Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 809: Hay à, thì ra là mụ đàn bà này

- Sao có thể như vậy?
Vạn Quật lão tổ chưa bao giờ nghĩ mình sẽ thua tại đây, nàng không tưởng tượng ra sẽ thua bất cứ ai trong nguyên vực ngoại giới này.
Dù chết thì nàng nên chết trong tay những cường giả khủng bố mới đúng.
Vạn Quật lão tổ muốn nhúc nhích, nhưng không thể động đậy một ngón tay.
Bộp!
Lâm Phàm đứng lên, vươn tay bấu đầu Vạn Quật lão tổ, xách nàng lên đưa tới trước mặt, nhìn thẳng vào mắt nàng.
- Mụ kia, lúc trước ngươi nói cho bản phong chủ nhận biết bản thân nhỏ yếu cỡ nào, nhưng tình hình hiện giờ hình như mụ không làm ta cảm nhận mình nhỏ yếu bao nhiêu, mụ nói sao đây?
Vạn Quật lão tổ cúi đầu, lắp bắp:
- Ngươi . . .
Mặt nàng lộ rõ không cam lòng.
Lâm Phàm bẽ cổ:
- Ta nói với mụ rồi, lực lượng là mạnh nhất, giờ mụ đã sâu sắc cảm nhận sức hấp dẫn của lực lượng lớn cỡ nào chưa?
Đôi mắt nóng bỏng nhìn Vạn Quật lão tổ không chớp mắt.
Đối diện ánh mắt có tính xâm lược cực mạnh, Vạn Quật lão tổ cúi đầu, rất không cam lòng, nàng muốn vùng vẫy, nhưng nhích nhẹ là cả người muốn nứt ra, dường như xương cốt vỡ vụn.
Vạn Quật lão tổ ngẩng đầu nhìn Lâm Phàm, không yếu thế, không van xin:
- Ngươi muốn giết cứ giết, cần gì nhục nhã ta.
Lâm Phàm nhe răng cười nói:
- Giết ngươi làm gì, bản phong chủ đã báo thù, nhưng lão sư của bản phong chủ còn chưa đánh ngươi. Ngươi từng đánh bản phong chủ và lão sư một trận nhừ tử trong tông môn, sao có thể bỏ qua dễ vậy được.
Tâm tình của Vạn Quật lão tổ rất tệ, như gặp quỷ. Nàng không biết chuyện này là sao, vì sao mình sơ sẩy như vậy. Càng làm Vạn Quật lão tổ sợ là thực lực của tiểu tử này mới chỉ là Diệu Thế cảnh, còn nàng đã đến Đạo cảnh sơ kỳ.
Đây là khoảng cách đại cảnh giới, huống chi với thủ đoạn, thực lực của nàng nên nghiền áp hắn mới đúng.
Lâm Phàm hỏi, rất muốn chờ một lúc:
- Có người đến cứu ngươi không? Nếu có thì bản phong chủ sẽ chờ một lát, đợi đồng bạn đến cứu ngươi cũng được.
Vạn Quật lão tổ không đáp lại, làm gì có ai tới cứu nàng, nếu có thì tốt rồi.
Lâm Phàm thu công, thân hình trở lại kích cỡ bình thường, đương nhiên tay hắn vẫn bấu đầu Vạn Quật lão tổ.
Vạn Quật lão tổ nhỏ giọng nói:
- Ngươi có thể đừng chụp ta như vậy không?
Cảm giác bị người bấu đầu rất tệ, đặc biệt đối với nàng càng là sỉ nhục không thể chịu đựng, dù nàng bị giết cũng sẽ không cau mày.
Lâm Phàm đung đưa qua lại, không thèm nể mặt:
- Như thế nào? Không thích? Tay phải của bản phong chủ chộp ngươi này, còn dùng tay trái nữa, ngươi làm gì được bản phong chủ?
Vạn Quật lão tổ bị đùa đỏ mặt, tức ói máu, đã bị chọc giận bể phổi.
Ngay sau đó Vạn Quật lão tổ nở nụ cười.
Lâm Phàm hỏi:
- Có gì buồn cười?
Vạn Quật lão tổ không trả lời, vẫn cười, cười rất hưng phấn, đôi mắt tối tăm bỗng tỏa sáng.
Bốp!
Lâm Phàm đấm vào bụng Vạn Quật lão tổ, làm nàng đau suýt xỉu.
- Bản phong chủ hỏi ngươi cười cái gì, có gì buồn cười?
Nếu bị nam nhân che chở phụ nữ thấy thủ đoạn này chắc chắn sẽ gầm rống, muốn liều mạng với Lâm Phàm. Đối với nữ nhân khuynh thành như vậy mà cũng nặng tay được, còn tính người không?
Vạn Quật lão tổ ho sặc sụa:
- Khụ khụ khụ!
Cú đấm này không quá mạnh, nếu không thì nàng đã không chịu nổi.
Vạn Quật lão tổ không ngờ tên này vô lý đến vậy, bá đạo vượt sức tưởng tượng của nàng, cũng muốn chửi thề. Muốn biết nàng cười cái gì thì hỏi một câu được rồi, có cần thượng cẳng tay hạ cẳng chân vậy không?
Vạn Quật lão tổ nói:
- Ta cười cái gì? Ta cười mấy vạn năm nay vực ngoại giới không đến nỗi vô dụng, ngươi cho ta nhìn thấy chút hy vọng, thậm chí là hy vọng có thể kề vai chiến đấu.
Lâm Phàm xoay Vạn Quật lão tổ qua trước mặt mình, nghiền ngẫm nhìn nàng:
- Hy vọng khỉ khô, tác chiến con mắt! Tu vi cỡ như ngươi mà muốn kề vai chiến đấu với bản phong chủ? Đang mơ hả? Hay ngươi muốn lôi kéo làm quen hòng tìm kiếm đường ra?
Ánh mắt đó làm Vạn Quật lão tổ hơi khó chịu, nàng nhìn hướng khác, không đối diện với Lâm Phàm.
- Ngươi sai, đó không phải thực lực thật sự của ta. Có lẽ ngươi đã biết, vực ngoại giới dung hợp hiện giờ chỉ là khởi đầu, nguy hiểm cuối cùng chưa buông xuống. Khi nó buông xuống thì tất cả sẽ biến đổi, ngươi hiểu không?
Vạn Quật lão tổ nhìn thấy hy vọng trên người Lâm Phàm, tuy chưa mạnh lên nhưng với tu vi Diệu Thế cảnh nghiền áp nàng đã đủ bất phàm.
Có lẽ đến khi đó người này sẽ giúp đỡ lớn.
Lâm Phàm lắc đầu, hắn không hiểu:
- Không rõ, đám người các ngươi thật thú vị, chuyện trước mắt còn chưa qua đã lo về sau, nghĩ xa quá.
Vạn Quật lão tổ vụt ngẩng đầu, thẫn thờ, câu trả lời của tên này làm nàng rất tức giận, muốn đập chết Lâm Phàm cho rồi.
Vạn Quật lão tổ không nhịn được gầm rống:
- Ngươi thật sự không hiểu sao? Đợi đến lúc đó thì ngươi không cách nào bảo vệ người bên cạnh mình!
Nếu không phải nàng không đánh lại đối phương thì rất muốn xẻ đầu tên này ra xem có cái gì bên trong.
- Được rồi, lải nhải nhiều quá. Bản phong chủ không rảnh khoác lác với ngươi nữa, theo bản phong chủ về tông, cho lão sư đánh ngươi một trận rồi bản phong chủ bóp bể đầu ngươi.
Lâm Phàm xách Vạn Quật lão tổ trực tiếp xuyên thấu hư không, lao về phía tông môn.
- Ngươi . . .!
Vạn Quật lão tổ sắp điên rồi, không biết nên nói cái gì. Còn về cái chết thì nàng không sợ, chỉ không cam lòng chết như thế này.
Sao Lâm Phàm không hiểu những gì Vạn Quật lão tổ nói, trong lòng hắn rõ ràng hơn ai hết. Nhưng suy nghĩ nhiều làm gì, nếu đến lúc đó thì tự nhiên hiểu thôi.
Dù ai đến cũng không thể ngăn cản bước chân của hắn, càng đừng nói diệt Viêm Hoa tông.
Đến lúc không đánh lại thì mở vận rủi cuồn cuộn ra, không sợ chết cứ nhào vô kiếm ăn.
Đương nhiên Lâm Phàm không hy vọng đến mức đó.
Hắn hỏi ả đàn bà này giấu thứ gì ở đây, nhưng nàng không chịu nói.
Không sao cả, mang về tông môn rồi tính.
Viêm Hoa tông.
Các đệ tử vẫn như bình thường, không thay đổi quá nhiều. Đối với các đệ tử trông giữ sơn môn thì công tác mỗi ngày là canh giữ nơi đây.
Đây là công tác tràn ngập cảm giác vinh dự, bọn họ sẽ không trao cho ai khác.
Phía xa có tia sáng bắn tới.
Bọn họ ngẩng đầu nhìn.
- Sư huynh trở lại.
Tuy rằng sư huynh ra ngoài không lâu, nhưng mỗi khi thấy sư huynh trở về là bọn họ siêu hưng phấn, cảm giác sung sướng khó tả.
Hai người hào hứng huơ tay hướng trên trời:
- Sư huynh!
Một đệ tử tiếc nuối nói:
- Nếu ta là nữ thì tốt rồi.
Một đệ tử vụt ngoái đầu lại, thộn mặt ra nhìn đồng bạn, như gặp quỷ, lời này mà cũng nói ra được?
Đại điện.
Lâm Phàm đáp xuống, hét hướng phía xa:
- Lão sư mau qua đây, có việc vui lớn!
Lâm Phàm vẫn xách Vạn Quật lão tổ trong tay không buông xuống, phòng ngừa ả đàn bà này dùng thủ đoạn gì trốn khỏi tầm mắt hắn, tuy khả năng này rất thấp.
Vạn Quật lão tổ hơi thở dốc, nhưng nàng bị thương rất nặng, chỉ có cách phục hồi từ từ:
- Ngươi mang ta về chỉ vì để lão sư của ngươi thắng ta?
Lâm Phàm cười nói:
- Thắng ngươi? Ngươi suy nghĩ nhiều, là đánh ngươi mới đúng.
Lâm Phàm nhìn quanh, đã có nhiều đệ tử xúm lại.
- Sư huynh đang xách cái gì vậy?
- Không biết, chúng ta đi xem thử, cảm giác có chuyện ghê gớm.
- Sư huynh luôn mang đến niềm vui bất ngờ cho chúng ta, có lẽ lần này cũng là chuyện gì ghê gớm lắm.
Các đệ tử nhanh chóng xúm lại, nhưng khi thấy sư huynh xách một người thì tập thể ngẩn ngơ.
- Hình như là nữ, còn rất đẹp.
- Đúng rồi, xinh đẹp quá, như tiên nữ, ta chưa từng thấy mỹ nữ như vậy.
- Các ngươi xem kìa, hình như nàng bị thương rất nặng, không lẽ bị sư huynh đánh? Xem ra nữ nhân này không phải người tốt, dù sao sư huynh của chúng ta chỉ đánh nữ nhân xấu.
Ánh mắt của các đệ tử Viêm Hoa tông không kém, sẽ không nhận lầm xấu đẹp.
Nhưng bọn họ rất tin tưởng Lâm Phàm, tuy nữ nhân này rất đẹp nhưng bị sư huynh của họ trấn áp thì chắc chắn không phải người tốt.
Có đệ tử nhìn Vạn Quật lão tổ, thấy hơi quen mắt, hình như gặp ở đâu rồi. Có đệ tử nhớ ra lần trước trong tông môn, là nữ nhân này trấn áp sư huynh và trưởng lão mà.
Tuy lần đó họ không thấy rõ cảnh hai người bị trấn áp nhưng biết sư huynh và trưởng lão thua thật, chẳng qua không nói ra.
Xem ra nàng đã bị sư huynh hàng phục, thật là chuyện đáng mừng, nên mở tiệc ăn mừng.
Đại sư tỷ Tịnh Không thánh địa nghe nói Lâm phong chủ trở về thì lật đật chạy lại, tim đập nhanh.
Lâm Phàm thấy đại sư tỷ, hắn ném xác giáo chủ Huyền Không giáo qua:
- Xác chết ở đây, các ngươi tự giải quyết, ta còn bận việc, không cần cảm tạ.
Không ngờ đi Huyền Không giáo một chuyến lại gặp ả đàn bà Vạn Quật lão tổ, thuận tiện báo thù, hắn siêu may mắn.
Đại sư tỷ quỳ dưới đất dập đầu cảm ơn Lâm Phàm, sau đó ánh mắt sắc lạnh túm xác giáo chủ Huyền Không giáo đi xuống núi.
Nàng muốn mang theo xác chết đi bái tế đồng bào.
Các đệ tử thấy sư huynh đột nhiên ném xác chết ra thì giật nảy mình.
Thấy nữ nhân được sư huynh thu nhận quỳ xuống dập đầu thì họ hiểu xác chết đó là kẻ thù, sư huynh đi ra ngoài báo thù cho bọn họ.
Lâm Phàm vô hình càng nổi tiếng hơn.
Lữ Khải Minh đứng phía xa, sốt ruột lấy sổ nhỏ và bút ra ghi lại cảnh này, để tương lai truyền lưu thiên cổ, cho người đời sau học tập.
Thiên Tu từ sơn phong chạy tới, không biết đồ nhi kêu có chuyện gì.
- Sao vậy đồ nhi?
Khi thấy người trong tay đồ nhi thì Thiên Tu giật nảy mình, rồi cười toe, nụ cười mang hơi hướm vui sướng khi người gặp họa.
Hay à, thì ra là ả đàn bà này.
Cảnh tượng hôm đó còn rõ ràng trước mắt lão, vĩnh viễn không thể nào quên.
Hai sư đồ bị một ả đàn bà đánh, nói ra mất mặt chết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận