu đựng thì kiến trúc nổi bắt đầu rơi xuống, đập xuống đất vỡ vụn ra.
Răng rắc!
Nền đất Huyền Không giáo rạn vỡ, khe hở nhanh chóng lan tràn nguyên mặt đất.
Phụt!
Sơn mạch nâng Huyền Không giáo rung rinh, ngọn núi dần vỡ vụn, vô số đá to rơi, những tiếng hét thảm xen lẫn trong đó.
Lâm Phàm đứng thẳng dậy, chắp hai tay sau lưng, đứng ngạo nghễ:
- Phù!
Rào rào!
Sơn mạch hoàn toàn sụp đổ, Huyền Không giáo cũng thành phế tích.
Mặt đất dưới chân Lâm Phàm hình thành cột đá, xung quanh đều sụp đổ.
- Điểm tạm được.
Lâm Phàm cảm nhận điểm, tốc độ tăng đáng để người vui vẻ.
Với thực lực hiện tại, hắn không cần hành động nhiều, đấm một cú là các tông môn cỡ này không chịu nổi, bị phá hủy hoàn toàn.
Ầm!
Ầm!
Có người hất đá to đè người ra, không chỉ một người làm như vậy.
Bên dưới phát ra tiếng gầm giận dữ:
- A!
Cơn lũ khí thế như bão tố thổi tất cả đá to bay lên.
Giáo chủ nhìn tình huống bốn phía, trợn tròn mắt:
- Huyền Không giáo!
Giáo chủ không dám tin điều trông thấy trước mắt.
Huyền Không giáo biến mất, thay thế là đống đổ nát.
Trưởng lão Huyền Không giáo còn sống sót nhanh chóng chạy lại chỗ giáo chủ, mặt họ trắng bệch, khủng hoảng hét lên:
- Giáo chủ!
Bọn họ là trưởng lão nhưng không biết xảy ra chuyện gì, mới rồi cảm giác lực lượng khủng khiếp thổi qua, sau đó trời sụp đất nứt, thân hình bị đá to đè.
Nếu họ không có tu vi cường đại thì đã chết tại đây.
Giáo chủ ngẩng đầu nhìn nam nhân tóc đen bay bay đứng chỗ kia:
- Là ngươi!
- Ừ, là ta, có gì không?
Lâm Phàm nhìn giáo chủ Huyền Không giáo, tu vi Chí Tiên cảnh, trước kia mạnh biết bao, đáng tiếc chỉ đại biểu đoạn thời gian trước. Còn bây giờ, thực lực của hắn lại tiến bộ mảng lớn, lòng kiêu ngạo của hắn sắp bay lên đụng nóc rồi.
Răng giáo chủ va lách cách, tức đến xì khói, lửa giận bùng nổ trong lòng gã:
- Đáng giận, dám hủy Huyền Không giáo của ta, bản giáo chủ muốn ngươi chết!
Giáo chủ thi triển công pháp, khí thế siêu khủng bố bao phủ trên người, thậm chí sắp ngưng tụ thành thực chất.
- Chết cho ta!
Bùm!
Giáo chủ bay lên cao, tóc dài bay rối, lực lượng cuồng bạo hóa thành nghiệt long xoay quanh trong người, mắt hổ phun lửa, ước gì bầm thây đối phương ra.
Lâm Phàm lấy búa ra, nhìn phía xa, hắn xoay cổ tay ném búa. Búa lộn vòng trên trời, tốc độ siêu nhanh rạch phá hư không, chớp mắt biến mất.
Tim giáo chủ rớt cái bịch, cảm giác nguy hiểm ập đến, màn sáng bảo vệ dựng lên quanh người.
Mắt giáo chủ phản chiếu cây búa xoay tít bay tới, màn sáng bị cắt rách, búa bình phàm không có gì lạ nhưng đem đến tuyệt vọng vô biên cho gã.
Muốn né tránh nhưng không còn kịp nữa, quá nhanh.
Xoẹt phập!
Búa cắt làn da trán giáo chủ ra nhẹ nhàng như cắt đậu hủ, không chút áp lực, lực lượng kinh khủng bộc phát ra.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Lực lượng quá cường đại, giáo chủ không cách nào ngăn cản, người hóa thành luồng sáng bị đóng đinh dưới đất.
- Cái gì!?
Các trưởng lão Huyền Không giáo sợ, mắt tròn mắt dẹt, há hốc mồm.
Chớp mắt giáo chủ đã bị người một chiêu giết rồi.
Lâm Phàm bất đắc dĩ nói:
- Chán chết, thực lực cỡ như các ngươi khiến người buồn ngủ.
Hắn giơ tay lên, búa xoay tít bay trở về. Giọt máu đỏ thắm lăn dọc theo búa nhỏ xuống, đó là máu của giáo chủ, còn nóng hổi.
Một trưởng lão Huyền Không giáo tức giận hỏi:
- Tại sao? Huyền Không giáo chúng ta không oán không thù với ngươi, tại sao muốn diệt giáo của ta?
Có trưởng lão từ từ lùi lại, muốn chạy trốn.
Đối phương quá khủng bố, tiếp tục ở lại đây sẽ chết người.
Lâm Phàm lay hoay cây búa trong tay:
- Bởi vì chính nghĩa, các ngươi hiểu chưa? Đối với những người không có tình yêu hòa bình như các ngươi thì chỉ có thể bị bản phong chủ san bằng.
Búa bén thật, rất tiện tay khi chém người.
Các trưởng lão Huyền Không giáo nhìn chằm chằm búa trong tay Lâm Phàm, sau đó nhìn giáo chủ, tất cả diễn ra quá mau, họ không kịp phản ứng.
Giáo chủ ở trong lòng họ là mạnh nhất, nhưng bị đối phương một búa đóng đinh, bọn họ sợ.
Có trưởng lão hét to:
- Chạy!
Nếu không chạy sẽ chết càng thảm.
Nhìn các trưởng lão còn sống, Lâm Phàm giẫm chân một cái:
- Muốn chạy? Đó là chuyện không thể.
Cột đã gãy, hắn biến mất tại chỗ, chớp mắt xuất hiện trước mặt một trưởng lão.
Trưởng lão kia kinh hoàng hét to:
- Tha ta!
Lâm Phàm lắc đầu nói:
- Không được.
Hắn hé môi thở một hơi, trưởng lão cảm giác bị lực lượng khủng bố đánh trúng, người nổ tung.
Các trưởng lão chạy trốn thấy cảnh đó thì sợ đứng tim:
- Người gì khủng khiếp quá!
Người kia ở trong mắt họ quá khủng bố, không thể chống lại.
- Ài, chạy là thói quen không tốt, dù không đánh lại cũng phải lấy hết can đảm ra chiến đấu, bởi vì chết cũng không sợ, sao các ngươi không thể nhìn thấu điều này?
Bước vào Diệu Thế cảnh, hắn rất muốn cảm nhận xem lực lượng mạnh cỡ nào.
Lâm Phàm đứng yên tại chỗ, hút mạnh, sức hút mạnh mẽ bộc phát ra.
Các trưởng lão bỏ chạy cảm giác thân thể bị lực hút kéo không ngờ thụt lùi.
Các trưởng lão kinh hoàng hét rầm lên:
- Không!!!
Bọn họ ngoái đầu nhìn lại, dựng đứng lông tơ. Bọn họ không tin nổi, đối phương chỉ hút một hơi đã kiềm chế họ.
Phải mạnh đến mức nào mới khủng bố như thế?
- A!
Các trưởng lão không thể kiểm soát bản thân bay nhanh về phía Lâm Phàm.
- Chạy cũng không thể chạy thoát, cần gì lãng phí thời gian.
Khi các trưởng lão sắp bay tới bên cạnh, Lâm Phàm giơ tay phải lên, búng ngón tay.
Hai ngón tay ma sát phát ra lực lượng biển vỡ vực nứt.
Không gian tan vỡ, bất cứ vật chất nào đều bị lực lượng phá hủy.
Thân thể của các trưởng lão bị lực lượng này tàn phá trực tiếp tan rã, biến mất trong không khí, không chừa một giọt máu, bị chấn nát hết.
Lâm Phàm nở nụ cười:
- Hơi lợi hại.
Bước vào Diệu Thế cảnh, khống chế lực lượng càng táo bạo hơn, đặc biệt trái tim sức mạnh, mỗi lần hắn đột phá là nó điên cuồng lớn mạnh.
- Cứ theo tốc độ này thì không biết bao giờ mới hoàn toàn khống chế lực lượng, trở thành chúa tể lực lượng được.
Mục tiêu của Lâm Phàm mãi không thay đổi, đó là trở thành chúa tể lực lượng, hắn không muốn lĩnh ngộ pháp tắc khác chút nào.
Lâm Phàm nhìn quanh:
- Xong hết.
Huyền Không giáo xem như thế lực không kém, nhưng đã hóa thành phế tích, hắn hết hứng thú.
Lâm Phàm đi tới trước mặt giáo chủ, nhìn thân thể bị búa chém sâu vào đầu, cảm giác bất đắc dĩ.
- Ngươi rất may mắn, xem như người duy nhất giữ toàn thây trong Huyền Không giáo, lát nữa mang ngươi về tông, người của Tịnh Không thánh địa chơi ngươi thế nào thì không liên quan đến bản phong chủ.
Lâm Phàm túm giáo chủ bỏ vào trữ vật giới chỉ.
Hắn giơ ngón tay, không gian chấn động nhẹ, nhiều đá to rung rinh, một số trữ vật giới chỉ chưa bị bể nát bay lên.
Hành vi diệt tông là không tốt, tuy tăng điểm rất nhanh nhưng quá tàn nhẫn.
Đương nhiên Huyết Hà tông và Huyền Không giáo bị diệt không tính là tàn nhẫn, nên như vậy.
Hòa bình là quan trọng nhất, hai tông môn này không thích hòa bình, giữ lại cũng vô dụng, chẳng bằng bị diệt.
- Nên trở về.
Lâm Phàm đang định rời khỏi nhưng bỗng dừng bước.
Lâm Phàm nhíu mày nói:
- Hơi thở này khiến người rất khó chịu.
Hắn rất nhạy cảm với sự khó chịu.
Lâm Phàm đứng trong hư không, mắt nhìn chằm chằm phía xa:
- Đến rồi thì đừng núp nữa, bản phong chủ đã gặp nhiều người, không nhớ ra, ngươi là ai vậy?
Lâm Phàm cảm giác tuyệt đối là người quen tìm đến, nếu không sẽ chẳng cho hắn cảm giác này.
- Không ngờ qua thời gian ngắn mà thực lực của ngươi trưởng thành đến mức này, rất kinh người.
Một bóng người xuất hiện trên trời.
Vạn Quật lão tổ đứng đó, áo trắng tinh khôi, khí chất khác xưa nhiều. Lúc trước nàng còn có chút cảm giác non nớt, nhưng bây giờ cho người cảm giác có một không hai thiên địa, chí cao vô thượng.
Lâm Phàm há mồm gay gắt đáp trả:
- Mắc mớ gì tới ngươi, rách việc!
Hắn ghim ả đàn bà này trong lòng, là ả đã đánh hắn và lão sư trong tông môn, nếu không phải hai người vững vàng thì đã mất hết sĩ diện.
Vạn Quật lão tổ cau chân mày thanh tú, bị lời nói của Lâm Phàm chọc giận:
- Hừm!
Lâm Phàm bẻ cổ kêu răng rắc:
- Làm gì, muốn đánh nhau? Bản phong chủ chờ ngươi lâu rồi, vừa lúc có thể báo thù đàng hoàng.
- Ta tới nơi này không phải muốn đánh nhau với ngươi, có việc quan trọng hơn cần hoàn thành, hy vọng ngươi biết. Hiện giờ vực ngoại giới bình tĩnh chỉ là hiện tượng ngắn ngủi, tuy thực lực của ngươi không tệ nhưng còn kém xa, dù đối mặt với ta thì ngươi vẫn chưa đủ sức.
Vạn Quật lão tổ rất kiên cường. Trước khi vực ngoại giới dung hợp thì nàng không đánh lại tên này, nhưng sau khi dung hợp, nàng đã tìm về một phần nhỏ ngày xưa để lại, phục hồi thực lực, đủ sức trấn áp người trước mắt.
Hiện giờ tất cả tài phú để lại khi vực ngoại giới dung hợp đã bị nàng tìm được hơn một nửa.
Lâm Phàm giả bộ không nghe rõ:
- Ngươi mới nói gì? Nói là ta bây giờ vẫn không đủ sức đối diện ngươi?
Vạn Quật lão tổ định hé môi nhưng bỗng ngây ra.
Cái tên trước mắt nàng bùng nổ khí thế như núi lửa, tăng vùn vụt khiến người thấy sợ.
Răng rắc!
Người Lâm Phàm phình to, lực lượng khủng bố lan tràn, không gian tan vỡ, bốn phía đầy khe nứt màu đen như chạc cây.
Lâm Phàm cúi đầu nhìn đối phương:
- Vạn Quật lão tổ, mụ đàn bà kia mới nói gì? Bản phong chủ không nghe rõ.
Thân hình to lớn mà cuồng bạo làm Vạn Quật lão tổ bất giác lùi một bước.
Khí thế này hơi khủng bố.
Bạn cần đăng nhập để bình luận