Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 807: Hãy chìm đắm trong sự chi phối khủng bố

Uy thế khủng bố kinh người.
Lực lượng quá khủng bố làm lông tơ rung rung, không gian quanh người hắn nứt ra thành những khe hở màu đen như con rắn nhỏ không ngờ cắn nuốt không gian.
Khe hở đen lan tràn vặn vẹo sau lưng hắn, theo thời gian trôi qua, khe hở dần khuếch tán ra xa.
Lâm Phàm thần uy hùng hồn, phát ra khí thế khiến người cực kỳ bất an:
- Mụ kia, mới nói gì? Bản phong chủ rất không vừa lòng với mụ.
Ở trong mắt Vạn Quật lão tổ thì như ma thần buông xuống trước mặt, làm người sống lưng lạnh toát.
- Ngươi . . .
Biến đổi nghiêng trời lệch đất, thay đổi quá lớn.
Lâm Phàm nhe răng cười nói:
- Nói nhảm nhiều quá, hãy để bản phong chủ xem mụ và ả đàn bà khác có gì khác nhau!
Hắn giơ tay lên chộp Vạn Quật lão tổ, năm ngón tay lóe tia sáng âm u sắc lạnh, trên mỗi ngón tay ngưng tụ lực lượng, không gian bị kéo rách năm khe hở màu đen.
- Khủng bố!
Người Vạn Quật lão tổ bắn ra tia sáng, thân hình tuyệt thế động đậy, biến mất tại chỗ với góc độ kỳ dị.
Bùm!
Lâm Phàm co năm ngón tay, không gian như tấm da bị hắn chộp vào tay, cơn lũ xao động cuồn cuộn, chỉ với uy lực một kích đã tạo thành uy thế khủng bố cỡ này.
Vạn Quật lão tổ xuất hiện ở phía xa, cảnh tượng kinh người xung quanh khiến nàng giật nảy mình.
Vạn Quật lão tổ im lặng thật lâu sau mở miệng hỏi:
- Vì sao lực lượng của ngươi mạnh đến vậy?
Nàng rất giật mình, thắc mắc về lực lượng của hắn.
- He he!
Lâm Phàm khổng lồ tạo áp lực lớn cho người khác, thân hình cao mười thước vừa đúng, không quá lớn nhưng cũng không nhỏ.
Chiều cao như Cự Linh tộc tuy tạo áp lực mạnh nhưng cho người cảm giác vụng về.
- Tại sao lực lượng cường đại? Mụ kia, ngươi rất vô tri, ngươi không biết sức mạnh mới là cường đại nhất sao? Cả đám các ngươi lĩnh ngộ pháp tắc linh tinh, sao mạnh bằng bản phong chủ.
Lâm Phàm chưa bao giờ hối hận chỉ lĩnh ngộ pháp tắc lực lượng, từng có người nói chỉ lĩnh ngộ một loại pháp tắc là hành vi ngu ngốc nhất, nhưng hắn thì cho rằng đó là vì bọn họ quá yếu.
Theo đuổi đơn nhất là không sai, thúc đẩy một loại lực lượng duy nhất đến tột đỉnh sẽ bộc phát ra lực lượng kinh khủng nhất.
- Là vậy sao?
Vạn Quật lão tổ không ngờ tên này chỉ lĩnh ngộ pháp tắc lực lượng, nàng lắc đầu nói:
- Hành vi của ngươi quá ngu ngốc.
- Nói năng kiểu gì! Không phải nói tiếng người thì câm mồm cho bản phong chủ! Ngu ngốc? Ta thì thấy mụ mới ngu chưa từng có!
Lâm Phàm rất bất mãn, cái thứ gì, dám bảo hắn ngu ngốc, muốn chết mà!
- Ngươi quá vô tri, mỗi người có thể lĩnh ngộ chín loại pháp tắc nhưng ngươi chỉ lĩnh ngộ một loại, phải nói rằng con đường của ngươi rất khó đi. Hơn nữa đến mặt sau ngươi sẽ phát hiện pháp tắc lực lượng không mạnh như vậy.
Vạn Quật lão tổ rất khinh thường hành vi lĩnh ngộ một loại pháp tắc của Lâm Phàm, cho rằng hắn đang tìm chết.
- Thôi, ngươi chấp mê bất ngộ vậy cứ tự đi tiếp, nhưng ta khuyên ngươi bây giờ quay đầu còn kịp, có thể lĩnh ngộ thì mau lĩnh ngộ pháp tắc khác. Cứ tiếp tục với pháp tắc đơn nhất sẽ không có kết cục tốt, pháp tắc lực lượng càng là thứ nguy hiểm nhất trong tất cả pháp tắc, bây giờ ngươi không cảm nhận được nhưng khi bước vào Đạo cảnh sẽ tự hiểu.
Vạn Quật lão tổ không muốn nói nhiều với đối phương, nàng còn bận việc, Huyền Không giáo đã bị diệt, nàng phải giả bộ rời đi. Nàng có thứ để lại ở đây, bây giờ lấy nó ra không phải lựa chọn sáng suốt.
Lâm Phàm lắc người chặn đường đi của Vạn Quật lão tổ:
- Đã đến rồi, ra oai xong muốn đi? Mụ kia, mơ hơi đẹp.
Muốn đi?
Không có cửa.
Khuôn mặt thuần khiết của Vạn Quật lão tổ lộ nét hờn giận:
- Ngươi muốn làm gì?
Nàng không muốn đánh nhau với đối phương.
- Làm ngươi.
Vừa dứt lời, mắt Lâm Phàm bắn ra tia sáng, người phun trào sóng khí, hắn giơ tay vỗ về phía Vạn Quật lão tổ.
Lực lượng mênh mông có thể xé rách bầu trời, bàn tay vỗ làm không khí bốn phía sôi trào như nước nóng.
Vạn Quật lão tổ vung cánh tay, không gian chấn động, trực tiếp va chạm với bàn tay sinh ra sóng xung kích lớn.
- Lực lượng thật mạnh!
Giao đấu một chiêu, nàng phát hiện ngay lực lượng của tên này quá mạnh.
- Ha ha, hôm nay để xem mụ chạy kiểu gì!
Lâm Phàm giẫm hư không, bùm một tiếng biến mất tại chỗ, khi xuất hiện thì đã ở trước mặt Vạn Quật lão tổ, cuồng bạo đấm ra một đấm.
Oong oong!
Khuôn mặt Vạn Quật lão tổ nghiêm ktúc, giơ tay tỏa ngọn lửa ánh sáng chói lòa, sát chiêu sắc bén chưa biết ngưng tụ quanh người nàng, định nhờ nó đánh lui Lâm Phàm.
Nhưng Vạn Quật lão tổ quá xem thường hắn.
Lâm Phàm tiến vào trạng thái chiến đấu, hễ đánh nhau là sẽ không né tránh.
Phập!
Lửa ánh sáng bao phủ Lâm Phàm, ánh sáng nóng bỏng đốt người hắn, thân thể nổ tung, máu tràn ra.
- A!
Vạn Quật lão tổ kinh dị, không ngờ đối phương không thèm né, cứng rắn xông vào.
Trong khi Vạn Quật lão tổ suy tư thì đột nhiên lửa ánh sáng cuộn trào, dường như có thứ gì sắp lao ra.
Bùm!
Người Lâm Phàm đẫm máu xuyên qua lửa ánh sáng, siết chặt nắm tay đấm vào khuôn mặt xinh đẹp của Vạn Quật lão tổ.
Người Vạn Quật lão tổ tỏa sáng, dải sáng thần chiếu sáng thiên địa.
Vạn Quật lão tổ đã nổi giận:
- Cái tên này! Ta vốn không muốn đánh với ngươi, nhưng đừng khinh người quá đáng!
Nàng tìm thứ mình đã để lại hòng phục hồi thực lực, tình cờ đến Huyền Không giáo, thấy cảnh đó, nào ngờ tên này muốn xuống tay với nàng.
- Khinh ngươi rồi sao? Lúc trước ngươi cũng khi dễ chúng ta không nhẹ!
Lâm Phàm tung nắm đấm va chạm với ánh sáng thần, thoáng chốc thiên địa chấn động, sóng gợn lực lượng khuếch tán ra ngoài.
Nhưng hắn không dừng tay mà nhìn đối phương chằm chằm, thân hình rạch phá hư không kéo một vệt đen ngòm, hắn quát to, nắm đấm giáng xuống bao trùm Vạn Quật lão tổ.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Vạn Quật lão tổ không ngờ thực lực của tên này mạnh như thế, tuy có màn sáng bao phủ nàng nhưng màn sáng vỡ vụn.
- Ta đánh trúng ngươi!
Lâm Phàm giữ tư thế huơ nắm đấm, hắn đã cảm nhận được mu bàn tay ma sát với khuôn mặt mềm mại.
Bốp!
Bóng dáng khuynh thành tuyệt trần như đạn pháo đập xuống đất, bụi bay lên mù mịt.
Lâm Phàm đứng trên cao, ánh mắt bễ nghễ nhìn chăm chú bên dưới:
- Cảm giác thế nào hả Vạn Quật lão tổ? Có cảm giác được cơn đau nóng rát như thân thể bị tê liệt không?
Lâm Phàm cúi đầu, nắm tay dính chút máu, nhưng không phải máu của hắn mà là Vạn Quật lão tổ.
Răng rắc!
Trong phế tích truyền ra tiếng quát:
- Ngươi đáng giận!
Đá vụn chôn sâu Vạn Quật lão tổ bị hất văng ra, nàng đứng dậy, cúi đầu phun ra búng máu, nửa bên mặt sưng phù nhưng không thể che đậy nét đẹp quyến rũ của nàng.
Tí tách tí tách!
Máu nhỏ giọt từ cằm nàng, Vạn Quật lão tổ ngước đầu nhìn lên cao, bóng người kia khiến nàng tức giận.
Lâm Phàm nhếch mép cười hỏi:
- Như thế nào? Lực lượng của bản phong chủ có đủ không? Nếu cảm giác không đủ thì thêm lần nữa!
Rốt cuộc báo thù, nhưng chưa báo thù của lão sư.
Khi đó một mình mụ đàn bà này nghiền áp hai sư đồ, nên hắn phải để lão sư dạy cho đối phương một bài học mới được.
Vạn Quật lão tổ lấy viên đan dược ra nuốt vào bụng, khuôn mặt sưng múp dần xẹp xuống, nữ nhân luôn có lòng thích cái đẹp.
Lâm Phàm lạnh lùng liếc một cái:
- Xì, hết sưng rồi lát nữa lại làm ngươi sưng lên!
Lâm Phàm nhấc chân đạp nát hư không, lao xuống chỗ Vạn Quật lão tổ.
Khí thế rất khủng bố, hình thành dòng khí kinh khủng, Vạn Quật lão tổ ở bên dưới cảm giác thiên địa bấp bênh, tất cả đổ ập xuống nàng.
Vạn Quật lão tổ giơ tay lên, mấy trận văn hiện ra, tỏa ánh sáng rực rỡ chói mắt, nhưng rồi trận văn tan vỡ.
Vạn Quật lão tổ giật nảy mình, sống lưng lạnh toát, rịn mồ hôi lạnh:
- Cái gì!?
Nàng không ngờ lực lượng của tên này khủng bố như thế, trận văn không chịu nổi đã tan vỡ.
Lâm Phàm hét to một tiếng:
- Đừng quá giật mình, nằm xuống cho lão tử!
Nắm đấm rực cháy lửa từ trên cao đấm mạnh xuống.
Bùm!
Tiếng gầm rú kinh thiên động địa bộc phát ra.
Mặt đất bị lực lượng khủng bố trùng kích không ngờ nứt vỡ, đá vụn bay lên, phạm vi mấy trăm dặm rung lắc dữ dội.
Có tiếng hét thảm:
- A!
Là giọng của Vạn Quật lão tổ.
Nắm tay của Lâm Phàm bao phủ Vạn Quật lão tổ, hung hăng đè nàng bẹp dí.
Vòi máu phun ra nhuộm đỏ mu bàn tay của Lâm Phàm.
Lửa cháy nóng bỏng sôi trào phá tan cương khí của Vạn Quật lão tổ, đốt quần áo nàng.
Thân hình tỏa sáng lấp lánh, nhưng với Vạn Quật lão tổ thì cả người sắp nổ tung.
Vạn Quật lão tổ rít gào:
- Sao ngươi dám!?
Mắt nàng đỏ ngầu, hoàn toàn bị Lâm Phàm chọc giận.
- Vớ vẩn! Bản phong chủ không dám đánh ngươi chứ chẳng lẽ thương ngươi sao? Đồ đàn bà ngực lép, ngươi không có thứ làm phụ nữ kiêu hãnh nhất thì lên mặt cái khỉ gì!
Hai nắm tay của Lâm Phàm rơi mạnh xuống như pháo nã ầm ầm.
Rầm!
Trời sụp đất nứt, vết rạn như rồng nứt vỡ khắp nơi.
Khí huyết khủng bố quấn quanh người Lâm Phàm, tuôn trào từ lỗ chân lông, khu vực này đã bị hắn khống chế.
- Mụ kia, hãy cứ chìm đắm dưới sự chi phối khủng bố của bản phong chủ!
Đấm mệt mỏi, hắn giơ chân đạp mạnh.
Từng cú giẫm liên tục, mặt đất rung rinh chìm xuống.
Lâm Phàm rất càn rỡ, không ngờ có ngày như vậy, hắn luôn muốn đánh tơi bời mụ đàn bà này, chẳng ngờ hôm nay có cơ hội đó.
Vạn Quật lão tổ bị hắn giẫm dưới chân liên tục phun máu, đột nhiên người nàng tỏa sáng.
Là một hạt châu.
Hạt châu lấp lóe mang theo Vạn Quật lão tổ thoát khỏi dưới chân Lâm Phàm, bay đi xa.
Lâm Phàm ngước đầu nhìn, thấy Vạn Quật lão tổ trần truồng đứng đó, thấy hết toàn thân, tiếc rằng chỗ kia như sân bay, tuy nó có màu hồng.
Lâm Phàm nhe răng cười:
- Hì hì, nhìn nửa người trên của mụ còn tưởng là nam chứ.
Hắn vung vẫy cánh tay, chuẩn bị đánh đối phương tan nát.
Bạn cần đăng nhập để bình luận