Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 811: Tất cả đều vì chính nghĩa

Lâm Phàm bỗng vỗ đùi cái đét:
- Ây dà!
Hắn quên một việc quan trọng.
Thiên Tu thắc mắc nhìn Lâm Phàm:
- Sao vậy đồ nhi? Quên chuyện gì sao?
Lão không biết đồ nhi bảo bối nghĩ ra chuyện gì mà trông có vẻ rất hối hận.
Lâm Phàm chợt nhớ đến tài phú trên người Vạn Quật lão tổ, có thể thả người nhưng đồ vật phải để lại.
- Lão sư, lỗ to rồi! Người cũng thấy lai lịch của cô nương kia không đơn giản, chắc mang theo tài phú rất kinh người, nếu cướp đồ về tay sẽ giúp ích rất lớn cho tông môn của chúng ta.
Thiên Tu bình tĩnh vỗ nhẹ bả vai Lâm Phàm:
- Sao đồ nhi có suy nghĩ như vậy được, đồ nhi, chúng ta không thể làm thế, dù sao là đồ của người ta.
Lâm Phàm tiếp lời:
- Lão sư nói có lý.
Hắn đồng ý cả hai tay, lão sư có khác, giác ngộ tư tưởng quá cao.
- Nhưng mà . . .
Lão sư bỗng đổi giọng:
- Đồ nhi xem nàng bị thương nặng, một nữ nhân mang theo mấy thứ này, rất khó nói không gặp người xấu. Nếu gặp người xấu e rằng không giữ gìn được, Viêm Hoa tông ta kiêm . . .
Lâm Phàm không đợi lão sư nói hết, hắn đứng bật dậy, mắt lấp lóe tia sáng chính nghĩa:
- Đồ nhi hiểu rồi lão sư! Nàng mang theo bên người không đủ an toàn, gửi đồ ở Viêm Hoa tông mới là chính xác. Đồ nhi sẽ về nhanh!
Dứt lời, Lâm Phàm bay lên, lao về phía xa, hắn đuổi theo cô nương kia ngay.
Chuyện trước kia còn rõ ràng ngay trước mắt, nàng lạnh lùng cao ngạo, bá đạo, thậm chí không đủ tôn kính với Viêm Hoa tông bọn họ. Khi nàng cho rằng Viêm Hoa tông không có thứ gì khiến nàng ngạc nhiên thì đuôi mắt bắn ra tia sáng khinh thường.
Phía xa, giữa hư không.
Vạn Quật lão tổ lơ lửng:
- Cái tên này!
Nàng bị thương rất nặng, nghĩ đến mấy chuyện xảy ra thì không nhịn được phun búng máu.
Vạn Quật lão tổ khó chấp nhận chuyện vừa xảy ra, rất ức chế, ức muốn chết.
Nàng sống mấy vạn năm, dù chuyển kiếp không tu lại mà tìm lực lượng ngày xưa để lại, dần trở về đỉnh, nào ngờ bị tên kia đè đầu đánh, còn bị nhục nhã lớn như vậy, không chịu đựng được nữa!
Đột nhiên tim Vạn Quật lão tổ rung lên, phía xa có khí thế ập đến.
Lâm Phàm la hét:
- Mụ kia, đứng yên đó, nói với mụ chuyện này!
Lúc nãy ném ả đàn bà đi, trong lòng hắn cứ thấy thiếu cái gì, giờ nhớ lại thì ra vì chuyện này.
Vạn Quật lão tổ giật nảy mình:
- Không được, không thể ở lại chỗ này nữa!
Nàng không sợ tên kia, với năng lực hiện tại của nàng không thể đánh lại đối phương.
Vạn Quật lão tổ khẽ quát, cưỡng ép thi triển bí pháp biến mất tại chỗ:
- Mở!
Lâm Phàm chớp mắt xuất hiện ở vị trí Vạn Quật lão tổ từng đứng, vươn tay chộp.
- Mợ nó!
Nhưng chộp hụt.
- Chạy khá nhanh, loại bí pháp này thật thần kỳ.
Không có chút dao động lực lượng, biến mất không dấu vết.
Lâm Phàm đứng im suy ra:
- Mụ kia rất có ý tưởng, nhưng không khiến người thích.
Tư duy của hắn nhảy nhanh, đã để ả kia chạy thoát thì thôi, chờ lần sau gặp cũng được.
Lâm Phàm quay về đường cũ, trở lại tông môn.
Hiện giờ thực lực của Lâm Phàm tạm được, Diệu Thế cảnh, cách đỉnh chỉ kém một bước, dù đối phương là Đạo cảnh thì hắn không thèm để vào mắt, hắn chưa chắc nghiền áp người ta được, nhưng bình thường có thể thoải mái đánh tơi bời.
Con người sống trên đời bá đạo vậy đấy.
- Giá trị khổ tu và điểm đã rất ít, căn bản không đủ thăng cấp, phải nghĩ cách mới được.
Lâm Phàm nhìn giá trị khổ tu và điểm, thoạt trông thì nhiều nhưng còn kém xa con đường phía sau.
Rút thăm trúng thưởng vẫn là kim cương, không có đẳng cấp mới.
- Rút thăm trúng thưởng bây giờ trở nên cao cấp vậy sao? Liên tục đột phá mấy tu vi mà không mở ra cấp bậc cao hơn, đừng nói là chờ đến Đạo cảnh mới có nhé.
Lâm Phàm đâm ra nghi ngờ, rút thăm trúng thưởng kim cương ra vài thứ đều là thứ tốt, bây giờ hắn bước vào Diệu Thế cảnh, mấy thứ đó không tính là gì.
Đương nhiên lúc vận may bùng nổ sẽ ra một số thứ khiến người hưng phấn, nhưng xác suất quá thấp.
Lâm Phàm trở về tông môn.
Khi Thiên Tu biết được cô nương kia thành công trốn thoát thì không nói gì thêm, nhưng mắt đọng lại tiếc nuối.
Giống như tài phú sắp vào tay nhưng bỗng bay mất.
Lữ Khải Minh vội đến báo cáo tình huống:
- Sư huynh, người của Tịnh Không thánh địa quá khủng bố, phơi thây giáo chủ Huyền Không giáo tại chỗ, đâm từng nhát dao.
Lữ Khải Minh đi qua chỗ đó, bị làm giật mình. Những người kia quá tàn nhẫn, không tha cho người chết, làm gã sợ đứng tim.
- Bình thường thôi.
Lâm Phàm không ngờ người của Tịnh Không thánh địa táo bạo như thế, xem ra họ hận giáo chủ Huyền Không giáo thấu xương, dù đối phương đã chết cũng phải ngược đãi thi thể.
Lâm Phàm hỏi tình huống gần đây của Vô Địch phong. Mấy vị sư đệ đều đang tu luyện, ngẫu nhiên đi ra nhìn một cái sau đó tiếp tục bế quan.
Còn đệ đệ ngốc của hắn thì cực kỳ hạnh phúc.
Lâm Phàm nghĩ có lẽ đợi một chốc nữa sẽ cho nàng kia chút phần thưởng, đương nhiên không cần gấp, chờ lát nữa mới làm.
Lâm Phàm nói:
- Sư đệ, kêu nhà bếp làm thức ăn ngon, lâu rồi không ăn cơm trong tông môn.
Hắn luôn lang thang bên ngoài tông môn, dù trở về cũng không ở lâu, càng đừng nói ăn cơm trong tông môn.
Lữ Khải Minh đáp:
- Vâng, ta đi kêu người chuẩn bị ngay!
Hiếm khi sư huynh ăn cơm trong tông môn.
Đôi khi Lữ Khải Minh đi nhà bếp, các đầu bếp cứ hỏi khi nào sư huynh ăn cơm, rất muốn nấu bữa ăn ngon cho sư huynh, nhưng mãi không có cơ hội này.
Nhà bếp tông môn.
Một đám sư muội trẻ tuổi xinh đẹp xắn tay áo rửa thức ăn, tiếng cười không ngừng, khúc khích êm tai.
Đệ tử nam đi ngang qua liên tiếp nhìn chằm chằm, trái tim bị bắt mất.
- Ủa? Lữ sư huynh đến!
Các nữ đầu bếp trẻ tuổi xinh đẹp trông thấy Lữ Khải Minh thì tò mò không biết tại sao Lữ sư huynh đến đây.
Lữ Khải Minh cười nói:
- Các vị sư muội, Lâm sư huynh trở về, muốn ăn một bữa cơm, hy vọng các vị sư muội bày ra tay nghề tốt nhất, chuẩn bị món ngon phong phú cho sư huynh.
Hiện giờ tông môn không có tai họa gì, tự cấp tự túc, mỗi đệ tử sống rất tốt.
- Oa!
Khi nghe câu đó, một đám nữ đầu bếp hưng phấn, sau đó lao nhao nói chuyện như gà con ríu ra ríu rít.
Một nữ đầu bếp cầm đầu vung cánh tay thon dài lên:
- Các vị sư muội! Lâm sư huynh hiếm khi ăn cơm trong tông môn, đây là lúc chúng ta biểu hiện, hãy bày ra tay nghề nấu bữa ngon phong phú cho Lâm sư huynh!
Một đám nữ đầu bếp xinh đẹp hò reo:
- Được! Chúng ta chỉ chờ hôm nay!
Rốt cuộc chờ cơ hội đến, các nàng mong đợi thật lâu, hy vọng có thể nấu bữa ăn ngon cho sư huynh.
Ở trong lòng họ thì sư huynh thật mệt mỏi, làm họ vô cùng đau lòng.
Vô Địch phong.
Lâm Phàm lấy ghế đá ra, ngồi trên nó, nhìn về phía chân trời.
Nghỉ ngơi một chút vậy, lang thang bên ngoài mãi làm lòng hắn mệt mỏi, cần dịu lại một chút.
Ghế đá kêu la:
- Đại ca, chuyện ngươi hứa với ta cứ bỏ quên vậy sao?
Nó dốc lòng trở thành ghế đá đập chết tiên, nhưng qua thời gian dài như vậy khiến nó tuyệt vọng.
Lâm Phàm qua loa nói:
- Đừng ồn, ngươi quá yếu. Vì an toàn cho bản thân ngươi, ta không thể hại ngươi.
Nếu trước kia còn có thể dùng ghế đá, nhưng bây giờ nó không theo kịp tiết tấu.
Ghế đá oán trách:
- Vậy ta làm sao bây giờ?
Nó thấy lạnh lẽo, thật sự không có chút cơ hội nào sao?
Lâm Phàm nhìn phía xa:
- Làm sao hả? Không làm gì cả, cứ ngoan ngoãn để ta ngồi dưới mông là được, thật ra như vậy xem như cơ duyên cho ngươi.
- ???
Ghế đá hoang mang, nói cái quái gì vậy? Tại sao nó phải bị người ngồi dưới mông?
Sau đó Lâm Phàm mặc kệ ghế đá, thả hồn nghĩ sự đời.
Chênh lệch giữa Diệu Thế cảnh và Đạo cảnh tuy chỉ là một đại cảnh giới, nhưng ở trong mắt hắn thì cần nội tình rất khủng bố.
Lâm Phàm suy tư:
- Với tình huống hiện giờ của ta mà muốn đột phá đến Đạo cảnh sẽ cần nội tình siêu khủng, nhưng đã tu luyện hết công pháp rồi, phải tìm công pháp mới thôi.
Không thể tiếp tục như vậy, phải chủ động phóng ra, phải chú ý chuyện cô nương kia nói.
Đánh thắng người khác hay không là một nhẽ, Lâm Phàm không thích sử dụng vận rủi cuồn cuộn nghênh chiến, vì rất chán.
Đứng yên một chỗ, không phân địch ta đều chết sạch, hỏi có chán không?
Cho nên Lâm Phàm thích dùng nắm đấm giao lưu với đối phương hơn.
- Sư huynh!
Trong khi Lâm Phàm suy nghĩ lung tung thì Lữ Khải Minh cười tươi đi đến, một đám đệ tử nữ đi theo phía sau.
Lâm Phàm hít hà, mùi thơm thức ăn xông vào mũi:
- A, thơm quá. Các ngươi đang làm gì vậy?
Lâm Phàm thầm nghĩ Lữ sư đệ chơi hơi lớn, tuy hắn muốn ăn một bữa cơm nhưng có vẻ làm long trọng quá rồi.
Lữ Khải Minh nhún vai, bất đắc dĩ nói:
- Sư huynh, lúc ta đi nhà bếp thông báo thì các sư muội quá hưng phấn, cho nên . . .
Ý là sư huynh cũng thấy đấy, ta không ngăn được.
Các sư muội nhanh chóng bưng món ngon lên, sau đó đứng xếp hàng một bên, mắt ánh lên tia mong đợi, các nàng đều muốn sư huynh nhấm nháp thức ăn của mình.
Lâm Phàm đếm sơ có khoảng hai, ba chục món ăn, bao tử của hắn khó mà nhét vào hết. Quan trọng là ánh mắt của các sư muội làm hắn không chịu nổi.
Một đệ tử to gan đứng ra:
- Sư huynh, đây là món ta nấu giỏi nhất!
Nàng tôn sùng Lâm Phàm nhất, nên rất muốn Lâm sư huynh ăn đồ mình nấu.
Quả nhiên có người đi đầu thì sẽ có người thứ hai, thứ ba.
Ríu ra ríu rít điếc tai.
Lâm Phàm nhức óc.
Nhưng làm sư huynh, không thể để các sư muội thất vọng.
Cho nên hắn quyết định phải cho mỗi vị sư muội vui vẻ, vừa lòng rời đi.
Cuồng Thân!
Răng rắc!
Thân hình Lâm Phàm tăng vọt, giọng ồm ồm vang lên:
- Các sư muội, vậy sư huynh không khách khí ăn đồ các sư muội nấu!
Trong ánh mắt tôn sùng của các sư muội, Lâm Phàm cầm dĩa lên đổ thức ăn ngon vào miệng.
- Bà nội nó, đòi ăn cơm làm chi!
Hắn muốn khóc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận