Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 817: Đúng là nam nhi đích thực, ta bội phục

- Đây là chiêu thức gì?
Huyết thi bề ngoài dữ tợn nhưng đầu óc không ngốc, cổ bị xích sắt của mình quấn, không vùng vẫy ra được.
Đây là tình huống mà huyết thi chưa từng nghĩ đến, chiêu thức này là loại thần thông gì?
- A!
Huyết thi gầm rống, huyết khí sôi trào, muốn ngưng tụ thành thực chất.
Nhưng Lâm Phàm đâu cho huyết thi cơ hội này, hắn quát lớn, lao nhanh xuống đất.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Va chạm mặt đất, đất nứt ra, Lâm Phàm đè chặt lưng huyết thi, hai chân quấn eo, hai tay cầm xích sắt siết mạnh, muốn siết chết đối phương.
Huyết thi muốn gầm rống nhưng chỉ có thể phát ra tiếng ú ớ, hai tay quơ quào lung tung, không phải vì nghẹt thở mà vì rất đau, cổ sắp gãy.
- Còn muốn vùng vẫy? Nằm mơ!
Hai tay Lâm Phàm thô khỏe, tuy thân hình của huyết thi cũng cao to nhưng không thể nào giãy ra được.
Huyết thi vẫy tay với Viên Chân, há miệng ú ớ, chắc đang nói trơ mắt ếch ra đó làm gì? Còn không mau cứu ta!
Viên Chân giật nảy mình, không ngờ xảy ra chuyện như vậy, y chưa từng thấy có ai chiến đấu kiểu này, cũng chưa bao giờ tưởng tượng huyết thi sẽ bị đối phương siết cổ không vùng thoát được.
Viên Chân nổi giận:
- Nhãi ranh, ngươi đang tìm chết!
Viên Chân hóa thành tia chớp lao thẳng vào Lâm Phàm, định một kích đập chết hắn.
Nhưng khi bàn tay giáng xuống thì không ngờ Lâm Phàm xoay người, đưa huyết thi về phía Viên Chân.
Bùm!
Vang tiếng chưởng vỗ.
Huyết thi vốn đỏ thẫm, trúng một chưởng xong mặt càng đỏ hơn, máu sôi sục trong người rồi dâng lên tới cổ họng, nhưng bị kẹt lại ở đó, làm cổ họng phình to như sắp nổ.
Đôi mắt đỏ máu nhìn Viên Chân chằm chằm như đang nói ngươi cố tình nhắm đánh ta phải không.
Viên Chân nổi khùng lên:
- Tiểu súc sinh!
Tiểu súc sinh này dám tổn thương huyết thi của y.
Lâm Phàm siết chặt xích sắt không buông tay:
- La ó cái gì.
Chưởng kia truyền lại lực lượng khá mạnh, mặt đất dưới lưng hắn bị xung lực làm nứt rạn phạm vi lớn.
Xích sắt hằn sâu vào thịt, da cổ huyết thi trầy xước ứa máu.
Chu Phượng Phượng hô to:
- Hay! Lão ca cố lên, bóp chết tên đó đi!
Đặc sắc, quá đặc sắc, thủ đoạn của lão ca không sáng lấp lánh nhưng thật sự thành công, rất lợi hại.
Viên Chân nhìn về phía Chu Phượng Phượng, gầm lên:
- Ta đi giết đồng bọn của ngươi!
Chu Phượng Phượng hết hồn, nhảy lên người heo mập, vỗ mạnh mông nó:
- Dương Dương, chạy!
Heo mập bật người dậy, bốn chân dứt khoát đạp, tro bụi bốc lên, biến mất không còn dấu vết.
Viên Chân chưa phản ứng lại thì một người một heo đã biến mất trước mắt y.
Lâm Phàm cười nói:
- Rất tốt, khá thông minh, không quá ngốc.
Tên này không ngu, biết ở lại chỉ làm vướng chân hắn, trốn đi là hành động sáng suốt.
Nhưng dù đối phương không chạy trốn thì hắn vẫn có cách.
Huyết thi quơ quào hai tay, chộp trúng đùi Lâm Phàm, năm ngón siết chặt, móng tay bấu sâu vào, hai bên cùng bị tổn thương.
Nhưng mấy thủ đoạn này vô dụng với Lâm Phàm, hắn không có chút cảm giác đau nào, muốn chộp thì cứ chộp.
Viên Chân ra tay:
- Khốn nạn, chết cho ta!
Nhưng mỗi khi Viên Chân tìm góc độ xảo quyệt thì toàn đánh trúng huyết thi, nếu y tấn công, tương đương với huyết thi đỡ đòn.
Lâm Phàm đem huyết thi làm lá chắn, nhưng hai tay vẫn siết chặt, càng lúc càng mạnh tay hơn:
- Nào, cứ đánh thoải mái, hôm nay ngươi có thể đánh chết bản phong chủ coi như ngươi giỏi!
Phụt!
Cổ huyết thi đã phun suối máu, cứ tiếp tục thế này thì không lâu sau cổ sẽ bị siết gãy.
Con ngươi huyết thi nở to, tia máu rất kinh dị:
- Ư ư ư!
Huyết thi giận, chưa từng bị ai đối xử như vậy, nó không cách nào đánh trả.
Huyết thi nháy mắt với Viên Chân, ra hiệu cứu mình.
Nhưng Viên Chân bất lực, tiểu súc sinh quá âm hiểm, căn bản không thể xuống tay.
Lâm Phàm cười nói:
- Đừng vùng vẫy, càng chống cự càng đau khổ thôi. Xích sắt là binh khí của ngươi, nhưng lúc này nó sẽ siết gãy cổ ngươi, ngẫm lại buồn cười thật.
Nếu hắn không tu luyện lực lượng thì chưa chắc đánh lại huyết thi.
Huyết thi phát ra tiếng rống rùng rợn:
- Khụ!
Tròng mắt sắp lồi ra lóe tia sáng yêu dị nhắn nhủ với Viên Chân: Ra tay đi, đâm xuyên thân thể của chúng ta.
Tu vi của huyết thi cũng là Đạo cảnh đỉnh, thực lực không yếu hơn Viên Chân, nhưng dù mạnh như vậy thì nó vẫn không giãy ra được.
Lực lượng va chạm chẳng những không làm đối phương buông tay ngược lại chọc đối phương cuồng bạo hơn, cứ tiếp tục thế này thì nó chỉ có đường chết.
Keng!
Viên Chân dứt khoát ngưng tụ thanh trường kiếm trong tay, không chút do dự đâm ra với góc độ xảo quyệt, tốc độ siêu nhanh đâm xuyên người huyết thi.
Một kiếm xiên hai, đối với Viên Chân thì không bị lỗ chút nào.
Bụng huyết thi đổ máu nhưng không tổn thương gốc rễ, hơn nữa kiếm đâm xéo xuyên qua trái tim của Lâm Phàm.
- Để xem ngươi làm sao chống chọi nữa!
Viên Chân không thể để huyết thi chết, nếu không sẽ thất bại trong gang tấc.
Viên Chân lấy tinh huyết của mình, thu gom máu của vô số cường giả từ từ bồi dưỡng ra huyết thi, thực lực ngang ngửa với y, càng là đòn sát thủ của y.
Vốn định dùng huyết thi đối phó Xích Cửu Sát, nhưng khi sắp thành công thì gặp phải tiểu tử này.
Sức sống của huyết thi rất dào dạt, không dễ chết.
Huyết thi cười thầm trong bụng, chờ lực lượng của đối phương yếu bớt thì sẽ trấn áp ngược lại, sẽ xé tan nát cơ thể của đối phương, cho hắn biết đã phạm tội lớn cỡ nào.
Nhưng xảy ra chuyện làm huyết thi thẫn thờ.
Huyết thi phát hiện lực lượng của đối phương tăng mạnh, xích sắt siết chặt nó muốn chết.
Huyết thi nháy mắt: Tiếp nữa đi!
Không thể chờ, nếu còn kéo dài là nó chết thật.
Viên Chân không ngờ sẽ như vậy, lòng thầm hoảng. Huyết thi là cường giả đỉnh cao y bỏ ra mấy chục năm khó khăn lắm mới bồi dưỡng ra, nếu huyết thi chết thì y sẽ mất mát nặng nề.
Viên Chân lại ra tay:
- Chết tiệt!
Trường kiếm mênh mông xuyên thủng.
Phập!
Phập!
Trường kiếm được ngưng luyện ra đâm thủng huyết thi sau đó xuyên qua Lâm Phàm, quanh cả hai ngập trong máu.
Có thể nói là máu chảy thành sông.
Hơi thở của huyết thi suy yếu nhiều, nhưng nó đang chờ giây phút sức mạnh của đối phương giảm bớt, nó không tin tên này chống chọi lâu hơn nó.
Ken két!
Huyết thi cảm giác cổ mình sắp gãy.
Sao có thể như vậy? Lực lượng của tên này càng mạnh hơn nữa, khủng bố hơn cả lúc trước.
Huyết thi thầm hoảng, cứ tiếp tục thế này nó sẽ chết thật. Nó đã bị đâm thủng nhiều lần, thân thể rất yếu, nếu thêm vài nhát nữa là nó về chầu trời.
Viên Chân không dám đâm nữa:
- Tiểu tử, rốt cuộc ngươi muốn thế nào mới chịu thả ra? Nói một tiếng đi, ta bàn với ngươi.
Huyết thi không thể bị gì, nếu không thì y hối hận không kịp.
Từ xưa đến nay đây là lần khiến y bất đắc dĩ nhất, bị một tiểu tử buộc đến mức này.
- Tự cắt thứ lủng lẳng giữa hai chân rồi bản phong chủ sẽ thả tay ra.
Lâm Phàm không muốn buông tay, phải đập nát đối phương mới được. Hắn bị thương nặng như vậy nếu không tìm về tiền lời thì rất có lỗi với bản thân.
Còn về bắt Viên Chân cắt chỗ đó, có giỏi thì cắt đi, nếu y cắt thật mới làm hắn phục.
Đương nhiên Lâm Phàm không tin Viên Chân sẽ cắt, dù sao nam nhân có thể nào chấp nhận chuyện đó?
Ánh mắt Viên Chân sắc bén:
- Được!
Y không phản đối điều kiện này, xoay cổ tay vén vạt áo lên, tay nâng đao chém, không chút do dự, vô tình cắt.
Phập!
Máu phun ra, nhưng rất nhanh ngừng chảy.
Lâm Phàm há hốc mồm, mắt tròn mắt dẹt:
- Cái gì?
Cắt thật hả?
Lâm Phàm ngạc nhiên nhìn Viên Chân. Hắn tự nhận mình là người tàn nhẫn với bản thân nhất trên thế giới này, nhưng giờ hắn phát hiện mình bị soán ngôi, nên tặng danh hiệu tàn nhẫn nhất cho Viên Chân, người này mới xứng đáng.
Mặt Viên Chân không biểu tình, trừ hơi tái xanh ra không có vẻ gì khác lạ:
- Giờ có thể buông chứ? Viên Chân này bảo đảm lần này sẽ không dây dưa với ngươi nữa.
Lâm Phàm nhìn đối phương thật lâu, há hốc mồm:
- Mợ ơi, bị ngu à?
Hắn bỗng cảm giác chủ chính đạo Viên Chân rất có thể bị đần.
- Bản phong chủ giỡn chút thôi mà ngươi tin thật?
Lâm Phàm câm nín, nghẹn lời, rất khủng bố kinh người.
Nếu người ngoài biết chủ chính đạo làm như vậy chắc sẽ rớt tròng mắt.
Viên Chân vừa kinh vừa giận, tức ói máu:
- Ngươi lật lọng?
Lâm Phàm bội phục, bố thí lòng từ bi:
- Thôi, ngươi đi đi, hôm nay bản phong chủ không giết ngươi. Ngươi tự cắt quá khủng, làm bản phong chủ phục sát đất, bản phong chủ đồng ý cho nam nhi đích thực một cơ hội sống sót.
Viên Chân thấy huyết thi sắp không chịu nổi nữa, sốt ruột hét to:
- Ta muốn ngươi thả hắn ra!
Răng rắc!
Xích sắt đã siết đứt đầu của huyết thi, đầu rơi ra khỏi thân thể, máu chảy ồ ạt.
Sợi tóc Viên Chân dựng đứng, mắt đỏ ngầu, y đã phát cuồng:
- A!!!
Huyết thi chết, tâm huyết mấy chục năm của y một thoáng tan biến hết.
Lâm Phàm đứng lên, đẩy huyết thi sang bên, nhấc chân đạp nát trái tim nó.
Lâm Phàm cúi đầu nhìn lồng ngực không ngừng chảy máu của mình, tạm thời hắn còn bình tĩnh, mấy vết thương này không đáng gì. Hắn giương mắt nhìn Viên Chân, rất bội phục người này.
Lâm Phàm phẩy tay xua đi:
- Chủ chính đạo, ưm, nam nhi, rất nam nhi, bội phục sát đất, dám chém chỗ dó, ngươi là người oách nhất mà bản phong chủ từng thấy. Yên tâm, hôm nay bản phong chủ không giết ngươi, vì hành động của ngươi khiến bản phong chủ giật mình, ngươi là người đầu tiên, đi mau.
Trong lúc đánh nhau, nói đại một câu mà đối phương cũng tin, phải ác với mình đến mức nào.
Viên Chân rít gào:
- Ta muốn ngươi chết!
Lực lượng toàn thân y dao động cực kỳ khủng bố, giơ tay lên kéo thiên địa chấn động, lực lượng Đạo cảnh bùng nổ, vô số dị cảnh hiển hiện sau lưng, kinh khủng khiếp.
- Tiểu súc sinh, ta muốn lột da của ngươi!
Huyết thi chết thật rồi.
Cố gắng mấy chục năm bị phá hoại hoàn toàn.
- Ta muốn đồ sạch bất cứ ai có quan hệ với ngươi!
Khi Viên Chân thốt ra câu này thì Lâm Phàm vụt ngẩng đầu, mắt bắn ra tia sáng lạnh.
- Hôm nay ngươi không đi được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận