Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 812: Sư huynh lại cưỡi heo đi rồi

Cạch!
Lâm Phàm buông dĩa trống cuối cùng xuống, cảm giác bụng hơi trướng.
Hắn khen:
- Ngon quá, tay nghề của các sư muội rất giỏi!
Tuy trong lúc ăn cơm có vật thể lạ đen thui chui vào bụng hắn, nhưng không ảnh hưởng tổng thể.
Được sư huynh khen, các sư muội vui vẻ phát điên.
- Sư huynh thích là tốt rồi, về sau hễ sư huynh muốn ăn thì chúng ta sẽ nấu mỗi ngày cho sư huynh!
- Đúng đúng! Vì sư huynh, ta sẽ cố gắng nghiên cứu tài nấu ăn!
Các sư muội cảm giác vui vẻ như khi tu vi tiến bộ.
Lâm Phàm cười gượng gạo, ăn mỗi ngày thì hắn sẽ thành con heo mất. Hắn nháy mắt với Lữ Khải Minh, ra hiệu gã giải vây giùm, chứ bị các sư muội bao vây, không biết bao giờ mới giải tán.
Lữ Khải Minh nhận ánh mắt cầu cứu của sư huynh, hắng giọng:
- Các vị sư muội, sư huynh đã nhận tấm lòng của mọi người rồi, giờ nên để sư huynh nghỉ ngơi, về thôi, rèn luyện tài nấu ăn chờ lần sau làm món ngon phong phú cho sư huynh nữa.
- Vâng thưa sư huynh!
- Lâm sư huynh hãy nghỉ ngơi đi.
- Tạm biệt, Lâm sư huynh.
Các sư muội vẫy tay, dọn dẹp chén dĩa, tung tăng rời đi.
Sau khi các sư muội đi, Lâm Phàm ợ một cái, suýt ói ra.
Lữ Khải Minh ngước đầu lên hỏi:
- Sư huynh có khỏe không?
Sư huynh biến cao lớn quá.
- Tạm được, ta phải tiêu hóa từ từ, nếu không sẽ nứt bụng.
Nếu không có môn công pháp này thì bụng nhỏ của hắn không chịu nổi nhiều thức ăn như vậy.
Lâm Phàm sờ cằm suy tư:
- Mình bây giờ được gái hoan nghênh dữ vậy sao?
Cảm giác này hơi không được tốt, vì đôi khi được thích quá cũng là tội lỗi.
Lữ Khải Minh thấy sư huynh chìm vào suy tư, tưởng xảy ra chuyện lớn gì nên không quấy rầy hắn, rón rén rời đi, sợ bước chân phát ra tiếng động ảnh hưởng suy nghĩ của sư huynh.
Thân hình to lớn ngồi một đống chờ tiêu hóa từ từ, giờ mà Lâm Phàm biến về nguyên hình, e rằng vừa há miệng sẽ ói hết thứ đã ăn vào.
Lâm Phàm lấy Tri Tri Điểu ra khỏi trữ vật giới chỉ.
Vừa được lấy ra, tờ giấy đã phát ra tiếng của người xét duyệt, tiếng nói như rít gào:
- Tông sư, không thể chơi như vậy! Sẽ chết người!
Nếu không phải kiêng dè thân phận của Lâm Phàm thì người xét duyệt đã mắng thúi đầu.
- Lại qua mấy ngày rồi?
Lâm Phàm thấy phiền, hơi hối hận nhận công việc này.
- Đã bốn, năm ngày rồi! Tông sư, đăng bài mới đi, lần này còn dữ dội hơn lần trước, đã có nhiều cường giả tìm tông sư. Có người đăng tin đòi tìm vị trí hiện nay của tông sư, bắt tông sư lại, ép viết mỗi ngày. Cho nên tông sư mỗi ngày viết một ít đi.
Người xét duyệt Tri Tri Điểu hoang mang, chuyện này chưa từng xảy ra. Những người soạn bài trước kia có ai mà không liều mạng bám víu Tri Tri Điểu?
Giờ thì tốt rồi, người này phớt lờ, muốn viết thì viết, không thích thì nghỉ, mà gã không thể làm gì người ta được.
Lâm Phàm từ chối ngay:
- Mỗi ngày viết một chút? Không thể nào, tuyệt đối sẽ không.
Đùa à, mỗi ngày đều phải viết thì chém chết hắn cho rồi. Dù bị chém chết hắn cũng không viết mỗi ngày.
Người xét duyệt Tri Tri Điểu có khổ không nói nên lời, xem tin nhắn trên Tri Tri Điểu là gã biết đã chọc giận nhiều người, trong đó có không ít là cường giả đỉnh cao, nếu tông sư bị tìm được sẽ là đại chiến thảm liệt.
Người xét duyệt Tri Tri Điểu thiếu điều quỳ xuống khóc cầu:
- Tông sư, vậy hôm nay có thể viết một chút không? Lâu lắm rồi, nhiều người đang chờ đợi.
Nếu không phải còn giữ tôn nghiêm cuối cùng thì gã thật sự sẽ khóc quỳ.
Lâm Phàm lười nói nhiều với người xét duyệt Tri Tri Điểu, qua loa hứa:
- Biết rồi, hôm nay sẽ viết một chút, cứ vậy đi, bình thường không có việc gì thì đừng giục ta.
Sau đó không thèm nghe đối phương nói nữa, hắn bỏ giấy vàng rực vào trữ vật giới chỉ.
Chỗ Tri Tri Điểu.
Người xét duyệt Tri Tri Điểu bất đắc dĩ buông tiếng thở dài:
- Ài, tông sư này quá lười biếng, sao có người lười đến thế, hắn không sợ bị những cường giả chém chết?
Xem tình huống hiện tại chắc tông sư đã bị thuyết phục.
Cộp cộp!
Một nữ nhân mái tóc tím, khí thế mạnh mẽ bước tới:
- Bàn thế nào rồi?
Nàng rất quan tâm việc này.
Người xét duyệt Tri Tri Điểu vội đứng dậy:
- Công chúa!
Vẻ mặt gã bất đắc dĩ nói:
- Tông sư này rất khó nắm giữ, hơi lười biếng, không quan tâm nội dung, cơ bản mấy ngày mới viết một lần.
Người xét duyệt Tri Tri Điểu không biết nên nói cái gì, nếu người khác viết ra được nội dung như thế này thì đã suốt ngày cặm cụi viết rồi. Vì tích lũy đủ điểm có thể đổi thứ mình cần trong Tri Tri Điểu, đây là chế độ tốt biết bao, nhưng không có chút sức hấp dẫn với tông sư.
Công chúa trầm tư:
- Vậy à.
Nàng cảm giác soạn giả cấp tông sư này khá thú vị, nếu có cơ hội phải tìm gặp một phen, nhìn xem đối phương nghĩ gì.
Lâm Phàm hết cách, lại viết một ít rồi gửi cho Tri Tri Điểu.
Viết mỗi ngày rất mệt, không có nội dung cố định, cần vắt óc suy nghĩ, cạn kiệt linh cảm rất đáng sợ. Mỗi ngày viết nhiều như vậy sẽ đẩy câu chuyện hướng vực sâu, có chỗ nào viết không hay dễ làm sụp đổ tất cả.
Lâm Phàm đang rủa thầm Tri Tri Điểu thì chợt nghe tiếng kêu đến từ cửa sơn môn.
- Lão ca, có đây không? Nếu nghe được thì trả lời một tiếng, đệ tử tông môn của lão ca lại chặn ta ở bên ngoài!
Giọng rất to mang chút bất mãn.
Lâm Phàm nghe ra ngay, trừ lão già cưỡi heo ra còn ai vào đây.
Cửa sơn môn.
Chu Phượng Phượng cưỡi trên heo mập, nhìn hai đệ tử ở cửa sơn môn, bất mãn nói:
- Hai ngươi thật là, lần trước ta đã đến rồi, sao không thể đi vào? Ta nói cho các ngươi, sư huynh của các ngươi là đại ca của ta, lát nữa ta phải cử báo các ngươi!
Chu Phượng Phượng rất bất mãn, lão cảm nhận sự không coi trọng từ đối phương.
Lão là ai?
Là người cùng sư huynh của họ ra sống vào chết, càng là tiểu đệ của sư huynh bọn họ, giờ đến tông môn vậy mà không thể vào cửa.
Còn có vương pháp, có thiên lý không?
Hai đệ tử trông sơn môn mặt không biểu tình nhìn đối phương:
- Lão không phải đệ tử của tông môn chúng ta nên không được vào.
Chu Phượng Phượng uất nghẹn:
- Các ngươi . . .!
Nếu ở bên ngoài thì lão đã cho ăn tát, đập hai người này lún xuống đất không đào lên được.
Nhưng bây giờ thì thôi đi, nói sao cũng là đệ tử tông môn của đại ca, phải nể mặt chút.
Ụt ụt!
Heo mập luôn cúi đầu hút đất, một thời gian không gặp thân hình của nó càng nọng mỡ.
Lâm Phàm bước ra:
- Làm gì đấy?
Không ngờ tên này lại đến nữa, xem ra lại tìm thấy vùng đất mạo hiểm.
Lâm Phàm không biết lão tìm bằng cách gì, hoặc là con heo này có năng lực kỳ lạ có thể tìm kiếm vùng đất mạo hiểm?
Nếu con ếch của hắn cũng có năng lực này thì tốt biết mấy, thôi, vĩnh viễn đều là thú nuôi của người khác tốt hơn.
Chu Phượng Phượng cảm thán rằng:
- Đại ca đã đến rồi, ta không muốn nói nhưng trở về nên quản đệ tử tông môn các ngươi đi. Ta đến mà không mời vào, còn ngăn ta ở bên ngoài, lão ca nói xem, ài . . . không biết nói sao.
Lời nói có chút buồn lòng, dường như đang nói bằng vào quan hệ giữa chúng ta mà sao không cho chút đặc quyền?
Hai đệ tử cung kính chào:
- Sư huynh.
Bọn họ không chột dạ chút nào, vì sư huynh không phải loại người tùy tiện tin lời người khác nói, dù đối phương có nói rách mồm thì sư huynh tuyệt đối sẽ không tin.
Lâm Phàm khen ngợi hai đệ tử:
- Quản gì mà quản, hai sư đệ của ta làm rất tốt. Mặc kệ ai đến, miễn không phải đệ tử tông môn đều phải chờ ở ngoài.
Hai người ngẩng đầu ưỡn ngực, được sư huynh khen làm tâm tình sướng lên mây.
- Sao? Có phải tìm được vùng đất mạo hiểm?
Đây mới là chuyện quan trọng nhất. Hiện giờ Lâm Phàm rất cần vùng đất mạo hiểm, diệt tông gì đó lâu lâu làm khi thấy gai mắt thôi, không thể thường xuyên làm như vậy. Hắn là người chính nghĩa chứ không phải ma vương giết người.
Chu Phượng Phượng gật đầu ngay, hơi hưng phấn nói:
- Tìm được rồi! Ta đã xem kỹ vùng đất mạo hiểm đó, địa thế rất tốt, chắc là vùng đất mạo hiểm lớn. Nhưng không biết có ai vào chưa, nên vừa phát hiện vùng đất mạo hiểm là ta tìm đại ca ngay, dù sao chúng ta đã hứa với nhau hễ phát hiện vùng đất mạo hiểm là phải thông báo ngay, tuyệt đối không nuốt trộm.
Lâm Phàm vỗ đầu heo mập, khen ngợi:
- Rất tốt, về sau ngươi đến tông môn sẽ không ngăn ngươi lại, trực tiếp đến Vô Địch phong tìm ta là được.
Chu Phượng Phượng chớp chớp mắt hỏi:
- Đại ca vỗ đầu nó làm gì?
Lâm Phàm hỏi ngược lại:
- Ngươi cưỡi nó, ta không vỗ nó chứ chẳng lẽ ngươi dẫn đường?
Chu Phượng Phượng á khẩu, cảm giác câu này kỳ kỳ.
Ụt ụt!
Heo Dương Dương ngửa đầu kêu một tiếng rồi tiếp tục hút đất.
Lâm Phàm không rõ con heo này hút đất làm gì, đất ăn ngon lắm sao?
Chu Phượng Phượng gật đầu nói:
- Nói vậy cũng đúng. Chúng ta mau đi thôi đại ca, vị trí vùng đất mạo hiểm đó tuy ẩn khuất nhưng khó nói có ai phát hiện được không. Nào, đại ca, lên heo!
Chu Phượng Phượng nhích người lên trước, rồi vỗ mông heo to của Dương Dương.
Chừa vị trí cho đại ca, đủ hai người ngồi. Hơn nữa heo Dương Dương gần đây to bự hơn, thịt tăng nhiều, ngồi lên không đau mông.
Lâm Phàm không nói nhiều, không còn cách nào, dù bị các sư đệ thấy cũng phải leo lên heo thôi.
Chu Phượng Phượng vỗ mạnh đầu heo mập:
- Đại ca ngồi vững, chúng ta đi!
Heo mập kêu ụt ịt, bốn vó như gắn bánh xe chỉ để lại bụi trần, đã mất bóng dáng.
Hai đệ tử dõi theo:
- Lợi hại, sư huynh lại cưỡi heo đi rồi.
Bọn họ rất bội phục, chưa từng thấy con heo nào mau như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận