Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 813: Nam nhân thì nên nghênh ngang

Tốc độ của heo mập rất nhanh, không phải xuyên qua hư không mà chỉ chạy bằng chân.
Lâm Phàm thắc mắc nhìn Chu Phượng Phượng:
- Hình như gần đây ngươi không tiến bộ thực lực?
Tuy Chu Phượng Phượng tiến bộ chút xíu nhưng không nhiều, Lâm Phàm đâm ra nghi ngờ thiên phú của tên này kém. Lần trước du lịch vùng đất mạo hiểm thì lão được chia nhiều thứ tốt, lẽ ra tiến bộ mảng lớn mới đúng.
Chu Phượng Phượng đính chính cho bản thân:
- Đại ca đừng coi thường ta, ta tiến bộ rất lớn, sắp vào Thông Thiên cảnh rồi!
Lão yếu chỗ nào?
Lâm Phàm lắc đầu nói:
- Yếu, quá yếu, nhìn heo mập xem, sắp đuổi kịp ngươi.
Đến bây giờ Lâm Phàm vẫn không rõ con heo mập này là giống loài gì.
Nói nó là heo thì đúng là heo, nhưng làm gì có con heo nào bá đạo thế, cho nên chắc chắn có vấn đề, nó không phải heo bình thường, heo Bội kỳ cũng không bá đạo như vậy.
Chu Phượng Phượng phản đối:
- Đại ca không thể vũ nhục người như vậy, tuy Dương Dương rất tốt nhưng nói sao thì giống loài khác nhau, ta cũng là người cần sĩ diện. Có nhiều thứ ta không nỡ ăn, đều đưa cho nó, nên nó không lợi hại sao được?
Lão không chấp nhận gán ghép như thế, tuy thiên phú của Dương Dương cao hơn lão, dù gì là thần thú của tộc địa bọn họ, nhưng ở bên ngoài thì lão tuyệt đối không thừa nhận sự thật này.
Heo mập chạy nhanh sinh ra gió, tỏ vẻ khinh thường lời phân bua của Chu Phượng Phượng:
- Ụt ụt!
Nói cái quỷ gì, toàn là lừa mình dối người.
Chu Phượng Phượng túm lỗ tai to của heo mập, bất mãn càu nhàu:
- Dương Dương, ngươi ụt cái gì? Chu Phượng Phượng này đối xử không tệ với ngươi, nhiều thứ tốt toàn cho ngươi hưởng trước, không lẽ ngươi cũng cho rằng ta không bằng ngươi?
Tai heo mập bị nhéo hơi đau, rõ là cố ý trả thù nó.
Lâm Phàm cười đổi đề tài:
- Phải rồi, gần đây ngươi đi dạo bên ngoài có gặp chuyện mới lạ gì không?
- Có chứ. Dạo này ta bực lắm, biết Tri Tri Điểu không? Ta đọc một bài trên đó, việc chuyện về Đan Giới Chi Chủ, ta xem hào hứng, nhưng soạn giả chó chết đó lười chết bỏ, mấy ngày không viết. Ta rất muốn xua Dương Dương ủi nát mông của tiện nhân đó!
Chu Phượng Phượng tức xì khói, ngoái đầu hỏi:
- Đại ca có xem không?
Lâm Phàm cười tủm tỉm, mắt bắn ra tia sáng:
- Ha ha ha! Xem chứ, sao không xem được. Ngươi nói rất đúng, đúng là tiện nhân, thật tiện.
- Thì đó, đại ca nói qua đúng, là tiện nhân. Nhưng hết cách, hắn viết rất hay, dù là tiện nhân vẫn muốn đọc. Ài, người bây giờ không có chút lòng trách nhiệm, đã viết thì nên có bảo đảm, đúng không nào? Theo ta được biết gần đây Thần Giới Chi Chủ cũng đang tìm tiên nhân này. Ta thì hy vọng tiện nhân này bị tìm được, bị Thần Giới Chi Chủ đánh bờm đầu, nghĩ thôi đã sướng cả người. A, đại ca sao vậy? Sắc mặt không được tốt, có phải cũng bị tiện nhân kia chọc tức?
Chu Phượng Phượng phát hiện cảm xúc của đại ca khác lạ, quan tâm hỏi han.
Nói sao thì họ cũng từng cùng nhau ra sống vào chết, là bằng hữu tốt có thể đặt trọn niềm tin. Qua mấy lần du lịch vùng đất mạo hiểm, Chu Phượng Phượng có hảo cảm rất lớn với Lâm Phàm, được đến tài phú đều chia cho lão, tâm tình của lão sung sướng vô cùng.
Lâm Phàm phất tay:
- Không có việc gì, tiếp tục chạy đi.
Hắn tạm ghi nhớ chuyện này, không nói nhiều, đi dạo vùng đất mạo hiểm trước đã.
Chu Phượng Phượng không hiểu ra sao, không nghĩ nhiều:
- À.
Sắc trời dần tối.
Bọn họ đi qua một hiệp cốc lớn, đất vàng bay đầy, tựa như sa mạc nguyên thủy.
Chu Phượng Phượng cảm giác Dương Dương hơi mệt, đề nghị:
- Đại ca, tối nay chúng ta nghỉ ngơi ở đây được không?
Lâm Phàm gật đầu nói:
- Được.
Hai người một heo dựng lều tại chỗ.
Heo mập nằm bẹp dí dưới đất, thè lưỡi thở hồng hộc. Dù thực lực của nó mạnh đến đâu thì chạy nhanh mà lâu như vậy cũng biết mệt, dù sao đây là đặc tính của heo.
Heo mập có thể chạy nhanh như điên lâu như vậy cũng xem như chiến sĩ thi đua trong loài heo.
Chu Phượng Phượng nói:
- Đại ca, tối nay chúng ta chịu cực chút, cho Dương Dương nghỉ một lát, ngày mai có thể đến nơi.
Lâm Phàm cười xua tay:
- Không sao, cực chút tốt thôi, trợ giúp tu vi.
Hắn lấy Thiên Hà Vương Đỉnh ra, búng ngón tay, lửa bùng cháy dưới đít đỉnh.
Lâm Phàm nhảy vào đỉnh, thoải mái thảnh thơi ngâm tắm.
Không biết bao lâu rồi chưa ngâm mình thế này, làm hắn hoài niệm, giờ cảm giác rất thoải mái, lỗ chân lông toàn thân đều mở ra.
Chu Phượng Phượng trợn mắt há hốc mồm hỏi:
- Đại ca làm gì vậy?
Lâm Phàm xua tay, hai cánh tay đặt trên mép đỉnh, ngửa đầu, nheo mắt hưởng thụ:
- Ngâm mình, ngươi và heo mập tìm đại chỗ nghỉ, không sao cả, đừng lo cho ta.
Chu Phượng Phượng cảm thán:
- Lão ca thật tàn nhẫn.
Lão và Dương Dương tội nghiệp dựa vào nhau, lão cũng muốn ngâm mình, nhưng không có công cụ.
Nơi này là như thế, cách vùng đất mạo hiểm không quá xa, nhưng dọc đường toàn là sa mạc, còn có nguy hiểm không biết.
Buổi tối hơi lạnh, dù là cường giả cũng không chịu nổi gió ở đây. Nếu thực lực bình thường sẽ bị gió độc vào người, để lại bệnh tật.
Buổi tối, trăng tròn treo cao chiếu sáng sa mạc.
Rầm!
Cát đất phía xa nhô lên ụ đất lớn, nhưng rất nhanh xẹp xuống.
Chu Phượng Phượng mở bừng mắt ra, cảnh giác bốn phía:
- Đại ca, có động tĩnh!
Luồng khí lạnh vừa rồi làm lão dựng đứng lông tơ, có thứ nguy hiểm đến gần họ.
- Ừm!
Lâm Phàm khẽ ừ, không để bụng, vẫn nhắm mắt ngâm mình.
Chu Phượng Phượng bất đắc dĩ, xem tình huống thì lão phải tự giải quyết.
Heo mập tỉnh lại, cục cựa bốn chân định đứng dậy.
- Dương Dương, ngươi nghỉ ngơi đi, để ta xử lý.
Chu Phượng Phượng cảnh giác xung quanh, có chút động tĩnh là lão sẽ dùng thủ đoạn sấm sét trấn áp.
Ở nơi này nếu lơ là sẽ không có kết cục tốt.
Đột nhiên trăng tròn trên trời biến mất.
Vì bị thứ gì che lấp.
Một sao biển trăm chân bay ra khỏi cát, thân hình thẳng tắp lơ lửng trên trời, chân khủng bố run run phát ra tiếng rào rạo.
Khi Chu Phượng Phượng định ra tay thì luồng uy thế sắc bén từ sau lưng lão bắn tới.
Một cây búa xoay tròn trên trời chém trúng đầu sao biển.
Phập!
Máu phun ra, thân hình to lớn nặng nề ngã xuống.
Lâm Phàm lẩm bẩm:
- Thịt ít nhưng vẫn là thịt.
Hắn vốn không định ra tay, nhưng ngẫm nghĩ lại đổi ý, phải tích lũy điểm từng giây từng phút, không thể một lần là xong.
Chu Phượng Phượng cảm thán rằng:
- Lợi hại.
Lão ca không uổng là lão ca, ra tay gọn gàng.
Lâm Phàm giơ tay, búa bay trở về, hắn cắm búa cạnh đỉnh:
- Gột rửa ngủ đi, không cần ngươi quan tâm, ai đến thì một búa đánh chết là xong.
Hắn nghĩ kỹ rồi, vẫn muốn kiếm điểm.
Chu Phượng Phượng đang định nghỉ ngơi bỗng nghi ngờ hỏi:
- Lão ca có ngửi được mùi máu không?
Lâm Phàm không để bụng:
- Ngửi được, có gì không?
Mùi máu thôi mà, có gì mà giật mình, nếu dám mò đến là hắn cho một búa chết tươi.
Chu Phượng Phượng lắc đầu nói:
- Không đúng, mùi máu này lạ lắm! Ta cảm giác trong mùi máu có oán niệm.
Chu Phượng Phượng chợt hét lên:
- Lão ca, mau nhìn lên trời!
Vầng trăng tròn trên trời dần bị nhuộm đỏ, sắc đỏ yêu dị.
Lâm Phàm nghi hoặc hỏi:
- Đây là thứ gì?
Lần đầu tiên hắn thấy tình huống này.
Ánh trăng đỏ rực, bị máu nhuộm sao?
Chu Phượng Phượng đứng tại chỗ, trầm giọng nói:
- Ta cảm nhận được rồi, có người đang khóc, có người đang oán hận, những cảm xúc truyền lại.
Lão vụt ngẩng đầu:
- Từ nơi đó! Mùi máu bay tới từ chỗ đó!
Lâm Phàm bước ra khỏi Thiên Hà Vương Đỉnh, mặc đồ vào, vác búa trên vai:
- Đi, đi xem thử là thứ gì.
Chu Phượng Phượng nhéo tai heo mập, quát:
- Đừng ngủ nữa Dương Dương, xuất phát!
Heo mập giận, mới rồi ngươi kêu ta ngủ, giờ lại không cho ngủ, người gì đáng ghét!
Nhưng hết cách, nó phải đứng dậy.
Hai người một heo đi trên sa mạc.
Lâm Phàm phát hiện mũi của Chu Phượng Phượng nhạy hơn hắn, đúng là hắn ngửi được mùi máu nhưng không ngửi thấy cảm xúc trong đó.
Ngày càng đến gần, mùi máu càng nồng.
Chu Phượng Phượng đề nghị:
- Lão ca, cẩn thận chút, chúng ta núp đi, nhìn xem tình huống đã.
Vì mùi này cho lão cảm giác rất kỳ dị, có nguy hiểm.
Lâm Phàm xua tay:
- Núp gì mà núp, cứ đi tới thì đã sao, không lẽ bọn họ ăn thịt ta? Ngươi muốn trốn thì trốn một mình, ta cứ đi qua như vậy.
Sợ quái gì, đời hắn không biết chữ sợ viết như vậy.
Chu Phượng Phượng bất đắc dĩ, muốn đập đầu chết cho rồi. Lão ca hơi bị mạnh mẽ, mạnh vượt mức, chưa tìm hiểu rõ đã nghênh ngang đi qua, sẽ hù chết người biết không?
Chu Phượng Phượng bất chấp tất cả, phải ổn định:
- Lão ca nói gì kỳ, ta không phục, Chu Phượng Phượng này cũng đầu đội trời chân đạp đất, chân đạp mặt đất mênh mông, trên đầu là hư không rộng lớn, là người thẳng sống lưng, không biết sợ là gì. Ta lo cho lão ca thôi, chứ nếu chỉ có ta và Dương Dương thì chắc chắn nghênh ngang đi.
Có lão ca ở, lão không sợ gì cả, gặp chuyện thì đại ca lên, lão ở phía sau hò hét cổ vũ được rồi.
Nếu thật sự không được thì có tốc độ của heo mập, lẽ nào không chạy thoát được?
Đương nhiên phải mang lão ca cùng chạy.
Lâm Phàm dừng bước lại, nghiêm túc nhìn Chu Phượng Phượng, vỗ vai lão trong ánh mắt ngạc nhiên của lão:
- Không sai, giờ khắc này, ngươi đã giành được sự thừa nhận của bản phong chủ. Ghét nhất là hèn nhát, ngươi có sự can đảm, sau này gặp chuyện gì cứ tìm bản phong chủ, nếu bản phong chủ không giúp ngươi sẽ bị trời đánh!
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Sấm sét đì đùng.
Lâm Phàm nghe tiếng sấm thì chửi thầm:
- Mợ nó, ta không lừa người!
Chuyện gì đây?
Chu Phượng Phượng kiên định gật đầu, biểu thị tin tưởng Lâm Phàm trăm phần trăm, tuyệt đối không nghi ngờ:
- Không sao, ta tin lão ca, sét đến từ phía trước, chắc có chuyện gì.
- Đi, nam nhân thì nên nghênh ngang, đừng trốn tránh giống như đàn bà.
Lâm Phàm khiêng búa tiến lên trước, hắn muốn xem là kẻ nào kiêu ngạo như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận