Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 814: Các ngươi trân trọng hòa bình sao?

- Đám ác ma các ngươi không chết tử tế được!
- Cứu mạng!
- Hắn còn nhỏ như vậy, sao các ngươi nỡ xuống tay!
Phía trước, trên mảnh đất trống có một tế đàn bằng đá, trên tế đàn có một bát đá tròn rất lớn.
Mặt bát đá dính máu, máu chảy dọc theo mép bát nhỏ từng giọt.
Mùi máu trong không khí rất nồng, hít sâu một hơi sẽ hít vụn máu vào xoang mũi.
Lúc này, một nam nhân vạm vỡ bị trói, mắt tóe lửa nghiến răng nghiến lợi nói:
- Đám khốn kiếp các ngươi tuyệt đối không có kết cục tốt!
Nhìn kỹ thì tu vi của nam nhân không yếu, Đại Thánh cảnh trung kỳ.
Tính trong vực ngoại giới cũng thuộc hàng cường giả không kém, nhưng bây giờ gã bị người trói lại.
Một nam nhân cao to đứng cạnh gã, cơ bắp nhô cục cục như u bướu, người này chụp đầu gã ném vào bát đá.
Nam nhân không có đường chống cự.
Gã ngước đầu lên:
- Không!!!
Chỉ thấy hòn đá to rơi xuống bát đá.
Phụt!
Suối máu văng ra, nhuộm bát đá càng đỏ.
Cường giả Đại Thánh cảnh trung kỳ cứ thế uất ức chết đi.
Ken két!
Hòn đá bị kéo lên.
Một người khổng lồ ba đầu dữ tợn hai tay cầm cái chày cười toe toét nhìn, sau đó ngón tay chọt chọt bát đá, chấm chút xương vụn bỏ vào miệng, liếm vài cái, đang định cười ra tiếng thì bỗng bị vũ khí bén nhọn đánh trúng đầu.
Phập!
Phập!
Ba cái đầu bị lưỡi nhọn xẻ ra, xác to nặng nề ngã xuống đất.
Lâm Phàm giơ tay, búa bay về, hắn sải bước đến gần:
- Cái thứ gì, mới tới đã thấy cảnh buồn nôn như vậy, sao ngươi không chết đi!
Lâm Phàm nhìn bốn phía, hơi khó hiểu.
Gần đó có nhiều người bị trói, tu vi không yếu, có nam có nữ, còn có con nít.
Đặc biệt khi thấy đám nhóc làm Lâm Phàm hơi đau lòng, trẻ con đáng yêu biết bao, giống khuê nữ mà hắn nhận nuôi.
Chúng nó nên giống đồ nhi của hắn, cảm nhận ấm áp trên cõi đời, không ngờ phải trải qua cảnh thảm thiết này.
- Đám cầm thú các ngươi! Giết người lớn thì thôi đi, ngay cả con nít cũng không buông tha, các ngươi có biết việc mình làm không khác chi cầm thú? Nhưng may mà ta đến rồi, thú vui lớn nhất đời bản phong chủ là chuyên giết cầm thú, và sẽ không mềm tay.
Lâm Phàm nhìn những người bị trói, giơ tay hỏi:
- Các ngươi hãy lớn tiếng nói cho bản phong chủ biết, các ngươi có phải là người yêu thích hòa bình không?
Chu Phượng Phượng trợn mắt há hốc mồm nhìn Lâm Phàm, lão ca kỳ lạ, nói chuyện nghe không hiểu gì hết.
Tình huống hiện giờ nguy hiểm lắm biết không?
Đừng chỉ nhìn những người bị trói, ít ra hãy xem tình huống xung quanh đi chứ. Mấy tên kia dữ tợn khủng bố, nhìn liền biết không phải người tốt, hơn nữa khí thế rất cuồng bạo, không phải tùy tiện đánh mấy cái là gục.
Ụt ụt!
Heo mập vẫn đang hút đất.
Chu Phượng Phượng rất muốn đạp Dương Dương một phát chết tươi, lúc nào rồi còn say mê hút đất, chốc nữa sẽ có nguy hiểm.
Những người bị trói thay đổi nhiều cảm xúc.
Lúc trước là tức giận và khủng hoảng, khi nghe câu hỏi thì bọn họ ngây người, trợn tròn mắt, như thấy quỷ.
Bọn họ không biết người kia là ai, có thể cứu bọn họ không.
Cảm giác khả năng đó không lớn, nơi này rất nguy hiểm, người bắt họ tới đây rất cường đại, siêu khủng bố.
Khiến bọn họ khủng hoảng nhất là người ngồi xếp bằng phía xa, toàn thân vờn quanh huyết khí mới là nguy hiểm nhất.
Lâm Phàm nhíu mày hỏi lại:
- Bản phong chủ đang hỏi các ngươi, có phải các ngươi yêu thích hòa bình, ủng hộ hòa bình không?
Chuyện gì đây? Người thời nay không sợ chết vậy sao? Dục vọng muốn sống kém thế, hay biểu thị không tin lời hắn nói, thậm chí sinh ra nghi ngờ?
Nếu đúng vậy thì hắn thật tuyệt vọng.
Người không yêu hòa bình thì không chung chí hướng.
Một nam nhân la bể giọng:
- Đúng vậy! Ta yêu hòa bình, ta thích hòa bình!
Đầu quái thú dữ tợn đứng sau lưng nam nhân giơ vũ khí dính máu lên chém về phía nam nhân:
- Ngậm miệng!
Nam nhân cảm nhận uy thế khủng bố sau lưng, mặt gã trắng bệch chìm trong tuyệt vọng, không ai cứu gã được.
Phập!
Đầu quái thú dữ tợn động tác cứng ngắc, đầu và người tách lìa, máu tuôn như suối, ngã cái rầm xuống đất, chết thẳng cẳng.
Lâm Phàm không nhích chân, mới rồi chỉ dùng kiếm ý cắt đầu của đối phương:
- Giết người trân trọng hòa bình ngay trước mặt bản phong chủ tức là không nể mặt!
Nam nhân tìm được đường sống trong chỗ chết đờ đẫn quay đầu lại, khi nhìn xác chết không đầu thì gã hưng phấn chạy nhanh lại gần Lâm Phàm.
- Ta trân trọng hòa bình, ta đặc biệt yêu hòa bình!
Tu vi của gã tạm được, Đại Thánh cảnh sơ kỳ, dù có tu vi cao như vậy nhưng gã không thấy rõ đối phương ra tay kiểu gì, chớp mắt đã chém đầu quái thú bắt cóc họ rơi xuống đất.
Tu vi như vậy không yếu chút nào, có lẽ hy vọng đến thật.
Đám người bị cảnh này rung động, đều hét to:
- Trân trọng hòa bình, ta cũng trân trọng hòa bình! Ta đang định đi Hải Quân báo danh, giữa đường bị bắt cóc!
- Cứu ta, cứu chúng ta với! Chúng ta đều là người trân trọng hòa bình!
Người bị trói bùng nổ dục vọng muốn sống, hét rầm lên như thể sợ Lâm Phàm không nghe thấy.
Đám quái thú tức giận quát:
- Câm mồm hết!
Chúng không ngờ đám người này la to, nếu làm đại nhân giật mình thì chúng chỉ có đường chết. Bọn chúng giơ binh khí lên, định giết hết đám người này.
Tiếc rằng chúng mới nhúc nhích đã bị kiếm sắc bén cắt trúng, chớp mắt cắt đứt đầu chúng nó.
Người bị trói trông thấy hy vọng, cảm động đến rơi nước mắt, suýt quỳ lạy Lâm Phàm.
Bọn họ thật sự bị hù sợ, dù là người có lá gan to đùng nhưng ở trong tình huống này đều sợ teo tim, ướt quần.
Lâm Phàm nói:
- Có thể đi được thì tự đi, không đi nổi thì tìm người dìu, ta không thu nhận người, chỉ giúp đến đây thôi.
Hắn sẽ không xen vào chuyện sau đó của đám người này, không rảnh, còn phải đi tìm vùng đất mạo hiểm nữa. Hắn đến đây chỉ vì trăng đỏ ghê người, cứ thế làm sao ngủ ngon được.
Lâm Phàm la lên:
- A, đúng rồi! Nhớ là phải trân trọng hòa bình!
Đám người chạy nhanh chợt khựng lại, gật đầu, bảo đảm chắc chắn sẽ trân trọng hòa bình, tuyệt đối không có chút mâu thuẫn với hòa bình.
Chu Phượng Phượng nhỏ giọng nói:
- Lão ca, những người này chưa chắc trân trọng hòa bình.
Phong cách làm việc của lão ca khiến người khó đoán, ví dụ như việc này, trân trọng hòa bình là cái quái gì?
Nghe không hiểu gì hết, hoang mang ghê, nhưng lão ca dõng dạc nói y như đúng rồi.
Lâm Phàm đung đưa ngón tay:
- Không quan trọng, mà những tên này hơi bất mãn.
Bọn họ đã bị bao vây. Những tên kia hơi dữ tợn, người khổng lồ ba đầu mới bị chém chết tổng như quái vật được may lại.
Đột nhiên uy thế kinh khủng ập đến, không khí trước mặt hắn chấn động, một bóng người hiện ra.
Bùm!
Lâm Phàm giơ tay chộp nắm tay của đối phương, sóng xung kích khuếch tán kịch liệt, bụi bay mù mịt.
Lâm Phàm cười nói:
- Hơi thú vị, nhưng còn kém chút.
Hắn bước ra một bước, co tay thành nắm đấm, đánh thủng bụng đối phương. Một cục thịt nổ tung sau lưng đối phương, máu phun ra nhuộm đỏ mặt đất.
Đến bây giờ Lâm Phàm mới quan sát kỹ bốn phía. Nơi này giống như tế đàn, hoặc nên nói là chỗ tu luyện tà công, nếu không làm gì có ai biến thái ném người vào bát đá, dùng hòn đá đập nát bấy nhầy.
Khuôn mặt Chu Phượng Phượng nghiêm túc nói:
- Lão ca nhìn những giọt máu kia, bề mặt bát đá có cái lỗ, máu chảy vào dọc theo khe rãnh lan ra xa, hình như chỗ đó có người đang tu luyện.
Loại tình huống này rõ ràng là có ai tu luyện tà công vô cùng âm hiểm.
Lâm Phàm không hứng thú với chuyện ở đây:
- Ừm, cũng muộn rồi, mau làm xong còn về ngủ.
Mặc kệ là tu luyện tà công hay thứ gì, một đấm đánh chết là xong, không cần phải điều tra kỹ làm chi.
Trong lúc Lâm Phàm suy nghĩ thì uy thế khủng bố từ bốn phương tám hướng ập đến.
Những tên này rất hung tợn, mùi máu trên người nồng nặc, thể hình to lớn, cơ bắp u như cục bướu, tràn ngập lực lượng kinh khủng.
- Hơi thú vị, chơi huyết khí trước mặt bản phong chủ? Lúc bản phong chủ chơi trò này thì lão tử của các ngươi còn đang vọc bùn!
- Bạo Huyết!
Lâm Phàm nhấc chân đạp xuống đất, cuồng long huyết khí khủng bố từ lòng bàn chân của hắn bay lên, máu xung quanh sôi trào, như có linh tính từ xa tụ lại.
Huyết khí ngưng tụ hóa thành nghiệt long màu máu, há to mồm máu táp bốn phương tám hướng.
Phụt phụt!
Phập phập!
Huyết long oanh kích, xác chết liên tục tan rã, máu loãng đổ xuống nhuộm đỏ mặt đất.
- Quá yếu, không muốn đánh.
Lâm Phàm không hứng thú đối phó với đám kia, chỉ dùng thủ đoạn đơn giản nhất trấn áp.
Chu Phượng Phượng ngạc nhiên thộn mặt ra. Lão ca hơi nóng nảy, thủ đoạn có chút khủng bố, huyết khí ngưng tụ thành huyết long dài trăm trượng, dù là lão cũng khó đỡ nổi, càng không nói đến đám kia.
Khi Lâm Phàm giết tên xấu đau xấu đớn cuối cùng thì có khí thế khủng bố từ xa truyền đến.
- Thật to gan, dám giết nhiều người của ta!
Trên tế đàn phía xa, người ngồi xếp bằng chậm rãi đứng lên, huyết khí quấn quanh người dần ẩn giấu, biến mất, nhập vào người.
Lâm Phàm bình tĩnh nói
- Đừng nói nhảm, giết thì đã giết rồi, ngươi muốn sao nữa?
Hắn phẩy tay:
- Ngươi và heo mập đứng ra sau đi, tên kia thực lực không yếu, đã đến Đạo cảnh.
- Hả?
Chu Phượng Phượng ngây ra, vụt ngẩng đầu, không dám tin.
Đạo cảnh rất là khủng bố, sao họ đụng độ cường giả như vậy?
Chu Phượng Phượng lo lắng nhìn lão ca, không biết lão ca có được không, dù sao lão đã chứng kiến sự cường đại của Đạo cảnh, mạnh không phải con người.
- Được được, lão ca, ổn định, cố lên! Nếu không chịu nổi thì lên tiếng ngay, ta kêu Dương Dương cứu lão ca ra!
Chu Phượng Phượng nói xong chạy nhanh ra xa.
Lâm Phàm tiến lên, nhìn người trước mắt.
Đeo mặt nạ, không thấy rõ khuôn mặt, nhưng hắn cảm giác ánh mắt nhìn mình là lạ, hình như chất chứa tức giận.
Người quen?
Bạn cần đăng nhập để bình luận