Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 818: Quả nhiên đã nhìn lầm ngươi

Viên Chân sắp phun lửa, trong người như có núi lửa phun trào.
Y thật sự rất muốn xé nát tên này ra từng mảnh, hành hạ tơi bời đến chết.
- Trạng thái hiện giờ tạm được, lực lượng tăng mạnh ghê gớm, chiến trường viễn cổ đúng là nghịch thiên.
Lâm Phàm cảm giác rất tốt, toàn thân tràn ngập lực lượng.
Bùm bùm!
Cánh tay phình ra, khí kình vòng quanh, lực lượng ngưng tụ thành sương mù lượn lờ quanh người.
Lâm Phàm biến mất tại chỗ, hắn quyết định hạ gục Viên Chân, không cho y đi.
Bùm!
Vang tiếng nổ điếc tai, hai người giao đấu, bắt đầu chiến đấu.
Viên Chân đã nổi điên, khi đánh thì lực lượng chấn động, tiên thuật thần thông khủng bố điên cuồng ném về phía Lâm Phàm.
Góc trời này không yên ổn, hư không bị đánh nát, muốn phục hồi lại cần thời gian.
Cường giả Đạo cảnh ra tay quá khủng bố, như tai nạn.
Chu Phượng Phượng túm lỗ tai Dương Dương bắt nó dừng lại, giương mắt nhìn phía xa:
- Dương Dương, dừng lại, đừng chạy!
Góc trời không ngờ sụp đổ, dù cách thật xa lão vẫn cảm nhận chấn động lực lượng kinh khủng từ chỗ đó.
- Rất kinh người, lão ca quá mạnh.
Chu Phượng Phượng không phải kẻ khờ, lần đầu tiên gặp mặt lão đã biết sức mạnh của lão ca, rất cường đại, nhưng chưa vượt sức tưởng tượng như vậy.
Lần này thì khác, lão ca biểu hiện ra lực lượng quá mạnh, mạnh đến khiến người kinh dị, không có đường chống cự.
- Đi, chúng ta lén trở về nhìn xem tình huống. Nhớ kỹ, nếu thấy tình huống không ổn thì ngươi nhanh chóng xông lên cắn lão ca rồi chúng ta chạy nhanh như bay ngay!
Chu Phượng Phượng rất tin tưởng vào tốc độ của Dương Dương, rất nhanh, thiên phú dị bẩm, dù nó mập ú nhưng mau kinh người.
Heo mập kêu lên:
- Ụt ụt!
Sau đó trở lại đường cũ.
Bùm!
Một chiêu thần thông quỷ thần khó đoán của Viên Chân đánh vào người Lâm Phàm, nhưng y cũng bị hắn đá hộc máu văng ra ngoài.
- Lợi hại, Đạo cảnh đúng là không đơn giản.
Đây là lực lượng đỉnh cao nhất Đạo cảnh, nhưng không biết cấp bậc của Viên Chân cỡ nào trong Đạo cảnh đỉnh, Lâm Phàm cảm thấy sẽ không quá kém, chắc cũng cỡ đỉnh cao.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Trong khi Lâm Phàm suy tư linh tinh thì vang tiếng nổ điếc tai, Viên Chân đứng dậy, người toát ra hơi thở vô cùng nguy hiểm, huyết khí đậm đặc hóa thành huyết ma quấn quanh người y.
Đây là biểu hiện tu luyện hai loại khí thế đến tột độ.
Lâm Phàm lau máu bên môi. Ngoắc ngón tay:
- Nào, chúng ta tiếp tục, bản phong chủ bội phục ngươi, nhưng hôm nay ngươi phải chết.
Viên Chân ngửa đầu cười lạnh, giang hai tay:
- Ha ha ha!
Y tác động hư không rung mạnh, dòng sông máu hiện ra sau lưng.
Trong dòng sông máu có nhiều oan hồn vùng vẫy, gầm rống.
Dòng sông máu tăng vọt, hóa thành sóng thần chảy xiết như muốn cắn nuốt tất cả.
Viên Chân hét to một tiếng:
- Ngươi phải chết!
Y đè một tay xuống, sóng thần đỏ rít gào đổ xô một góc trời, y thi triển uy năng của Đạo cảnh vô cùng lâm li.
Lâm Phàm ngước đầu nhìn:
- Ghê gớm, hiệu ứng này ít nhất đáng giá sáu đồng.
Hắn siết chặt nắm tay, phát ra ánh sáng rực rỡ chói lòa đánh tới trước.
Cú đấm này ẩn chứa lực lượng khủng bố đến tột độ, hư không chấn động tan vỡ, sau đó va chạm với sóng thần đỏ máu.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Một góc trời nổ tung, sóng xung kích dao động kịch liệt.
Sóng thần máu không tạm dừng.
Lâm Phàm cau mày:
- A?
Hắn hóa thành luồng sáng lao vào làn sóng máu. Khi Lâm Phàm lao vào trong, những giọt máu như tìm được ký chủ, bu lại bám trên người hắn, không phủi được, oán hồn trên giọt máu cắn xé người hắn.
- Dám tu luyện loại tà công này, không sợ bị nứt mông sao!?
Lâm Phàm phớt lờ chúng nó, hét lớn tung hai nắm đấm vào Viên Chân.
Bùm!
Lực lượng cuồng bạo sôi trào, đủ để xé rách khung trời.
Răng rắc!
Thịt trên cánh tay Lâm Phàm giây lát mất một miếng nhỏ, hình như bị xé xuống, xương trắng lóe tia sáng mờ, đó là vì dính phải máu bám trên người.
Mắt Viên Chân tóe lửa, hung hăng rít gào:
- Chết ở chỗ này, trở thành oan hồn ở đây, ta sẽ bào chế ngươi!
Mọi cố gắng của y đều thành bọt nước, y phải nghiền nát đồ khốn nạn này, hành hạ tơi bời đến chết.
Lâm Phàm bật cười:
- Đùa hả?
Hắn xòe tay ra chộp đầu Viên Chân.
Viên Chân đã nổi khùng, chìm trong điên cuồng, một vũ khí hình trùy hiện ra trong tay y đâm thẳng vào trái tim Lâm Phàm.
- Ta muốn ngươi vĩnh viễn chìm đắm!
Phập!
Vũ khí hình trùy đâm thủng trái tim Lâm Phàm, khi đâm vào người hắn thì nó hóa thành làn khói đen hòa vào thịt.
Bộp!
Lâm Phàm bấu mặt Viên Chân, quyền ấn đấm nhanh vào bụng y.
Bùm bùm!
Tốc độ rất nhanh, đến cực độ, mỗi cú đấm chất chứa lực lượng mạnh nhất của Lâm Phàm.
- Phụt!
Viên Chân bị thương nặng hộc máu, nhuộm đỏ năm ngón tay của Lâm Phàm.
- Ngươi thật sự quá kiêu ngạo.
Cách đánh của Lâm Phàm toàn là không cần mạng, nhưng lần này hắn gặp đối thủ mạnh mẽ, thực lực của Viên Chân rất mạnh. Dù hắn mở chiến trường viễn cổ rồi nhưng vẫn bị đánh bầm dập, phải công nhận Đạo cảnh đỉnh rất mạnh.
Hết cách, không phục thì đánh thôi, sống chết chẳng là gì.
Lâm Phàm hét to, liên tục oanh kích Viên Chân. Nhưng vũ khí hình trùy dung nhập vào người, hóa thành khói đen rất quỷ dị, đã phá hoại cơ thể hắn hoàn toàn.
Máu tươi, khí quan như bị hút đi, không ngờ biến mất.
Nếu không nhờ chiến trường viễn cổ thì hắn đã chết từ lâu.
- Chết cho bản phong chủ!
Bùm!
Cú đấm cuối cùng đã lên đến đỉnh cao, xuyên thủng người Viên Chân, hai tay cuồng bạo xé đôi y ra.
Mưa máu rơi đầy đất, tàn nhẫn đến mức tận cùng.
Lâm Phàm cau mày:
- Phù, mà điểm đâu?
Hắn đã giết Viên Chân nhưng không có nhắc nhở tăng điểm, tức là y chưa chết.
Hơi thở trong người càng lúc càng yếu ớt, máu bám trên người đang xâm thực thân thể của hắn, khói đen hòa vào thân thể đang hủy hoại bên trong.
Nếu không có thân bất tử thì Lâm Phàm đã chết thật rồi.
Hơi thở càng lúc càng yếu, hắn ngã xuống đất.
Mười giây sau.
Một thân hình khỏe mạnh hiện ra, tuy không mặc quần áo nhưng tuyệt đối bá đạo.
Lâm Phàm lấy đồ ra mặc vào, phục hồi trạng thái đến đỉnh.
Lâm Phàm cảm thán rằng:
- Ài, chiến đấu quá đã.
Rất sảng khoái, trận chiến đấu này làm nội tình của hắn tăng lên, đánh nhau với cường giả đem lại nhiều ích lợi.
Lâm Phàm xem xét bốn phía, sau đó mở Hữu Sắc Nhãn Tình ra nhìn xung quanh:
- Quả nhiên cường giả Đạo cảnh đỉnh không tầm thường, nhưng còn kém một chút.
Lâm Phàm muốn xem thử Viên Chân có núp gần đây nhìn lén không.
Tuần tra một vòng, không có động tĩnh.
- Chủ chính đạo, ngươi khiến người quá thất vọng. Vốn tưởng ngươi là nam nhi đích thực, có thể tàn nhẫn với bản thân đến mức đó. Nhưng hóa ra để lại hậu chiêu, danh hiệu tàn nhẫn với bản thân nhất vẫn do bản phong chủ kế thừa.
Lâm Phàm đã hiểu Viên Chân tàn nhẫn với bản thân, bảo chém liền chém là vì để lại hậu chiêu nên mới không kinh không sợ, thật khiến người coi khinh.
Phía xa vọng lại tiếng kêu của Chu Phượng Phượng:
- Lão ca . . .
Chu Phượng Phượng rất sốt ruột, khi thấy lão ca đứng yên một mình thì thở phào nhẹ nhõm.
Lâm Phàm nói:
- Lại đây đi, không sao.
Viên Chân không còn ở đây nên rất an toàn.
Trải qua lần này Lâm Phàm cho rằng mình không thua gì Đạo cảnh đỉnh, nếu đánh thật thì hắn có thể làm thịt đối phương.
Chu Phượng Phượng cảnh giác nhìn bốn phía:
- Tên kia đâu rồi lão ca?
Tình huống xung quanh làm lão ngạc nhiên ngây người, quá thảm liệt, hủy diệt chỗ này ra nông nỗi này.
Lâm Phàm nói:
- Chém chết, nhưng chưa chết.
Nghe thì mâu thuẫn nhưng sự thật là vậy, đối phương không chết.
Chu Phượng Phượng hoang mang, là sao trời? Nghe không hiểu.
Lâm Phàm biết Chu Phượng Phượng không hiểu, xua tay:
- Được rồi, về ngủ thôi, đánh mệt quá, sáng mai xuất phát.
Trời còn chưa sáng, trăng còn sáng tỏ trên cao, có thể ngủ một giấc.
Chu Phượng Phượng ngây người:
- Lão ca nói gì vậy? Sao cảm giác trí lực của lão ca kỳ kỳ.
Lão ca nói chuyện hơi cao cấp, chém chết rồi nhưng chưa chết, nghe mâu thuẫn.
Trong mật thất quỷ dị.
Một hình nhân nhỏ màu đỏ răng rắc nứt toàn thân, vỡ vụn biến mất.
Ngay sau đó, một bóng người hiện ra, toàn thân run rẩy, ọc từng ngụm máu nhuộm đỏ mặt đất.
- Khốn nạn, súc sinh chết tiệt, ta phải giết ngươi!
Viên Chân sống lại nhưng biểu tình cực kỳ khó xem, y vội lấy đan dược ra nuốt vào.
Vết thương vẫn không lành, còn bị nặng hơn, bệnh quá nặng, không chịu nổi.
Viên Chân tức xì khói, cảm giác máu trong người sôi trào sắp nổ:
- Đáng giận!
Mất mát cực kỳ nặng nề.
Huyết thi đã chết, cố gắng mấy chục năm thành công cốc.
Con rối thế thân này rất quý giá, không phải loại bình thường mà là đẳng cấp cao nhất, đủ cho Đạo cảnh sống lại.
Đây là thần vật do Khôi Lỗi lão tổ dùng tinh huyết của mình đúc ra, rất hiếm hoi.
Viên Chân chỉ có một cái cất chứa trăm năm trời chưa bao giờ dùng, bây giờ sử dụng vào lúc không đáng giá thế này, y không cam lòng, không còn cái thứ hai.
Hơn nữa vết thương còn sót lại rất nặng, bị thương trước khi chết sẽ chuyển dời qua y.
- Không giết ngươi thề không làm người!
Mặt Viên Chân không chút máu, đã hận Lâm Phàm thấu xương, nếu không lột da rút gân hắn ra thì khó mà nguôi ngoai lửa giận trong lòng.
Sáng sớm, tia ban mai chiếu xuống.
Lâm Phàm mở mắt ra, thoải mái duỗi lưng:
- Dậy.
Sau khi đánh nhau thì giãn gân cốt, cảm giác như ngâm trong nước.
Heo mập ụt ịt, còn chưa tỉnh ngủ.
Đêm nay ngủ rất an toàn, không có thứ gì quấy nhiễu, chắc vì trận chiến kia làm tất cả yêu thú kinh sợ bỏ chạy hết rồi.
Uy thế siêu khủng bố, không trốn là chết.
Chu Phượng Phượng ngủ thoải mái một giấc đến sáng, nửa đêm không có yêu thú mò tới:
- Lão ca, nơi này khá an toàn.
- Ừ, đúng là an toàn. Thôi chúng ta mau đi vùng đất mạo hiểm, nếu bị người nhanh chân đến trước thì không hay.
Bạn cần đăng nhập để bình luận