Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 819: Muốn tìm hiểu miễn dịch tinh thần không

Chu Phượng Phượng hô to:
- Giá! Dương Dương, hãy cất bốn vó của ngươi, chúng ta xông lên nào!
Gió thổi vù vù bên tai, tốc độ của heo mập rất nhanh.
Lâm Phàm ngồi ở phía sau, người heo mập nhiều thịt, mềm mại, cái đuôi uốn cong toát ra khí chất rất gay.
May mắn không ai thấy, nếu không sẽ ảnh hưởng lớn đến danh tiếng.
Chốc lát sau bốn chân heo mập ngừng lại, nó hít hà bốn phía, kêu éc éc vài tiếng.
Chu Phượng Phượng đắc ý nói:
- Chúng ta đến rồi lão ca. Vùng đất mạo hiểm này rất khó tìm, ta và Dương Dương đi ngang qua đây thì đột nhiên cát bay đá chạy, thiên địa bị cát vàng phủ lên, loáng thoáng thấy một tòa cung điện hiển hiện, rồi chớp mắt biến mất. Theo sự dò xét của ta và Dương Dương rốt cuộc phát hiện vùng đất mạo hiểm ẩn dưới đất.
Lão là thiên tài tìm vùng đất mạo hiểm, bất cứ vùng đất mạo hiểm nào đừng mơ trốn khỏi mắt lão và Dương Dương.
Lâm Phàm ngồi xổm xuống:
- Vậy sao?
Bàn tay chạm vào mặt đất, cảm ứng đất đai lan tràn, bên dưới đúng là có lực lượng kỳ lạ chuyển động.
- Lão đệ đúng, bên dưới đúng là có thứ gì, xem ra thu hoạch lần này khá tốt.
Lâm Phàm cảm thấy tuyệt vời, đêm qua đại chiến một trận làm tinh thần phơi phới, dường như mỗi khúc xương đều được thả lỏng.
Trữ vật giới chỉ của Xích Cửu Sát và Viên Chân còn trong túi, sắp phát tài.
Chu Phượng Phượng thúc giục:
- Chúng ta đừng đứng đây xem nữa lão ca, bên kia có đường hầm, rất nhỏ và ẩn khuất.
Lát nữa sẽ đi xuống thám hiểm, vô số tài phú vẫy gọi bọn họ, tưởng tượng thôi đã thấy hưng phấn.
Chu Phượng Phượng và Dương Dương nhấc chân định bước đi, nhưng thấy lão ca đứng im không nhúc nhích thì sửng sốt.
- Sao vậy lão ca?
Chu Phượng Phượng không biết lão ca định làm gì, không lẽ nghĩ ra cái gì?
Lâm Phàm mở miệng nói:
- Đi đường nhỏ nhiều thì không hay, đi đường lớn tốt hơn.
Trong ánh mắt kinh sợ của Chu Phượng Phượng và heo mập, thân hình Lâm Phàm biến lớn, mặt hơi dữ tợn, hắn ngồi xổm xuống, mười ngón bấu mặt đất.
- Lão ca, đừng nói là . . .
Lâm Phàm gầm lên, gân xanh nổi đầy cánh tay như những con rồng lớn, lực lượng sôi trào trong người truyền đến mười ngón, hóa thành sợi tơ lan tràn ra.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Động đất, vết rạn nứt vỡ.
Răng rắc!
Lấy hai tay Lâm Phàm làm trung tâm, hai khe nứt lan ra xa.
Chu Phượng Phượng há hốc mồm, hóa đá:
- Lực lượng này quá khủng bố.
Rất kinh người.
Lão đã thấy nhiều cường giả nhưng dữ dội như vậy thì đếm trên đầu ngón tay.
Vùng đất mạo hiểm chôn sâu lòng đất, có đường đi xuống nhưng không chịu, phải xốc nóc nhà người ta lên, năng lực như vậy không thể không phục.
Nếu trong vùng đất mạo hiểm có cường giả chắc sẽ bị chọc tức điên.
Địa cung lòng đất, một chỗ vực sâu đen ngòm xòe tay không thấy năm ngón, vào trong phải mang theo vật chiếu sáng.
Nhiều loài chim màu đen bám vào vách đá bên trên địa cung, chúng nó khép cánh, lặng im chổng ngược trên nóc đá.
Mặt đất rung rinh, những loài chim vỗ cánh, không biết xảy ra chuyện gì, chúng nó nghĩ là động đất.
Răng rắc!
Lâm Phàm quát lớn, gồng sức hất nguyên khối đất lên trời.
Tia sáng chiếu vào, cung điện đen ngòm bỗng sáng rực, các góc chết đều tẩm trong ánh sáng.
Chít chít!
Vang tiếng hét sắc nhọn.
Đó là vì mặt kia nền đất bị xốc lên có nhiều loài chim đen vỗ cánh bay cao, mắt nhỏ đỏ rực ở trong bóng tối tựa như mắt quỷ, chúng nó nhắm tịt mắt, không chịu nổi ánh sáng chói lòa.
Chu Phượng Phượng ngẩn ngơ:
- Trời, sao có nhiều yêu thú loài chim vậy?
Tuy những yêu thú này chỉ dài cỡ một bàn tay nhưng quá đông, rậm rạp che kín đến nỗi tia sáng không chiếu vào được.
Chu Phượng Phượng không tin nổi, thầm mừng:
- Lão ca, nếu chúng ta đi đường kia vào gặp những yêu thú này sẽ chết mất.
Nếu đi từ con đường nhỏ thì không tưởng tượng nổi hậu quả, dù người không sao nhưng sẽ luống cuống tay chân.
Lâm Phàm bình tĩnh nói:
- Như nhau thôi, nhưng đường nhỏ phiền phức, xốc lên là xong.
Lâm Phàm hít sâu, thổi mạnh một hơi, hơi thở như đao bao phủ chim bay, cắt nát chúng, không sót lại một giọt máu, đều thành mây khói.
[+1000 điểm]
- ???
Lâm Phàm tỏ ra khinh thường, thứ yếu xìu, xem như yêu thú yếu nhất sau khi vực ngoại giới dung hợp mà hắn đã gặp.
Tuy nhiên đó là vì Lâm Phàm không vào từ đường nhỏ, nếu không sẽ chẳng phàn nàn như vậy.
Chu Phượng Phượng trầm tư giây lát, đột nhiên phản ứng lại, trên mặt lộ nét mừng:
- Chúng nó hình như là Hắc Dực Ma Bức.
Lâm Phàm hỏi:
- Sao vậy? Những yêu thú này tu vi không cao, rất yếu, thổi một hơi là tiêu diệt.
Chu Phượng Phượng lắc đầu, lão ra từ thế lực lớn, đương nhiên đọc nhiều sách, rất rành về mấy thứ này:
- Lão ca, tuy Hắc Dực Ma Bức yếu ớt nhưng là tồn tại khủng bố trong địa cung âm u. Chúng nó bất tử khi trong bóng tối, vuốt bén và răng nhọn có thể xé nát tất cả cương khí, còn mang độc tố khủng bố. Nếu trúng độc thì theo như sách cổ ghi chép, dù là cường giả Đạo cảnh cũng rất có thể thân chết đạo tiêu. Nhưng Hắc Dực Ma Bức ít khi xuất hiện, sắp tuyệt chủng, không ngờ xuất hiện ở vùng đất mạo hiểm này, còn đông như vậy.
Chu Phượng Phượng nghĩ đến đây thầm sợ, may mắn không đi vào, nếu không sẽ hố chết người.
Lão thầm nghi ngờ vùng đất mạo hiểm này có cái gì mà sao tồn tại yêu thú như vậy, dù Đạo cảnh đi vào, nếu sơ sẩy cũng sẽ gục ngã tại đây.
Lâm Phàm thản nhiên nói:
- À, ra là vậy, mà không sao, chúng nó bị diệt hết rồi.
Hắn không thèm để bụng mấy thứ này, chuyển sang nhìn bên dưới.
Nguyên mảnh đất bị lật tung, bên dưới là hố sâu lan dài ra xa, đường nhỏ như mê cung, rất phức tạp.
Bên trong còn có yêu thú, nhưng đều là một số yêu thú âm u. Ở nơi xòe tay không thấy năm ngón này có thể hy vọng cao vào yêu thú sao?
Chu Phượng Phượng gật gù:
- Cũng đúng.
Mái hiên đã bị lão ca xốc, còn lo gì nữa.
Lâm Phàm bay lên, lao xuống dưới:
- Đi, tới trước nhìn xem, chỗ đó có cung điện, nếu có thứ tốt chắc chắn đặt trong đó.
Chu Phượng Phượng, heo mập theo sau, tâm tình rất kích động, tài phú đang vẫy gọi bọn họ.
Rất nhanh, chốc lát nữa tài phú sẽ đến.
Còn về lão ca có đưa tài phú cho lão hay không thì khỏi phải nghĩ nhiều, lão ca không phải loại người tham lam.
Hai người một heo đáp xuống ngoài cung điện, xung quanh dựng mấy cây cột đá, bên trên điêu khắc đồ án kỳ dị, không nhìn ra là cái gì.
Chu Phượng Phượng hơi lo lắng hỏi nhỏ:
- Lão ca, sao ta cảm giác cung điện này rất quỷ dị. Lão ca nhìn cánh cửa kia, đen ngòm, hơn nữa chúng ta cách chỗ kia hơi xa, lão ca nói xem sẽ có nguy hiểm gì không?
Hai người một heo đáp xuống lối vào cung điện, đằng trước là một con đường nối thẳng đến cửa cung điện.
Lâm Phàm nhấc chân lên đạp xuống:
- Không sao, ngươi chờ ở đây, ta đi xem tình huống thế nào.
Sóng gió kỳ dị bốc lên từ lòng bàn chân Lâm Phàm.
- Thú vị, không lẽ vùng đất mạo hiểm này có quỷ?
Hắn bước thẳng tới trước, muốn xem có quỷ gì không, đương nhiên hắn không cho rằng chỗ này có gì ghê gớm.
- Thôi, đập vỡ mặt đất cho rồi.
Lâm Phàm siết chặt nắm tay đấm mạnh xuống đất.
Lực lượng khủng bố bộc phát ra, phá hủy mặt đất, vết rạn rậm rạp.
Răng rắc!
Mặt đất tan vỡ, có vật chất kỳ dị xen lẫn vào, có phù văn tỏa ánh sáng mờ bỗng vụt tắt.
Lâm Phàm rất vừa lòng tình huống hiện tại:
- Không ngờ còn có nguy hiểm, may mắn bản phong chủ thông minh trực tiếp hủy diệt, để xem ngươi phát huy kiểu gì.
Chu Phượng Phượng hỏi:
- An toàn rồi hả lão ca?
Lâm Phàm phất tay:
- Đừng gấp, chờ chút nữa.
Hắn không sợ chết, nhưng một người một heo mà chết là không sống lại lần thứ hai.
Có thể trải qua nhiều vùng đất mạo hiểm nguy hiểm như vậy, một người một heo cũng có công lớn, không thể làm cả hai chết được.
Chu Phượng Phượng siết chặt nắm tay, trông chờ, lại sắp có kho báu, tưởng tượng thôi đã siêu kích động.
Heo mập rất bình tĩnh, vẫn đang hút đất, nhưng càng hút càng nhanh, hiển nhiên nó cũng rất kích động.
Lâm Phàm đạp trên đá vụn đi nhanh tới cửa đen, bàn tay chạm vào cánh cửa.
- Hưm?
Khoảnh khắc Lâm Phàm chạm vào, một luồng uy áp tinh thần kỳ dị xâm nhập vào đầu, đầu óc trống rỗng bị hắc ám bao phủ.
- Ta . . .
Trong bóng tối vang lên âm thanh, nhưng mới cất lên đã ngừng bặt, hắc ám biến mất.
Miễn dịch uy áp tinh thần, làm ơn tìm hiểu về năng lực biến thái này đi.
Không có uy áp tinh thần thì chỉ là cửa đá bình thường.
Lâm Phàm gồng sức đẩy một tay.
Két két!
Cửa đá bị đẩy mở, bên trong phát sáng.
Chu Phượng Phượng muốn bước tới:
- Lão ca . . .
Lâm Phàm giơ tay:
- Đừng gấp, chờ đã.
Lâm Phàm đến trước cửa đá, giơ tay đấm thử coi có đủ cứng không, nếu cứng rắn thì có thể dùng làm binh khí.
Rầm!
Cửa đá rung rinh, tro bụi rơi.
Cửa đá cứng rắn sừng sững tại chỗ, Lâm Phàm mừng rỡ, đây là bảo bối, có thể giữ lại.
Lâm Phàm ôm cửa đá, đôi tay trướng to, lực lượng bùng nổ gỡ cửa đá xuống.
Chu Phượng Phượng ngây ra. Lão ca làm gì vậy? Cửa đá này làm gì? Không lẽ nào chọc giận lão ca?
Răng rắc!
Lâm Phàm gầm lên, bạo lực dỡ cửa đá xuống, tay nâng đo sức nặng, trọng lượng không nhẹ, vừa đủ.
Hắn lại gỡ cánh cửa khác xuống, bỏ vào trữ vật giới chỉ.
Thu hoạch tạm được, chưa bắt đầu hốt mà đã được hai cửa đá, làm tâm tình của hắn sung sướng.
Lâm Phàm ngoắc một người một heo lại gần:
- Lại đây, nơi này an toàn, không sao rồi.
Nguy hiểm đã bị thanh lý hết.
Mức độ nguy hiểm của vùng đất mạo hiểm này không quá cao, chưa trải qua chuyện khủng bố gì làm hắn hơi thất vọng.
Chu Phượng Phượng và heo mập tung tăng chạy tới.
Lão hưng phấn sắp khóc:
- Lão ca mạnh quá, vùng đất mạo hiểm được Hắc Dực Ma Bức tổng giữ thì tuyệt đối không đơn giản, đâu ngờ chúng ta tới khu vực trung tâm dễ như vậy. Ta cảm giác kho báu kinh người đang vẫy gọi.
Trước kia Chu Phượng Phượng chưa từng hưởng thụ giống như vậy, dù phát hiện vùng đất mạo hiểm cũng trải qua chín chết một sống, còn có thể bị người cướp mất. Từ khi đi theo lão ca thì vùng đất mạo hiểm như vườn hoa sau nhà, đến là hốt, quá sướng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận