Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 810: Sau này cẩn thận cho ta

Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
----------------------
Thiên Tu hắng giọng dò hỏi:
- Chuyện này là sao hả đồ nhi?
Lão phải giữ dáng vẻ ổn trọng chút, dù sao có nhiều đệ tử ở xung quanh, không thể hét to, tung đòn liên tục đánh bẹp dí ả đàn bà này.
Sẽ bị mất hình tượng.
Lâm Phàm cười nói:
- Có chuyện lớn thưa lão sư. Đồ nhi ở bên ngoài gặp mụ này, trực tiếp hung hăng trấn áp. Vốn định một đấm đánh nát, nhưng ả nói lần trước làm sai chuyện, muốn xin lỗi lão sư, nên đồ nhi mang ả về, để xem ả muốn thế nào.
Tâm tình Thiên Tu lâng lâng:
- À, thì ra là vậy, người trẻ tuổi, làm sai chuyện có thể tha thứ.
Lâm Phàm tiếp lời:
- Ài, lão sư rộng lượng vị tha, nhưng nàng nói phải bị lão sư đánh một trận mới yên lòng.
Vạn Quật lão tổ rất muốn nói chuyện, thà chết chứ không chịu nhục, nhưng cái tên đáng giận bóp cổ họng nàng, không cho nàng nói nên lời.
Vạn Quật lão tổ chỉ có thể nghe hai người đối thoại từng câu.
Hỏa Dung chạy tới:
- Ai vậy sư huynh?
Làm người phụ trách việc lớn nhỏ trong tông môn, Hỏa Dung rất để bụng việc trong tông môn.
Đặc biệt khi thấy nữ nhân này thì Hỏa Dung nhớ lại, trông rất quen mắt, đó là nữ nhân lần trước đến tông môn đánh sư huynh và tiểu tử kia nhừ tử mà?
Không ngờ giờ đổi chiều, hôm nay gió thổi Viêm Hoa tông, ả bị tiểu tử này bóp trong tay, kết cục sẽ không tốt lành gì.
Tội lỗi.
Làm người nữ nhân quá kiêu ngạo, nhìn tình huống hiện giờ xem, đây là kết cục của sự vênh váo, khả năng an toàn rời khỏi Viêm Hoa tông là bằng không.
Thiên Tu mặc kệ Hỏa Dung, lão đá lông nheo với đồ nhi, như đang hỏi tiếp theo nên làm gì?
Lâm Phàm ngẫm nghĩ, hắn rất muốn đánh nát, nhưng gần đây nhà vệ sinh hơi đìu hiu, lâu rồi không kéo người mới vào lao động cải tạo.
- Lão sư, mụ này từng rất bất kính với tông môn chúng ta, theo đồ nhi thấy hay là bắt đi dọn nhà vệ sinh, lão sư thấy sao?
Lâm Phàm cho rằng thực lực của ả đàn bà này không yếu, có thể mang đến lực lượng mới mẻ cho tông môn.
Mấy tên kia thì đã không được, tu vi không theo kịp, nên đổi người.
Thiên Tu cười nói:
- Ừ, rất tốt, ý tưởng này của đồ nhi khá hay. Người trẻ tuổi làm sai chuyện nên cho cơ hội thứ hai, ở lại tông môn lao động giáo dục xem như cho họ cơ hội thay đổi làm lại.
Trong lòng lão vẫn muốn đánh ả đàn bà này, lúc xưa bọn họ bị ả đánh nhừ tử.
Hỏa Dung sớm nhìn thấu hai sư đồ này, nên rất là khinh thường. Sợ rằng trong lòng hai người đều muốn đánh chết ả đàn bà này.
Các đệ tử xì xầm nhỏ to.
- Thiên Tu trưởng lão thật đáng giá tôn kính, còn cho nữ nhân này cơ hội thay đổi làm lại con người mới.
- Đúng rồi, nhưng nữ nhân này cũng đi dọn nhà vệ sinh chắc sẽ làm bên nhà vệ sinh các sư tỷ, sư muội.
- Đương nhiên rồi, chứ không lẽ ngươi muốn dọn nhà vệ sinh của chúng ta?
Tiếng nói của các đệ tử chui vào lỗ tai Thiên Tu, lão rất hưởng thụ các lời khen.
Lão thấy tình huống đã gần đến cuối, nên cho các đệ tử giải tán, việc tiếp theo mới là công việc chính.
Thiên Tu phất tay với các đệ tử:
- Được rồi, trở về tu luyện đi.
Lâm Phàm cười nói:
- Lão sư, đi sơn phong của lão sư trò chuyện nào.
Khi hắn quay sang nhìn Vạn Quật lão tổ thì nụ cười kia hơi rùng rợn.
Vạn Quật lão tổ muốn nói chuyện nhưng không thể thốt thành lời, nàng rơi vào tay đối phương xem như xui.
Thiên Tu sơn phong.
Lâm Phàm thả lỏng tay bóp cổ Vạn Quật lão tổ, chuyển sang bấu đầu đối phương, tóm lại hắn sẽ không thả nàng tự do hoạt động.
- Mụ kia, chắc ngươi không ngờ có ngày này đúng chứ?
Lâm Phàm cảm thấy đây là báo ứng, còn đến rất nhanh, hắn chưa tìm tới cửa Vạn Quật lão tổ đã tự mình đưa lên, trách ai được?
Vạn Quật lão tổ chậm rãi lành vết thương, nhưng nàng cảm giác không có cơ hội chạy trốn:
- Rốt cuộc ngươi muốn sao?
Nhưng vẫn có cơ hội chạy khỏi đây, có điều trong tình huống hiện giờ thì nàng chưa cần thiết.
Tổng thể Viêm Hoa tông không mạnh, thực lực của tiểu tử này lại cho Vạn Quật lão tổ trông thấy hy vọng.
Lâm Phàm nhìn chằm chằm Vạn Quật lão tổ, nhe răng cười:
- Ngươi tự nói đi.
Thiên Tu bình tĩnh nhìn, tuy lão rất ngứa tay nhưng đột nhiên không muốn đánh nữa, cảm giác đánh người kiểu này không hay ho.
Nếu nàng bị lão tự mình trấn áp thì còn cảm giác thành tựu, bây giờ đối phương bị đồ nhi nghiền áp, nếu lão đánh thì không tốt lành gì.
Vạn Quật lão tổ không trả lời, nàng nhìn Thiên Tu:
- Ngươi là lão sư của hắn thì chắc là người hiểu rõ. Vực ngoại giới sắp đối mặt tai nạn lớn, chúng ta không thể nội đấu, nên giữ sức chiến đấu cao nhất, vì khi đó sẽ xảy ra chiến đấu cực kỳ thảm liệt, một người không thể đối kháng lại.
Thiên Tu nghe đối phương nói thì cau mày khó hiểu:
- Hả?
Lâm Phàm xen lời:
- Lão sư, mụ này nói vớ vẩn, không thể một người đối kháng là vì người đó không đủ mạnh, khi đủ cường đại dù một người cũng đủ dàn xếp tất cả.
Vạn Quật lão tổ nặng nề bật cười:
- Ha ha ha! Ngươi không trải qua nên vĩnh viễn không hiểu những người đó mạnh đến mức nào, bọn họ cường đại đến nỗi các ngươi sợ hãi, khủng hoảng, thậm chí không có can đảm chống lại. Cho ngươi biết, có vô số vực ngoại giới, nhưng đến khi đó sẽ là cuộc đồ sát thảm liệt, chúng ta là dê bò bị người chăn nuôi, chờ đến mùa chín là bị thợ săn bắt giết.
Vạn Quật lão tổ không muốn nhớ lại cảnh đó, rất khủng bố.
Mấy trăm Đạo cảnh bước vào nơi đó bị chém gần hết, chỉ có mấy chục người sống sót, cuối cùng tăng cao thực lực muốn liều mạng với đối phương nhưng bị chém hết. Chỉ có mấy người xoay người làm lại từ đầu.
Xem tình huống hiện giờ thì không biết bao nhiêu người thành công xoay người.
Giọng điệu của Vạn Quật lão tổ dần dịu nhẹ:
- Thật ra ngươi rất có tiềm lực, có lẽ ngươi có thể trở thành chiến hữu của chúng ta, cùng nhau chống đỡ, tuy chưa chắc sẽ thành công nhưng ít ra có một tia hy vọng.
Nhìn đối phương lặng im không đáp, Vạn Quật lão tổ cho rằng đã bị nàng thuyết phục, nhưng rồi nàng ngây ra, dường như không ngờ đến lúc này rồi đối phương vẫn không tin.
- Không, nói nhảm nhiều quá. Ngươi nói những tình huống đó sẽ không diễn ra với Viêm Hoa tông, còn kẻ địch khủng bố mà ngươi nói thì bản phong chủ thấy không khủng chút nào.
Lâm Phàm không thèm để bụng, đối với hắn thì cường giả nào cũng chỉ là bọ hung, giẫm một cái là bẹp dí.
Vạn Quật lão tổ tức hộc máu:
- Ngươi . . .!
Đầu óc của người này làm bằng gì mà sao không nghe hiểu tiếng người? Phải chờ đến khi đó mới hối hận không kịp sao?
Tuy Lâm Phàm không quan tâm nhưng Thiên Tu thì rất để ý.
- Ta muốn sưu hồn của ngươi, xem những cường giả này khủng bố đến mức nào.
Thiên Tu muốn biết tình huống cụ thể ra sao, lão đã tin lời của đối phương.
Lâm Phàm an ủi:
- Lão sư, đừng quan tâm làm gì, có đồ nhi ở thì sẽ không xảy ra chuyện.
Hắn sợ lão sư không hiểu về mấy chuyện này, toàn là chuyện không đâu.
Nếu thật sự đến lúc đó, hắn có nhiều cách cho đối phương hối hận.
Thiên Tu lắc đầu nói:
- Không! Đồ nhi, vi sư muốn xem!
Lão rất muốn biết cảnh tượng đó thế nào.
Vạn Quật lão tổ thẫn thờ nhìn lão nhân trước mắt.
Nói gì vậy? Sưu hồn? Sao ngươi không nói muốn lên trời luôn?
Lâm Phàm không quan tâm:
- Được rồi, lão sư muốn xem thì cứ xem.
Lão sư vui vẻ thì tốt rồi.
Hắn nhìn biểu cảm không tình nguyện của Vạn Quật lão tổ, híp mắt hỏi:
- Sao? Mụ có chịu hay không?
Tâm tình của Vạn Quật lão tổ rất phức tạp, hận không thể bóp chết hai người này.
Nàng đã nói thẳng thắn như vậy mà sao họ không nghe hiểu?
Rất nguy hiểm, thật sự rất nguy hiểm.
Nhưng Vạn Quật lão tổ biết nếu phản đối thì đối phương vẫn sẽ dùng thủ đoạn cứng rắn, nàng không ngờ trong vùng đất Nguyên Tổ có người biết thi triển công pháp sưu hồn, vì công pháp này dính dáng nhiều nhân tố khác.
Vạn Quật lão tổ nói:
- Được, nhưng ta phải phong tỏa một số thứ trong đầu, chỉ có thể cho ngươi tìm tòi hình ảnh của những cường giả này.
Lâm Phàm giơ nắm tay dợm đánh người, ả vẫn không nhìn ra tình huống hiện tại là thế nào sao?
Ai dè lão sư đồng ý.
Hắn đành im lặng, lão sư vui vẻ là tốt rồi.
Đối với Lâm Phàm thì Viêm Hoa tông làm hắn nhớ nhung nhất là người sống trong đó, dần dần ở chung, hắn không ngờ các sư đệ, sư muội bị tổn thương.
Thiên Tu giơ tay chỉ hướng Vạn Quật lão tổ.
Với thực lực và thần hồn của Vạn Quật lão tổ, Thiên Tu muốn sưu hồn của nàng là tự tìm chết. Lực lượng và thần hồn cường đại có thể phản phệ Thiên Tu, nuốt lão.
Nhưng Vạn Quật lão tổ mở rộng một phần ký ức vì muốn cho họ thấy những cường giả này khủng bố đến đâu.
Có đốm sáng bay ra từ đầu Vạn Quật lão tổ, hình thành hình ảnh.
Có nhiều hình ảnh, cũng rất kinh người.
Dù Lâm Phàm không để bụng nhưng vẫn nghiêm túc xem.
Người trong hình ảnh nổi lơ lửng, vỗ chưởng làm núi sông tan vỡ, đất đai vô tận bị nghiền nát thành phấn.
Cảnh tượng cực kỳ kinh người.
Trán Thiên Tu rịn mồ hôi, vội rút tay về, thụt lùi mấy bước, thở hổn hển.
Lâm Phàm hỏi dồn:
- Lão sư có sao không?
Thiên Tu xua tay:
- Không sao, không sao.
Nhưng trong lòng lão lạnh lẽo. Quá khủng bố, mới rồi chỉ là ký ức vậy mà vẫn sót lại chút uy thế, nếu chân thân giáng lâm thì chẳng phải là một ánh mắt có thể hủy diệt lão sao?
Lâm Phàm miễn dịch uy thế nên không chú ý tới, không biết lão sư bị gì.
Vạn Quật lão tổ mở miệng nói:
- Nhìn thấy chưa?
Những hình ảnh hiện ra làm Vạn Quật lão tổ một lần nữa trải qua cảnh đó.
Khi nàng thức tỉnh chân linh, tìm về ký ức thì cũng chịu đựng áp lực khó thể tưởng tượng, hơn Thiên Tu chịu đựng gấp trăm lần, ngàn lần.
Thiên Tu khẽ thở dài:
- Đồ nhi, thả nàng đi.
Lâm Phàm hỏi:
- Lão sư có chắc không?
Hắn hiểu tại sao sư phụ muốn làm như vậy, hắn không quan tâm thả đi hay giữ lại, nhưng một đấm đánh nát là vui vẻ nhất.
- Ừm!
Thiên Tu biết việc này là thật sự, cho nên tuyển chọn tin tưởng đối phương.
Lâm Phàm dửng dưng duỗi thẳng cánh tay, hét to một tiếng:
- Sau này cẩn thận chút!
Bùm!
Vang tiếng nổ.
Vạn Quật lão tổ bị Lâm Phàm ném xa hóa thành ánh sao nhấp nháy hai lần rồi biến mất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận