Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 816: Cứ như thế chết cho ta

Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn: TruyenYY
--------------------
- Cái tên này!
Mắt Viên Chân lóe tia sáng lạnh. Thực lực của tiểu tử này vượt qua dự đoán của y, nhìn như chỉ cỡ Diệu Thế cảnh nhưng bộc phát ra lực lượng quá mạnh.
Tu vi này ở trước mặt y chỉ là con châu chấu hơi mập, nhưng chớp mắt châu chấu mập biến đổi.
- Thú vị, Viên Chân, nếu hôm nay ngươi chạy thoát được xem như ngươi giỏi!
Hôm nay hắn chơi tới bến với lão thất phu này.
Còn về cô nương Vạn Quật lão tổ nói cường giả nguy hiểm thì Lâm Phàm tạm thời gác sang bên.
Đi một bước tính một bước, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, chờ tới khi đó sẽ có cách ứng đối thôi.
Còn bây giờ hắn phải đè bẹp tên này, nếu may mắn có lẽ sẽ hốt mẻ lớn.
Viên Chân là chủ chính đạo, chắc chắn giàu khủng, nếu hốt hết thì giàu to.
Viên Chân tức ói máu, hét to một tiếng:
- Tiểu tử kia!
Y biến mất tại chỗ, chớp mắt xuất hiện trước mặt Lâm Phàm, tay cầm thanh trường đao chém mạnh xuống đầu hắn.
Lâm Phàm nở nụ cười:
- Bá đạo.
Hắn giơ búa chém lung tung, búa pháp cái gì, vớ vẩn, cứ chém bậy, thuận tay là được.
Búa và trường đao va chạm.
Keng!
Hỏa hoa bắn tung toé, dày đặc hư không, lực lượng khủng bố chấn vỡ hư không, vết rạn lan tràn.
Đây là cuộc đối chiến giữa cường giả thật sự.
Lâm Phàm gầm lên:
- Nhà ngươi hơi lợi hại, nhưng so đấu lực lượng với bản phong chủ thì ngươi còn kém xa. Bản phong chủ nói cho ngươi biết, hôm nay đừng hòng bình yên rời đi!
Lực lượng bùng nổ từ người hắn, trực tiếp đối đầu với Viên Chân.
Hai người đánh túi bụi.
Viên Chân có muôn vàn công pháp, thuận tay tung thần thông tiên thuật, hoa lệ hơn Lâm Phàm chém bậy gấp trăm ngàn lần.
Tiên thuật thần thông dẫn động đạo thiên địa, bộc phát ra lực lượng không thể coi thường.
Xem như Viên Chân liên hợp thiên địa đấu với Lâm Phàm.
Lâm Phàm giơ búa từ trên cao chém xuống:
- Chết cho bản phong chủ!
Keng!
Búa và trường đao va chạm, sóng sung kích lực lượng sôi trào. Thủ đoạn của Viên Chân không chỉ có bấy nhiêu, y giơ tay, lực lượng kinh khủng đánh tới.
Xoẹt!
Eo của Lâm Phàm bị dòng chảy mảnh cắt trúng, máu tuôn ra.
Sau đó càng nhiều thế công ập tới, đều đánh trúng người Lâm Phàm.
Giọng Viên Chân lạnh lùng nói:
- Tiểu tử, ngươi đấu với ta còn kém xa lắm.
Người y bắn ra tia sáng, thủ đoạn của y quá nhiều, khiến người khó thể đề phòng.
Xoẹt!
Ánh sáng bắn thủng người Lâm Phàm, xuyên ra từ sau lưng kèm theo vòi máu, nhuộm đỏ bầu trời.
Chu Phượng Phượng giật mình kêu lên:
- Lão ca!
Không thể nào, sao bị thương rồi? Dù uy thế kia rất mạnh nhưng hắn đủ sức né tránh mà.
Heo mập đang hút đất cũng vụt ngẩng đầu, dường như bị hù sợ.
Viên Chân cười khẩy nói:
- Để xem ngươi có thể chống đỡ tới khi nào.
Mặt y dữ tợn, y không tin không chém chết tiểu tử đó được.
Nhưng giây sau tim y rớt cái bịch.
Tiểu tử kia nở nụ cười.
Lâm Phàm cười to bảo:
- Ha ha ha! Quá sảng khoái, những vết thương này sướng quá!
Người hắn không ngờ chảy máu, nếu hứng bằng thau có thể hứng đầy mấy thau.
Nếu người bình thường bị thương nặng kiểu này thì tùy thời sẽ ngất xỉu.
Viên Chân thấy tiểu tử này tinh thần tràn đầy, thậm chí hơi cuồng bạo.
Viên Chân giật nảy mình:
- Nguy rồi!
Chỉ thấy Lâm Phàm huơ nắm đấm đánh về phía Viên Chân, lực lượng rất mạnh, mạnh hơn lúc trước rất nhiều.
Lực lượng leo thang, vượt sức tưởng tượng.
Bùm!
Viên Chân rút đao về đỡ nắm đấm của đối phương, ánh sáng rực rỡ ẩn chứa lực lượng khủng bố cực hạn.
- Lại cường đại.
Khi Viên Chân đỡ nắm đấm này liền cảm nhận lực lượng truyền đến, nếu là Đạo cảnh bình thường chắc đã bị đấm nát.
Không thể để tiểu tử này sống, nếu không sẽ là tai họa.
Sát ý của Viên Chân càng đậm, nếu để mặc tiểu tử này thăng cấp thì lần sau không dễ đối phó.
Đang lúc Viên Chân suy nghĩ những điều này thì có hơi thở sắc bén ập đến, là cây búa kia. Tiểu tử đó đều dùng hai tay, đấm xong còn có búa nối tiếp.
Đây là chiêu thức kiểu gì? Toàn là đánh bậy.
Nhưng kiểu đánh bậy này hơi khủng bố, nếu không né, bị chém một búa sẽ bị thương nặng.
Bùm!
Người Viên Chân phát sáng, lôi kéo thiên địa, thân hình mờ dần biến mất tại chỗ.
Phập!
Cánh tay của y vẫn bị búa quang đụng phải, rách một đường, máu ứa ra chảy ròng ròng.
Lâm Phàm cười tươi:
- He he, chém trúng!
Hắn giơ tay chộp, hút một nắm đấm nhét vào miệng vết thương chặn máu chảy.
Nam nhân đổ máu không đổ lệ, nhưng chảy nhiều quá thì không tốt.
Chu Phượng Phượng kinh sợ:
- Lão ca rất nam nhi, ác với người, càng ác với bản thân!
Nếu không thấy tận mắt sao tin nổi?
Chu Phượng Phượng thầm mừng, quen người dữ dội như vậy thật là may mắn.
Viên Chân tức xì khói:
- Đồ khốn kiếp!
Lâu lắm rồi y không bị thương, không ngờ kẻ như con kiến trong mắt y lại tổn thương y.
Đối với Viên Chân thì đây là sỉ nhục, phải dùng máu của đối phương tẩy rửa.
Lâm Phàm bẻ cổ:
- Khốn cái đầu ngươi, hãy xem bản phong chủ dùng búa chém chết ngươi!
Cảm giác rất tốt, chiến đấu thật thú vị, có buff càng đánh càng mạnh nên nội tình tăng lên khá tuyệt, tuy không bằng lúc thăng cấp công pháp nhưng cũng xem như một con đường khác.
Lâm Phàm cười nói:
- Tới đây, sẵn sàng nhé!
Hắn khom người, mắt bắn ra tia sáng.
Bùm!
Hắn hóa thành luồng sáng bay nhanh về phía Viên Chân.
Chủ chính đạo, phi, cái thứ này mà chính đạo khỉ gì. Cõi đời đúng là tà ác, cần người trân trọng hòa bình như hắn gìn giữ.
- Hôm nay dù là ai cũng không thể cứu ngươi!
Hơi thở của Viên Chân biến đổi, huyết khí tà ác tràn ra hóa thành cột máu xuyên suốt bầu trời. Trăng tròn biến đỏ máu, chiếu luồng sáng đỏ xuống người y.
Búa của Lâm Phàm bay ra chém vào ánh sáng máu, nhưng chưa chém trúng đã bị bật ra.
- Ủa?
Lâm Phàm hơi bất ngờ, ánh sáng máu này cản lại búa của hắn, ghê gớm.
Viên Chân gầm lên:
- A!
Mặt nạ vỡ ra, hóa thành những đốm sáng bay đầy trời.
Khuôn mặt luôn giấu sau mặt nạ lộ ra, khác với lúc bình thường, có sợi máu bám đầy mặt, như vật sống biết di chuyển.
Răng rắc!
Một tiếng giòn vang, sợi tỏ đứt, huyết quang rậm rạp bắn ra xa hình thành vòng xoáy màu đỏ.
Thiên địa ầm vang, biển máu ngập trời, che đậy khung trời. Ngước đầu nhìn cả khoảnh trời đỏ rực, đỏ kinh dị, khiến người sợ hãi.
Hơi thở tà ác tột độ phát ra từ vòng xoáy đỏ.
- Grào!
Một người máu đỏ thẫm chậm rãi bước ra từ vòng xoáy, huyết khí đậm đặc quấn quanh người.
Người máu rất to lớn, đùi, cánh tay siêu vạm vỡ, như ngọn núi nhỏ nhô trên người.
Rào rào!
Xích sắt quấn quanh người máu, sợi xích đen nhánh lóe tia sáng sắc lạnh, mỗi bước đi kéo xích sắt kêu leng keng.
Lâm Phàm nhe răng cười nói, bẻ tay rôm rốp:
- À, thì ra đang tu luyện thứ này, vui đây. Mà không sao, kết quả như nhau thôi, cái gì đến đều một đấm đánh chết nó!
Mắt Viên Chân bắn ra tia sáng, phất tay. Huyết thi vốn bình tĩnh bỗng gầm rống, huyết khí đầy trời đổ ập về phía Lâm Phàm.
- Thú vị.
Lâm Phàm giơ búa chém, va chạm với xích sắt của huyết thi, bộc phát trùng kích kinh người.
Lâm Phàm bỗng nhướng mày:
- A?
Có lực lượng khủng bố đánh tới lưng hắn, thế là hắn trở tay đánh trả, phát hiện hóa ra là huyết thi.
Hai đấm va chạm bộc phát ra trùng kích hùng hồn.
Huyết thi mắt đỏ ngầu, cười nanh tranh:
- Khục khục!
Lực lượng rất khủng bố, nó đấu với Lâm Phàm nhưng không hề yếu thế, có chút năng lực.
Phía sau hắn vang tiếng xích sắt leng keng, sợi xích như mũi tên nhọn bắn vào ngực hắn.
Viên Chân cũng ra tay, bàn tay bộc phát ra uy thế vô biên.
Nhưng Lâm Phàm không quan tâm mấy cái đó, hắn chỉ lo nhằm vào huyết thi.
Lâm Phàm hỏi:
- Ngươi cười cái gì?
Huyết thi dần thu lại nụ cười nanh ác, dường như không phản ứng lại.
Đối phương hỏi nó cười cái gì?
Không lẽ cấm cười?
Lâm Phàm hét to một tiếng:
- Có phải ngươi cảm giác lực lượng của mình rất mạnh, có thể so đấu với bản phong chủ? Tốt lắm, vậy hãy xem ngươi mạnh cỡ nào, hôm nay bản phong chủ chơi tới bến với ngươi!
Hắn siết nắm tay đấm vào huyết thi.
Chu Phượng Phượng tức giận quát:
- Lão ca, coi chừng đằng sau!
Rất tồi tệ vô sỉ, đây xem như ba đánh một.
Lâm Phàm đáp lại:
- Không sao, đừng căng thẳng, chuyện nhỏ.
Nhưng hắn mới nói xong lồng ngực đã bị xích sắt xuyên thủng, sợi xích dính máu xuyên thấu qua. Xích sắt định bay đi nhưng bị Lâm Phàm chộp lại, tay kia đánh về phía huyết thi.
Bùm!
Vang hai tiếng nổ.
Lâm Phàm và huyết thi va chạm, thế công của Viên Chân cũng đánh mạnh vào người hắn.
Lâm Phàm ọc từng ngụm máu, nếu là người bình thường đã sớm chết, nhưng với hắn thì là chuyện thường gặp, đang trong chiến trường viễn cổ, hắn tạm thời không chết được.
Huyết thi có ý thức, hơi ngây người:
- A?
Chắc nó không ngờ đối phương bị thương nặng như vậy mà vẫn hung hăng.
Khoảnh khắc huyết thi ngẩn ngơ.
Cổ huyết thi bị xích sắt quấn quanh, Lâm Phàm thì cầm chặt sợi xích, có xu hướng bản phong chủ muốn siết chết ngươi.
Lâm Phàm hét to một tiếng:
- Nhà ngươi cứ chết từ từ như vậy đi!
Hai tay của hắn nổi gân xanh, lực lượng khủng bố truyền ra ngoài, xích sắt siết cổ huyết thi dần lún vào trong thịt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận