Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 815: Đầu óc của ta quá thông minh

- Ánh mắt ngươi nhìn ta hơi lạ, có phải chúng ta từng gặp nhau? Hoặc nên nói là ta từng làm chuyện rất quá đáng với ngươi?
Hắn tuyệt đối không cảm giác sai, ánh mắt tên này nhìn hắn chất chứa lửa giận.
Là ai thì còn cần đoán.
Nếu suy đoán cũng dễ đoán ra, thực lực của đối phương không yếu, chắc chắn là tu vi Đạo cảnh. Trong những người Lâm Phàm gặp hiện nay không nhiều người có tu vi cỡ này.
Ánh mắt đó rất tức giận, không ngờ có cường giả Đạo cảnh hận hắn như vậy.
Khi đối phương định ra tay thì Lâm Phàm giơ tay lên:
- Chờ chút, tuy không nói một lời liền đánh là việc làm thích nhất của bản phong chủ, nhưng ngươi hãy để ta đoán ngươi là ai đã, nếu đoán trúng chúng ta sẽ đánh nhau được chứ?
Chu Phượng Phượng nhéo lỗ tai heo mập, căng thẳng lẩm bẩm:
- Lão ca định làm gì vậy? Dương Dương, ngươi nói xem có phải đầu óc của hắn bị gì không? Còn tám chuyện với đối phương, lúc này không lo chạy còn đợi đến bao giờ?
Ụt ụt!
Heo mập vẫn hút đất, không thèm quan tâm chuyện này.
Người đeo mặt nạ định ra tay nhưng nghe Lâm Phàm nói mấy câu đó thì khuôn mặt giấu sau mặt nạ vặn vẹo, dường như muốn nghe xem hắn nói ra cái gì.
Lâm Phàm cười nói:
- Xem ra ngươi cũng muốn nghe.
Hắn vắt óc suy nghĩ đối phương là ai, các cái tên lướt qua.
Loại Cửu Sắc lão tổ, lão già này đang chờ hắn đăng bài, không thể nào là lão.
Cũng không thể là Xích Cửu Sát, tuy là Ma Thần nhưng cách ăn mặc của gã sẽ không quê mùa như vậy.
Tinh Thần lão tổ, Vô Lượng lão tổ cũng không thể nào.
- A! Bản phong chủ biết rồi, ngươi là chủ chính đạo Viên Chân! Trời ạ, đường đường là chủ chính đạo vậy mà là tà ma yêu đạo, hơn nửa đêm không về nhà ngủ mà tu luyện tà công ở đây. Ngươi nói xem ngươi có phải Viên Chân không?
Lâm Phàm chợt phát hiện đầu óc của mình quá thông minh, bình thường hơi lười nhưng đó là hắn cố ý.
Đã có thân bất tử, còn có các loại buff nghịch thiên, nếu dùng não đấu với người ta chẳng khác nào khi dễ người.
Nên không mang theo đầu óc sẽ thoải mái hơn, hắn không muốn tiêu hao tế bào não.
Quả nhiên!
Mắt hắn thấy rõ người đối phương run nhẹ.
Bị đoán trúng rồi.
Người đeo mặt nạ dứt khoát phủ định:
- Tiểu tử, ta rất muốn xẻ óc của ngươi ra xem bên trong có cái gì, tiếc rằng ngươi đoán sai rồi.
Gã đâu chịu thừa nhận.
- Không, đúng là ngươi. Vừa nãy ta càng khẳng định ngươi chính là Viên Chân, có lẽ lúc trước ta đoán sai, nhưng khoảnh khắc này thì chắc chắn rồi. Vì ta đoán trúng, ngươi không chịu nhận, nếu ngươi không phải chủ chính đạo thì đã đồng ý với lời nói của ta, nhận bừa là mình. Tiếc rằng ngươi phủ nhận, ngươi đang né tránh, cho nên ngươi là người đó!
Lâm Phàm cảm giác đầu óc của mình quá thông minh, đoán đại mà trúng thật, như trúng độc đắc, làm hắn sướng rơn.
- Ngươi . . .!
Khuôn mặt dưới lớp mặt nạ lạnh băng, nhe răng phản xạ ánh sáng lạnh:
- Thôi, hôm nay tất cả phải chết!
Viên Chân biến tướng thừa nhận, nhưng y không định để ai sống sót rời đi, dù là con heo kia cũng phải chết tại đây.
- Ha ha ha! Vui ghê, hết buồn ngủ rồi, không ngờ trúng thật. Vậy thì . . . chiến thôi!
Dứt lời, ánh mắt của Lâm Phàm sắc bén, mặt đất dưới chân vỡ vụn, hắn biến mất tại chỗ, chém về phía Viên Chân.
- Để bản phong chủ xem người dưới mặt nạ có đúng là ngươi không. Còn nữa, trữ vật giới chỉ của ngươi nằm trên người của bản phong chủ, nhưng bản phong chủ sẽ không trả lại cho ngươi!
Viên Chân tức điên:
- Muốn chết!
Cảnh tượng kia còn rõ ràng trước mắt, y sẽ không quên.
Y đại chiến với Xích Cửu Sát, bị tiểu tử này đánh lén, hai người bị lột sạch đồ, bị đối phương cuỗm mất trữ vật giới chỉ.
Đường đường là chủ chính đạo sao chịu đựng khuất nhục như thế được.
Lần này gặp lại hắn, y sẽ xuống tay ác giết tại chỗ này, tìm lại thứ đánh mất.
Thân hình Lâm Phàm không ngờ biến lớn, lực lượng khủng bố tích trữ trên người hắn, tóc đen bay sau đầu, năm ngón siết chặt đấm về phía Viên Chân.
- A!
Viên Chân ngây ra, hiển nhiên không ngờ trong thời gian ngắn tiểu tử này tăng vọt sức mạnh nhiều như vậy.
Ầm ầm!
Hai người va chạm, thiên địa chấn động, cát bụi bay mù mịt, lực lượng kinh người nổ tung dấy lên bão tố kinh người.
Viên Chân giật mình kêu lên:
- Sao có thể như vậy?
Trong khoảnh khắc hai người đánh kinh thiên động địa, y không thể hạ tiểu tử này.
Cái tên từng yếu như con kiến, thời gian ngắn không gặp đã trưởng thành đến mức này, nếu cho hắn thêm thời gian thì còn khủng cỡ nào nữa?
Lâm Phàm liên tục tung nắm đấm, quyền ấn đan vào nhau hình thành lưới chặn tất cả đường đi của Viên Chân.
Mỗi cú đấm ẩn chứa lực lượng kinh khủng nhất của Lâm Phàm, nếu đối phó người bình thường thì không cần phức tạp như vậy, nhưng tu vi của Viên Chân kinh người, Đạo cảnh đỉnh, nếu không dùng chút thủ đoạn thì không đánh lại.
Viên Chân lộ vẻ mặt ngạc nhiên:
- Tiểu tử, ngươi quá càn rỡ, với bấy nhiêu thực lực mà muốn tranh phong với ta? Đúng là muốn chết!
Y không giấu diếm nữa, hai loại lực lượng như sóng triều dâng trào mãnh liệt, ánh sáng chói mắt ập đến bao phủ Lâm Phàm lại.
- Thú vị.
Lâm Phàm cảm giác thực lực của Viên Chân mạnh không tầm thường, dù ở trong Đạo cảnh cũng thuộc lớp cao.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Lực lượng kinh người bộc phát ra đánh vào người Lâm Phàm, nhưng trong buff chiến trường viễn cổ thì không có chuyện lùi bước, hắn đánh trả trực tiếp bằng nắm đấm mạnh mẽ.
Viên Chân là chủ chính đạo, đâu dễ trúng đòn, giơ tay đón đỡ, ánh sáng rực rỡ chiếu sáng thiên địa.
Khi ánh sáng tan biến, Viên Chân đã lơ lửng trên trời.
Tuy không thấy mặt của Viên Chân nhưng chắc mặt lạnh như tiền. Vốn tưởng là tiểu tử có thể tùy tiện trấn áp, nào ngờ hại y mất thời gian lâu như vậy.
Người nào có chút lòng cao ngạo chắc chắn đều thấy khó chịu.
Khóe môi Lâm Phàm dính máu, chiêu vừa rồi tuy không làm hắn cảm giác đau gì nhưng nội tạng trong người bị chấn.
Hắn ngước đầu nhìn trời:
- Lợi hại, độ chính xác đã đủ nhưng lực lượng hơi yếu. Viên Chân, ngươi là chủ chính đạo vậy mà tu luyện tà công, còn lấy người sống tu luyện, thật ra ngươi tu luyện cái gì? Cảm giác hơi cấp thấp.
Viên Chân lơ lửng trên trời, vạt áo phần phật, một dòng sông máu lơ lửng quấn quanh người y.
Viên Chân giơ tay lên, tầng mây dao động mạnh, uy thế vô biên bộc phát ra ngưng tụ về phía y.
Mặt Chu Phượng Phượng không chút máu, lòng nặng trĩu:
- Lão ca, nguy hiểm! Tên này sắp thả chiêu lớn!
Khí thế trên trời quá hùng hậu, như núi đè nặng người, làm người ta không thở nổi.
Lâm Phàm ngước đầu lên, ngoắc ngón tay:
- Vậy sao? Đến đây, cho bản phong chủ nhìn xem chủ chính đạo mạnh đến cỡ nào. A, cái này là trữ vật giới chỉ của ngươi phải không?
Lâm Phàm lấy trữ vật giới chỉ ra huơ trước mặt Viên Chân:
- Ngươi nói xem tu vi của bản phong chủ bây giờ có thể mở ra trữ vật giới chỉ của ngươi không?
Viên Chân ở trên trời mặt lạnh như tiền:
- Hưm?
Đây là trữ vật giới chỉ của y, không nhầm được.
Sau khi bị tiểu tử này trộm mất trữ vật giới chỉ, y từng tìm kiếm nhưng mãi mà không thấy, nhưng y không lo, muốn mở trữ vật giới chỉ này ra cần lực lượng ít nhất ngang ngửa hoặc cao hơn y.
Viên Chân cảm thấy một con kiến sao mà đến trình độ như y được, nên không thèm để bụng.
Răng rắc!
Lâm Phàm siết mạnh hai ngón tay, lực lượng bao phủ trữ vật giới chỉ tan vỡ.
Lâm Phàm cười nói:
- Mở rồi này.
Hắn cất trữ vật giới chỉ vào, chờ khi nào về sẽ xem kỹ hơn.
Giọng Viên Chân khàn khàn:
- Trả lại cho ta.
Đây là đồ của y, sao có thể để một con kiến nhúng chàm?
Lâm Phàm lắc đầu nói:
- Không đưa.
Vào tay hắn rồi thì trừ phi hắn đồng ý trả, nếu không thì chờ hắn chết rồi lấy.
- Không đưa thì chết!
Hai tay Viên Chân đè xuống, hư không chìm xuống, tu vi Đạo cảnh đã lĩnh ngộ ra đạo của mảnh thiên địa này, mỗi hành động đều kéo theo lực lượng khủng bố đến tột độ.
Sấm sét lấp lóe trên trời, uy thế phô thiên cái địa, như tận thế buông xuống.
Chu Phượng Phượng nằm sấp dưới đất, khó khăn ngước đầu lên, gió to xẹt qua gò má đau rát:
- Khủng khiếp quá, đây là Đạo cảnh sao? Lão ca chịu nổi không đây?
- Ụt ụt!
Heo mập giang bốn chân, áp lực quá lớn, nằm sấp thoải mái hơn.
Chu Phượng Phượng nghiêm túc nói:
- Dương Dương, đừng kêu nữa, lo chuẩn bị đi.
Có lẽ đây là lần đối mặt nguy hiểm nhất của lão.
Kẻ địch quá mạnh, với thực lực của họ không thể đánh lại đối thủ.
Đương nhiên xem tình huống của lão ca hình như không tốt lành gì, người ta không bị thương mà hắn bị.
Viên Chân hét to một tiếng:
- Chết!
Hai tay y đè xuống, lực lượng sôi trào xuyên suốt.
Lâm Phàm gầm lên:
- Đùa à! Bằng vào bấy nhiêu mà muốn giết bản phong chủ? Bản phong chủ không dễ bị ức hiếp như vậy!
Cơ bắp toàn thân hắn càng phình to, khí thế nam nhi đích thực vọt lên cao.
Bùm!
Hắn vọt lên trời, không chút e dè, muốn dùng lực lượng mạnh nhất va chạm với Viên Chân.
- Tự tìm đường chết mà thôi.
Viên Chân chưa bao giờ tức giận như vậy, dù là Xích Cửu Sát cũng không thể chọc giận y đến mức này.
Tiểu tử kia đã thành công chọc tức y, kết cục sẽ là cái chết cực kỳ thảm liệt.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Lâm Phàm lao vào ánh sáng uy thế rực rỡ mà khủng khiếp.
Hắn giơ nắm tay đấm vào uy thế được ngưng tụ bằng lực lượng.
Mỗi nắm đấm khiến hư không chấn động.
- Lực lượng này đúng là mạnh, có lẽ Viên Chân là một trong những cường giả đỉnh cao nhất trong Đạo cảnh đỉnh toàn vực ngoại giới.
Lâm Phàm đang thăm dò lực lượng của mình, hắn cảm giác bản thân không yếu, tuy không thể nghiền áp Đạo cảnh đỉnh nhưng bọn họ cũng không có thực lực đè đầu hắn.
Lâm Phàm lấy búa ra chém mạnh về phía Viên Chân:
- Bản phong chủ một búa chém chết ngươi!
Búa quang cắt đứt hư không bay thẳng về phía Viên Chân.
Viên Chân ngây ra, lật tay vỗ xuống:
- A?
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Vang tiếng nổ điếc tai, thiên địa rung rinh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận