Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 808: Vẫn dùng chiêu thức thích nhất thì hơn

- Khốn kiếp!
Có gió thổi qua, Vạn Quật lão tổ cảm giác toàn thân lạnh lẽo, cúi đầu nhìn thấy mình trần truồng, gò má trắng nõn ửng đỏ, nhưng mắt tóe lửa.
Vạn Quật lão tổ giơ ngang tay che ngực phẳng, một tay khác che phía dưới.
Lâm Phàm bình tĩnh nói:
- Đừng che, ai thèm xem, dao chém ngang xuống chưa chắc cắt trúng thứ gì.
Hắn siết ngón tay kêu rôm rốp, mới rồi đánh ra bộ chiêu thức liền mạch rất sướng, hắn chưa bao giờ cảm giác sung sướng như vậy.
Lâm Phàm muốn đánh đối phương lâu rồi, giờ có thể đánh trúng, loại cảm giác này rất tuyệt.
Nhưng xem tình huống của đối phương hiển nhiên không cam lòng.
Lâm Phàm cười nói:
- Bản phong chủ luôn thấy lạ, ngươi tăng thực lực rất nhanh. Thanh Oa từng nói với Lão Hắc là ngươi đã tồn tại mấy vạn năm, tức là mụ phù thủy già vạn tuổi, nhưng xem bộ dạng xấu hổ của ngươi có lẽ là chuyển kiếp. Ngươi trà trộn trong vực ngoại giới, lúc thì ở bên này, khi thì ló mặt bên kia, có phải đang tìm lực lượng để lại trong kiếp trước không?
Vạn Quật lão tổ mặt biến sắc:
- A?
Nàng không ngờ tên này đoán trúng.
Lâm Phàm suy tư, lẩm bẩm:
- Đúng phải không? Bản phong chủ đã đoán đúng, nhưng tại sao ngươi xuất hiện ở nơi này? Có phải vì chỗ này có thứ ngươi cần?
Vạn Quật lão tổ nhanh chóng phản ứng lại, mặt không biểu tình nhìn Lâm Phàm.
Nhưng tim thì rớt cái bịch, không rõ vì sao tên này biết rõ ràng như vậy.
Lâm Phàm thản nhiên nói:
- Tuy bây giờ ngươi không có biểu tình nhưng chắc trong lòng rất giật mình, có phải đang nghĩ: Ôi chao, sao bản phong chủ biết không? Nói cho ngươi, toàn thân của ngươi đều bị bản phong chủ nhìn thấy hết, còn có thể che giấu cái gì?
Hắn rất tò mò về Vạn Quật lão tổ, nàng làm sao sống đến hiện giờ? Và sau đó đã xảy ra chuyện gì?
Lâm Phàm đương nhiên không sợ chút nào, hắn đang nghĩ chuyện xảy ra sau đó có thú vị không, nếu không quá thú vị thì hắn không hứng thú xen vào.
Vạn Quật lão tổ tức giận nghiến răng nghiến lợi, chưa từng ghét một người đến vậy:
- Nhà ngươi . . .!
Tên này khiến nàng rất ghét, nhưng bộ dạng hiện giờ của nàng rất kỳ cục.
Lâm Phàm ngạo nghễ đứng, vung tay lên, đôi mắt nhìn thẳng nàng:
- Ngươi thay quần áo đi, bản phong chủ nhìn thân thể của ngươi rất khó dồn sức đánh. Đừng để bụng, giữa nam và nữ chỉ là một lớp da thịt, ký ức mắt rất ngắn ngủi, sẽ không mang đến tổn thương thực chất cho ngươi.
Cả người Vạn Quật lão tổ sôi trào khí huyết:
- Ngươi . . .!
Nàng rất muốn đạp dẹp hắn, nhưng xem đối phương thật sự cho nàng cơ hội mặc đồ.
Khi Vạn Quật lão tổ nhúc nhích thì bỗng con ngươi co rút.
Lâm Phàm cuồng bạo xé rách hư không lao về phía Vạn Quật lão tổ:
- Mụ kia, thật sự tin ta sẽ cho ngươi cơ hội? Khi chiến đấu có thể ít đấu võ mồm nhưng tuyệt đối sẽ không nương tay!
Hai tay Lâm Phàm khép lại nặng nề đập xuống, lực lượng sôi trào xuyên thấu không gian đè lên người Vạn Quật lão tổ.
Bùm!
Lực lượng nổ tung, một cột sáng khủng bố bộc phát ra từ hai nắm tay của Lâm Phàm.
Vạn Quật lão tổ sắp không xong rồi, rất bực tức.
Răng rắc!
Hạt châu vỡ vụn hóa thành vô số đốm sáng bao phủ người nàng, Lâm Phàm cảm thấy đốm sáng có chút tác dụng, ngăn cản lực lượng của hắn được.
Trên những đốm sáng đột nhiên hiện ra một trận văn, Lâm Phàm phát hiện mình bị sức mạnh to lớn bắn ngược về, đến từ lực lượng tấn công Vạn Quật lão tổ.
Bùm!
Lâm Phàm lùi lại, cổ tay rách toạc, máu tuôn rơi.
- Lợi hại, đây là đẩy ngược lực lượng đã nhận?
Lâm Phàm không ngờ Vạn Quật lão tổ còn có chiêu như vậy, hắn đã xem thường đối phương, quả nhiên người sống mấy vạn năm nếu không có chút thủ đoạn mới là xạo.
Lâm Phàm cảm giác lực lượng kinh khủng ập đến, hắn giơ hai tay đỡ.
Bùm!
Lực lượng nổ tung, Lâm Phàm lùi nhanh về.
Hắn vung hai cánh tay, bật cười:
- Lợi hại, rất lợi hại. Thủ đoạn của mụ hơi cao đấy, một thời gian không gặp chẳng những thực lực tăng mạnh nhiều, thủ đoạn cũng ghê gớm hơn.
Phía xa, Vạn Quật lão tổ được quầng sáng rực rỡ không thể nhìn thẳng bao trùm, có lực lượng đang tăng cao trong vầng sáng.
Bùm!
Ánh sáng nổ tung, một bóng người xuất hiện giữa hư không.
Xoẹt xoẹt!
Một tay Vạn Quật lão tổ cầm cây trường thương màu vàng khắc hoa văn phức tạp, nàng đứng lơ lửng trên trời, mái tóc dài bay sau người, ánh mắt sắc bén, người tỏa sáng lấp lánh rực rỡ, thay đổi lớn so với lúc trước.
Vạn Quật lão tổ khoác áo giáp, giọng ồm ồm như tiếng trời đại đạo chấn động cõi đời:
- Lâm Phàm, ngươi rất quá đáng.
Lâm Phàm bật cười:
- A, có chút khác, chịu lấy ra bản lĩnh thật sự rồi?
Không ngờ Vạn Quật lão tổ thay đổi hẳn, xem tình huống hiện tại thì khí thế mạnh hơn lúc trước nhiều.
- Nhưng ta nói nhé mụ kia, áo giáp của ngươi không được tốt lắm, rõ ràng không có ngực mà chỗ đó u cục nhỏ, ngươi đang tự ám thị hay . . .?
Lâm Phàm chưa nói hết câu đã cảm giác tia sáng lạnh sắc bén xé gió bay tới.
Hắn nghiêng đầu, trường thương vàng phá không bay tới đâm vào hư không, trường thương dán sát sườn mặt hắn. Lâm Phàm vỗ chưởng đẩy trường thương văng ra.
Tí tách!
Nóng hổi, có máu ứa ra từ gò má. Tuy thương không đâm trúng hắn nhưng mũi nhọn cắt rách da.
Tốc độ rất nhanh.
Thực lực của Vạn Quật lão tổ tăng nhanh nhiều, áo giáp khoác trên người nàng e rằng không đơn giản.
Mắt Vạn Quật lão tổ bắn ra tia sáng vàng:
- Vốn không định ra tay với ngươi, nhưng ngươi quá đáng. Thôi được, hôm nay sẽ cho ngươi biết mình nhỏ bé cỡ nào!
Vạn Quật lão tổ đứng trên cao, người tỏa sáng tựa như vị thần.
Lâm Phàm cười cười, ngoắc tay:
- Vậy sao? Đừng nói nhảm, tới đây, vừa lúc cho bản phong chủ xem bà già sống mấy vạn năm nhà ngươi có khả năng gì.
Vạn Quật lão tổ tức điên:
- Láo lếu!
Tia chớp rạch phá hư không, từ người Vạn Quật lão tổ bộc phát ra uy thế ngút trời.
Sấm sét dày đặc hư không, thiên địa tối sầm.
Vạn Quật lão tổ biến mất tại chỗ, một luồng sáng xẹt qua hư không, sấm sét quấn quanh trường thương.
Hư không chấn động hình thành bão tố thế thương, uy thế vô song, có thể xé rách thiên địa.
- Chiến trường viễn cổ!
Mở buff ra, uy thế khiến người sợ bùng nổ.
Gót chân Lâm Phàm đạp hư không, biến mất tại chỗ.
- Lôi Ngục!
Vạn Quật lão tổ hiện hình, trường thương rạch mạnh, lôi kéo sấm sét thiên địa, phạm vi trăm ngàn dặm bị sấm sét bao phủ. Vô số tia chớp chìm nổi trong không gian, xẹt đùng trườn bò.
Mắt Vạn Quật lão tổ lóe tia sáng lạnh:
- Nhìn thấy không? Pháp tắc lôi đình chí cường, dù có thể cứng rắn đỡ nhưng thân thể của ngươi cũng rơi vào trạng thái tê liệt.
Tia chớp bò trên người Lâm Phàm, nổ đì đùng.
Đây là pháp tắc lôi đình, lôi kéo sấm sét trên trời giáng xuống trần gian.
Bùm!
Lâm Phàm hiện ra, mắt lấp lóe tia hưng phấn, siết năm ngón tay đấm vào Vạn Quật lão tổ:
- Đừng nói nhảm, chơi!
Vạn Quật lão tổ ngạc nhiên:
- A?
Nàng thấy thân thể tên này bị tia chớp của nàng phủ lên, nhưng tốc độ vẫn như cũ, làm nàng nhíu chặt mày.
Lúc này không có thời gian cho nàng nghĩ nhiều, trường thương kéo theo mảng lớn tia chớp đâm thẳng vào Lâm Phàm.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Chấn động vô tận thổi quét thiên địa, biển sét rung rinh tan vỡ.
Lâm Phàm hét to một tiếng:
- Pháp tắc lôi đình cái khỉ gì, biến cho bản phong chủ! Ở trước lực lượng thì chẳng là cái thá gì!
Lực lượng như sóng triều bộc phát ra.
Hai lực lượng va chạm vào nhau, góc trời này như lò lửa thiên địa luyện hóa tất cả.
Vạn Quật lão tổ khẽ quát:
- Giam cầm!
Nàng há mồm phun luồng sáng vàng bao phủ bên trên Lâm Phàm, muốn giam cầm tất cả.
- Cái gì?
Chớp mắt Lâm Phàm lao ra khỏi vầng sáng vàng, khí thế như rồng bay lên cao, đấm vào Vạn Quật lão tổ.
Nàng không tin được, giam cầm vô dụng?
Vạn Quật lão tổ là nữ nhân có ý thức chiến đấu mạnh nhất mà Lâm Phàm từng gặp, khoảnh khắc nghĩ ra hậu chiêu, đánh trả ngay.
Lâm Phàm đâm tới, đối mặt một kích sắc bén của Vạn Quật lão tổ nhưng hắn không né tránh mà cứng rắn va chạm.
Phập!
Trường thương đâm xuyên cánh tay của Lâm Phàm, máu phun ra.
Vạn Quật lão tổ không ngờ tên này không thèm né, trực tiếp xông lên, chuyện gì đây?
Sau đó nàng tái mặt.
Dù bị trường thương xuyên thủng cánh tay thì Lâm Phàm không ngừng lại, hắn áp sát Vạn Quật lão tổ, đấm vào bụng nàng.
Bốp!
Vang tiếng nổ, uy lực một đấm kinh thiên động địa.
Vạn Quật lão tổ cong gập người, phun ra búng máu, người bị va đập mạnh rớt xuống đất cái rầm.
Vạn Quật lão tổ không dám tin chuyện này xảy ra.
Khi nàng rớt xuống đống đổ nát thì nổ vang, tro tàn bay kín trời.
Lâm Phàm không nương tay, hắn lao xuống, muốn chiến thì phải đánh cho đến khi một bên hoàn toàn tan vỡ, không có chút sức chống cự.
- Mụ kia, để xem ngươi có thể chống đỡ tới khi nào!
Hai tay Lâm Phàm khép lại, dùng chiêu thức hắn thích nhất tức là hai nắm tay thô bạo nặng nề đập xuống, hoàn toàn đập nát đối phương.
Trong hố sâu phế tích, Vạn Quật lão tổ hộc máu thở hổn hển, nàng không ngờ thực lực của đối phương mạnh như vậy, không có đường chống trả.
Vạn Quật lão tổ vụt ngẩng đầu lên, ảo ảnh to lớn từ trên trời giáng xuống, tốc độ siêu nhanh, dấy lên uy thế khủng bố.
Vạn Quật lão tổ thầm rít gào:
- Không được!
Sao nàng có thể thua ở đây được.
Đường đường là Vạn Quật lão tổ, sao có thể thua ở chỗ này?
Nhưng khi Vạn Quật lão tổ không cam lòng định lao lên thì lực lượng khủng bố kia đã giáng xuống.
Đùng!
Vạn Quật lão tổ cảm giác óc sắp văng ra, bộ não trống rỗng, co gập người, đầu ngửa ra sau, mở miệng phun máu.
Lực lượng xuyên suốt, mặt đất nứt rạn bốn phương tám hướng.
Huyền Không giáo vốn đã thành phế tích, tan thành mây khói, giờ khói bụi cũng hóa thành hư vô trong trận chiến đấu này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận